Bị Chồng Ruồng Bỏ Cũng Tiêu Dao

Chương 9-1: Nếu mùa đông đi gió xuân ôm đầy cõi lòng (1)



“Nhị vương huynh, ngươi đang nhìn gì vậy?” Giọng nói mỉm cười, mang theo vài phần tò mò, chuyện có thể làm vương huynh nhìn như vậy thật sự cũng không hề nhiều, khuôn mặt bất cần đời lập tức nhích lại gần, liền nhìn thấy Đường Nhược Ảnh đang cúi đầu đi tới, hơi có chút giật mình:“Di, người kia không phải là đại tiểu thư Đường gia sao?” Hai tròng mắt chuyển hướng sang Quân Vô Ngân, cười khẽ mang thêm vài phần thâm ý: “ Nhị vương huynh, rất đẹp đi?”

Nữ nhân kia quả thực lớn lên rất xinh đẹp, chỉ là, hắn thật không ngờ, nhị vương huynh thế nhưng cũng sẽ bị sắc đẹp hấp dẫn, hắn còn tưởng rằng, ở trong mắt nhị vương huynh, nữ nhân giống heo mẹ, hay giống như tiên nữ, đều không có gì khác biệt, có đôi khi, hắn thậm chí còn hoài nghi nhị vương huynh thích là nam nhân.

Mày kiếm của Quân Vô Ngân nhíu lại, nàng là ai? Nàng lớn lên có đẹp hay không? Đối với hắn mà nói đều không là gì cả, nếu không phải trong lúc vô tình hắn bắt gặp khoé môi lãnh phúng kia của nàng, hắn căn bản là sẽ không chú ý tới nàng.

Thu hồi tầm mắt, trên mặt hắn lại khôi phục vẻ lạnh lùng bình thản. Quân Vô Tà thật vất vả mới phát hiện được một sự kiện có thể khiến cho nhị vương huynh chú ý thì làm sao có thể kinh địch buông tha như vậy, cố ý đến gần hơn một chút, vẻ mặt thần bí nói:“Mấy ngày hôm trước, nàng còn ở trên đường cái, trước mặt mọi người giở trò háo sắc đối với Phong Dật Hiên, kết quả bị Phong Dật Hiên một quyền đánh cho hôn mê.”

Ngày đó, hắn đúng lúc ở tửu lầu dùng bữa, mọi chuyện xảy ra, hắn đều xem rành mạch, bây giờ nhớ lại, hắn còn có chút tạch lưỡi, chưa từng gặp qua nữ nhân chủ động, can đảm như vậy, tuy rằng Phong Dật Hiên này là kinh thành đệ nhất mỹ nam, nàng cũng không cần khoa trương như vậy nha, trong giọng nói của hắn, cũng không có chút trào phúng nào, ngược lại có vài phần hưng phấn, hai tròng mắt nháy cũng không thềm nháy chuyên chú nhìn mặt lạnh trước mặt.

Mày Quân Vô Ngân nhíu lại rất nhỏ một chút, nàng, ở trên đường cái hoa si nam nhân? Không biết vì sao, trong lòng của hắn, thế nhưng lại có chút hoài nghi, đôi mắt lại nhìn về phía nàng.... Thấy nàng vẫn điềm tĩnh cúi đầu, nhìn không chớp mắt đi tới.

Nàng hẳn là lần đầu tiến cung, mới gặp cảnh vật trong hoàng cung, phản ứng lạnh nhạt như vậy cũng không có mấy người, huống chi khoé môi nàng kinh thường trào phúng thế kia, nữ nhân như vậy, sẽ ở trên đường cái đối với một nam nhân phi lễ sao, hắn cho tới bây giờ đều đối với nữ nhân rất khinh thường, giờ phút này, đối với nàng lại nhiều hơn vài phần tò mò.

Ánh mắt Quân Vô Tà càng ngày càng sáng, nét hưng phấn càng che giấu không được, có ý tứ, khối băng như nhị vương huynh, rốt cục cùng nhìn đến nữ nhân. Kế tiếp, nhất định sẽ rất náo nhiệt, hắn lại là loại người chỉ sợ thiên hạ không loạn:“Di, ngươi nói xem nàng ta làm sao có thể đột nhiên tiến cung, xem phương hướng này hình như là đi đến từ ninh cung của mẫu hậu.” Đôi mắt chớp chớp, Quân Vô Tà cười càng thêm tà ác:“Oa, ta hiểu rồi, nhất định là mẫu hậu mời nàng ta đến, nhưng mà vì sao mẫu hậu lại đột nhiên mời nàng ta tiến cung chứ???”

Quân Vô Tà cố tình nghi hoặc tự hỏi tự đáp, hai tròng mắt lại tinh tế quan sát biến hoá trên mặt Quân Vô Ngân, đột nhiên hạ giọng vẻ mặt thần bí nói:“Nhị vương huynh, ngươi nói, mẫu hậu có thể nhìn thấy bên cạnh ngươi vẫn chưa có nữ nhân nào, cho nên...”

Lời nói cố ý dừng lại, chỉ là ý tứ lại rất rõ ràng:“Nhị vương huynh, không bằng, chúng ta đi Từ Ninh cung nhìn thử.” Quân Vô Tà thực 'Hảo tâm' đề nghị, trong lòng lại âm thầm hưng phấn, trong hoàng cung nặng nề này, rốt cục cũng có thể xem náo nhiệt a...

Quân Vô Ngân đương nhiên hiểu được tâm tư của Quân Vô Tà, mày nhíu lại một chút, nhưng cũng không nói gì thêm, nói thật, nữ nhân kia đúng là làm cho hắn hứng thú, trên đời này, chuyện cùng người có thể khiến hắn hứng thú đúng là không nhiều, cho nên, thật ra hắn cũng muốn nhanh chân đến xem nàng rốt cuộc là một nữ nhân như thế nào.

Đi vào Từ Ninh cung, Lam Như Tâm càng thêm khẩn trương, không khỏi giữ chặt cánh tay Đường Nhược Ảnh, vẻ mặt lo lắng nói:“Ảnh nhi, hay là... chúng ta trở về đi.”

“Mẫu thân.” Đường Nhược Ảnh mỉm cười, trong nụ cười bình thản mang theo một loại trấn an lòng người, nàng đương nhiên hiểu được nỗi lo lắng của Lam Như Tâm.

Nhưng mà người đã đến lại trở về, làm sao có thể? Hơn nữa Thái Hậu và Hoàng Thượng cũng không phải dân chúng bình thường có thể vui đùa. Không thể, không đi? Trừ phi cả nhà bọn họ không cần cái đầu trên cổ nữa.

“Được rồi, nếu đều đã đến đây rồi, thì vào đi thôi. Ảnh nhi không phải nói là nàng có biện pháp hay sao?” Đường Hứa tao nhã thản nhiên cười, an ủi Lam Như Tâm.

Kỳ thật, trong lòng của hắn, so với bất luận kẻ nào càng lo lắng hơn.

Trong lòng Đường Nhược Ảnh có chút buồn cười, nếu đổi lại là cha mẹ khác, biết nữ nhi của mình có thể vào cung, chỉ sợ cao hứng còn không hết, đây chính là chuyện làm rạng rỡ tổ tông. Nhưng mà, bọn họ một chút cũng không muốn, thậm chí còn không tiếc vì nàng, cãi lạu hoàng mệnh, nếu không phải hôm qua nàng quả quyết chắc chắn thề thốt cam đoan với bọn họ, chỉ sợ Đường Hứa đã sớm liều lĩnh vọt vào hoàng cung.

Đây mới chính là yêu thương thật sự, cho nên về sau, mặc kệ là xảy ra chuyện gì, nàng đều phải chiếu cố bọn họ cho thật tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.