- đẹp thật! con trai mà cậu khéo tay thật đó! chắc chắn sau này cậu rất có tài nha!
- không đâu! sau này tớ chỉ có tài nấu ăn thôi! lớn lên tớ sẽ nấu cho cậu ăn mỗi ngày nhé!
- đồng ý!!!
cậu đỏ mặt quay đi, đắp cát vào tiếp, miệng lầm bẩm nói nhỏ mà cô vẫn nghe thấy
- sau này nhất định chúng ta sẽ sống cùng nhau!
- gì cơ?
- a...a... không có gì!
- hứ! tớ nghe thấy cả rồi nhé!
cô mỉm cười lấy que nhỏ viết chữ bên cạnh chỗ cậu đang xây lâu đài.. dòng chữ rất đẹp nha!
"" Thiên Ân là của Uyển Nhi! sau này nhất định sẽ ở bên nhau! không xa cách!""
Thấy cậu chăm chú, cô quay sang cười, trông cậu đỏ mặt thật đáng yêu nha, còn cậu thấy cô cười thì chỉ muốn thơm cô mấy cái thôi, mà thơm rồi thì mọi người sẽ nghĩ linh tinh mất..
- nắng đẹp quá... chói hết mắt tớ rồi!
- á.... tên hâm nhà cậu làm cái gì mà nhìn thẳng mặt trời vậy hả?_ cô cáu nhặng lên lấy tay che mắt cậu
- a... xin lỗi nha!_ cậu gãi đầu quay sang
- đi về thôi! cậu còn đứng ngây ra đó làm gì?
chưa kịp định thần thì đã bị cô hùng hổ lôi đi rồi, lúc nào cô cũng vậy hết...
Mấy buổi đi chơi với nhau cô có khi phải nói cậu ngốc hơn chục lần ấy chứ, tại cậu sống khép kín nên làm gì cũng hậu đậu mà, còn cô thì...
- á.... có con lươn to chưa này!
- á....á.....cứu....
kết cục là cả buổi hôm đó cậu bị cô cầm con lươn dọa đuổi gần chết, mãi cô mới tha, còn bắt cậu cầm nữa chứ, nhưng lâu dần thành quen, cậu cũng mạnh mẽ hơn hẳn, chẳng sợ mấy cái con vật mà trước kia nó khiến cậu chết khiếp nữa... tuổi thơ của cậu cũng nhờ có cô mà tràn ngập màu sắc, vui tươi hơn hẳn, nếu không nhờ cô, chắc cậu cũng chẳng biết gì ngoài bốn bức tường kia cả... rồi ngày cậu mất cô cũng đến, cô bị tai nạn, nhưng lại không tìm thấy người đâu cả, cậu đã nhốt mình trong phòng, sống khép kín hơn suốt mấy năm..... cậu lúc nào cũng tìm cô nhưng hoàn toàn vô vọng..... hình như... cô đi thật rồi... cô bỏ cậu thật rồi.............
Rồi đến năm 18 tuổi... người con gái đầu tiên dám nói thẳng vào mặt cậu với biệt danh xấu xí đó..... thật không ngờ..... cô lại ở gần cậu đến vậy..... cô cũng phải chịu nhiều mất mát do cậu đến vậy.... cậu luôn là người có lỗi, không xứng đáng để được cô quan tâm nhiều như vậy. Tại sao lúc đó.... cô lại không nói ra sự thật? tại sao cô lại luôn im lặng để chịu đau một mình. Cuộc sống nó luôn bất công vậy đấy.....
**************
Ngày hôm sau........
- sắp đến giờ bay rồi...._ Thiên Ân thở dài thườn thượt nhìn cậu em trai.
- anh! anh đi mạnh khỏe nhé!_ Thiên An mỉm cười
- ừ! còn có việc rất quan trọng nữa nên anh nhất định sẽ về sớm thôi!.... cuối cùng thì... cậu ấy cũng không đến nữa!
Thiên Ân buồn bã nhìn xung quanh tìm bóng dáng quen thuộc kia...
- anh đừng buồn! đến lúc nào đó cậu ấy sẽ nhớ ra anh thôi! mà quên mất..... sáng nay em qua nhà đã không thấy cậu ấy đâu rồi!
- thôi không sao đâu! cũng sắp đến giờ rồi! anh đi nhé!
- dạ! anh đi đến nơi gọi cho em nha!
- ừ! bye nhóc nhé! anh sẽ nhớ nhóc đấy!
- chắc chứ? em nghĩ người anh nhớ là người khác kìa!
Thiên Ân mỉm cười, kéo vali đi..... buồn thật.... tại sao lại như vậy nhỉ? tại sao cô lại không nhớ ra cậu kia chứ?? tại sao ông trời lại quá đáng, bất công như vậy. Mấy giây nữa thôi... cậu sẽ rời khỏi nơi này..... vậy mà.....cô đã không đến.
bộp......
Thiên Ân chợt khựng lại khi tay mình bị ai đó giữ chặt... cậu ngỡ ngàng vài giây rồi xoay người lại....
- sao lại yếu đuối đến mức khóc thế này?
Nhi cau mày đưa tay lên lau hàng nước mắt nóng hổi kia.... Thiên Ân bật cười.... là Nhi đấy sao? Nhi đến tiễn cậu à? như vậy thì còn gì bằng nhỉ??
- cậu đến tiễn tớ hả?
- ừ! nhưng không ngờ tôi lại được chứng kiến cảnh nước mắt cá sấu của cậu đấy!_ Nhi khoanh tay
........
- cậu vui khi tôi đến vậy hả?
- vui đến phát khóc đấy thôi! cậu cũng thấy mà!
- cậu không sợ mình đi ""lạc đường"" hay sao?_ Nhi tròn mắt
- sao lại lạc đường? máy bay mà!_ Thiên Ân ngạc nhiên
- ừ! nếu không lạc đường thì tốt!_ Nhi gật nhẹ đầu
- dù sao tớ cũng phải đi rồi! cậu đến tớ cũng an tâm phần nào! hẹn khi nào gặp!_ Thiên Ân mỉm cười buồn quay đi.
- này! cậu vẫn không sợ "" lạc đường "" hả? nếu không sợ thì bắt tay cái cuối nhé!_ Nhi mỉm cười dơ tay ra, Thiên Ân gãi đầu rồi cũng nắm lấy bàn tay ấm áp đó...
Nhi mỉm cười hiền nhìn cậu rồi bất chợt kéo tay Thiên Ân, đặt lên môi cậu nụ hôn dài... giống như kiểu đã xa nhau cả chục năm ấy chứ... tự nhiên thấy nhói ở môi, Nhi rời môi cậu, lau vệt máu trên môi mình đi..
- cậu dám đi sao? dám kêu không lạc đường? rõ là nếu cậu lên máy bay thì cậu đã lạc đường rồi! con đường giờ cậu đi chính là...
Nhi dơ tờ giấy trên tay lên... rồi chẳng hiểu cái tên kia tại sao lại khóc nữa, buông va li ra mà ôm chặt lấy Nhi... như sợ cô đi mất vậy..
- sao hả? tớ nghĩ gan cậu to lắm đấy! dám bỏ tớ đi sao?_ Nhi vùi mặt vào ngực Thiên Ân, vẫn mùi hương quen thuộc này.... sao Nhi lại nhớ nó đến thế. Nhi vui đến phát khóc luôn....
- xin lỗi nhé! cậu chảy máu rồi....
- chậc chậc... cậu cắn cũng mạnh gớm nhỉ?
- vậy để tớ chữa lành nó nhé!
Thiên Ân mỉm cười, cúi xuống.....
Hai đôi môi này sẽ mãi thuộc về nhau, hai trái tim này sẽ chẳng thể cách xa nhau thêm giây phút nào nữa......
"" chúng ta hãy cùng nhau... thực hiện lời hứa đó nhé.. Thiên Ân là của Uyển Nhi! sau này nhất định sẽ ở bên nhau! không xa cách và cậu cũng phải... làm đám cưới với tớ nhé!""
- Tớ yêu cậu!! nhiều lắm...........
** nhô hê... cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình trong suốt quãng thời gian qua... cuối cùng thì.. kết thúc viên mãn mà phải không? yêu các bạn nhiều nhóe..... cặp đôi của chúng ta sẽ làm đám cưới sớm thôi! và sự thắc mắc của các bạn sẽ được giải đáp trong "" ngoại truyện"" nhé! moaz moaz:* <3