Bị Độc Thân

Chương 1-1: Không hẹn hò, không yêu đương chính là lãng phí thời gian và tuổi thanh xuân



“Đêm thứ ba, bà tiên lại biến bộ váy rách rưới trên người Lọ Lem thành một bộ váy còn lộng lẫy hơn cả hôm qua và thêm vào đó là một đôi giày thủy tinh tuyệt đẹp. Khi cô vừa bước vào sảnh lớn ở lâu đài, tất cả mọi người đều kinh ngạc trước vẻ đẹp rạng ngời khó nói thành lời của cô. Hoàng tử chỉ khiêu vũ với mình cô, mỗi lần có bất cứ ai khác tới mời cô nhảy, chàng đều nói: ‘Vị tiểu thư này là bạn nhảy của ta’. Khi gần đến nửa đêm, cô phải về nhà, hoàng tử lại tiễn cô, trong lòng chàng thầm nhủ: ‘Lần này ta nhất định không thể để nàng chạy thoát’. Nhưng cuối cùng, cô bé Lọ Lem vẫn nghĩ ra cách để rời khỏi vòng tay hoàng tử. Bởi vì chạy quá nhanh nên nàng đã bất cẩn đánh rơi chiếc giày thủy tinh bên chân trái trên bậc thang.”

- Cô bé Lọ Lem (Truyện cổ Grim) -

1. Không hẹn hò, không yêu đương chính là lãng phí thời gian và tuổi thanh xuân

“Chiếc túi có khóa thường được ví như lòng dạ người phụ nữ. Nó được kéo khóa kín mít tạo cảm giác huyền bí. Còn những bí mật ẩn giấu bên trong chiếc túi lại giống như cuộc sống riêng tư của mỗi người còn gái vậy. Đối với những người bình thường thì đây là điều cấm kị, chỉ duy nhất người đàn ông của họ mới được phép mở ra khám phá.

Tự tin quá mức còn tốt hơn nhiều lần so với tự ti. Đàn ông, ai đến ai đi đều không quan trọng. Tuổi trẻ tươi đẹp mà không hẹn hò, yêu đương chính là đã lãng phí thời gian và tuổi thanh xuân của mình!”

Đỗ Hiểu Khê, Hiểu trong từ “Phật Hiểu” (bình minh), “Khê” trong từ “Khê Thủy” (nước suối). Ngày xưa, khi bố mẹ đi xem bói, thầy bói phán rằng mệnh cô thiếu nước nên phải bổ sung trong cái tên. Lớn lên ở vùng ven biển phía nam Phúc Kiến, có bố là ngư dân người Khách Gia nổi tiếng nhất vùng, Hiểu Khê chính là tiểu công chúa yêu quý nhất của ông.

Sau khi tốt nghiệp đại học, Đỗ Hiểu Khê đã ba lần thay đổi công việc, mức lương của công việc sau luôn cao hơn công việc trước, quy mô công ty cũng lớn dần theo trình tự thời gian. Ba năm sau khi ra trường, lúc Hiểu Khê hai mươi lăm tuổi, với chí tiến thủ cao vời vợi, cô đã trở thành Giám đốc Bộ phận Ngoại thương của một công ty xuất nhập khẩu lớn tại Thiên Tân. Việc này có thể coi là phù hợp với ngành học trước kia của cô. Đây cũng chính là điều khiến cho người khác nhìn cô với ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ.

Mạng lưới kinh doanh của công ty này trải rộng toàn thế giới, còn có chi nhánh ở các thành phố Thượng Hải, Quảng Châu... và hệ thống mạng lưới đại lí khắp Châu Mỹ, Châu Âu, Trung Đông, Châu Úc, Đông Nam Á... Công ty còn đảm nhận cả việc vận chuyển đường biển, đường hàng không quốc tế, khai báo thuế xuất nhập khẩu, cung cấp các mã xuất khẩu, nhập khẩu... Hiểu Khê chủ yếu phụ trách mảng khai báo hải quan. Ngày nào cô cũng phải chạy tới, chạy lui giữa công ty khách hàng, trụ sở hải quan, và bến cảng, phải làm bạn với các loại đơn từ, giấy phép khai báo hải quan xuất nhập cảng của đủ các loại mặt hàng.

Làm ngành kinh doanh mậu dịch quốc tế này nếu như muốn có chút thành tựu trong sự nghiệp thì hầu hết phải bắt đầu từ những thứ căn bản nhất. Sau khi quen thuộc hết tất cả các quy trình xuất nhập, nắm vững tất cả các thông tin kinh tế quốc tế, tìm ra một hướng kinh doanh đặc thù, xây dựng được mối quan hệ bạn hàng, bạn ngành rộng khắp của riêng mình thì tiền đồ phía trước là vô cùng xán lạn, khó có thể nói trước.

Tất cả lớp đàn anh, đàn chị của Hiểu Khê sau khi tốt nghiệp, người thì chấp nhận bắt đầu làm từ nhân viên khai báo hải quan, người thì trở thành nhân viên xuất nhập khẩu cho các công ty ngoại thương, có người lại thi đỗ vào vị trí nhân viên công vụ trong cục xuất nhập khẩu, một vài người bản lĩnh “nghé mới sinh không sợ hổ dữ” thì ngay sau khi làm một vài chuyến hàng thành công liền tự lập công ty ngoại thương của riêng mình.

Còn công việc hiện nay của Hiểu Khê, ngoại trừ tính chất công việc hơi khô khan, thì những yếu tố khác đều khá hoàn hảo. Cô sống một cuộc sống đơn giản, tự do, không chút muộn phiền. Cuối tuần rảnh rỗi, cô thường đến hiệu sách, mua cả sách chuyên ngành lẫn ngoài chuyên ngành về đọc, đôi khi ngồi trong tiệm cà phê, thư thái ngắm ánh mặt trời.

Hiểu Khê thích đi dạo phố, và khi đi dạo phố, trước tiên, cô thường chọn đi xem các loại túi xách. Lúc còn học đại học, cô đã từng đọc được một câu như sau: “Chiếc túi có khóa thường được ví như lòng dạ người phụ nữ. Nó được kéo khóa kín mít tạo cảm giác huyền bí, còn những bí mật ẩn giấu bên trong lại giống như cuộc sống riêng tư của họ. Đối với những người khác thì đây là điều cấm kị, chỉ duy nhất người đàn ông của họ mới được phép mở ra khám phá.

Tự tin quá mức còn tốt hơn nhiều lần so với tự ti. Đàn ông, ai đến ai đi đều không quan trọng. Tuổi trẻ tươi đẹp mà không hẹn hò, yêu đương chính là đã lãng phí thời gian và tuổi thanh xuân của mình!”

Trong con mắt phụ nữ, chiếc túi lớn sẽ tạo nên nét dịu dàng, nữ tính đầy mê hoặc. Khi khoác chiếc túi lớn trên vai, chúng ta sẽ trở nên bé nhỏ, đáng thương, mong manh và yếu đuối, vừa hay cực kì phù hợp với hình mẫu bạn gái lí tưởng của cánh đàn ông. Phụ nữ là phải vận đôi giày cao gót đế nhọn, dáng đi yểu điệu thướt tha, khoác trên vai một chiếc túi lớn, tất cả sẽ giúp bạn tôn vinh vẻ gợi cảm, quyến rũ khó cưỡng. Cho nên trong danh sách đồ vật của Hiểu Khê, túi xách luôn luôn chiếm vị trí hàng đầu.

Vài năm trở lại đây, Hiểu Khê không hề yêu đương, hẹn hò một lần nào tử tế, nghiêm chỉnh, hay có thể nói tới tận bây giờ, cô vẫn chưa có được một cuộc tình khắc cốt ghi tâm nào. Nếu không phải người ta yêu đơn phương cô thì cũng là cô yêu đơn phương người ta, hoặc là loại tình yêu tinh thần Platon hoặc lượn lờ qua lại giữa mấy người đàn ông có cảm tình với mình, được vài ngày là liền “mất hút” luôn. [Tình yêu tinh thần Platon là một loại tình yêu tinh thần, loại bỏ các khao khát thể xác.]

Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, tính ra tổng cộng Hiểu Khê chỉ có một tháng yêu đương, hò hẹn, còn lại hầu hết là phòng không chiếc bóng.

“Hiểu Khê à, mọi người hầu như hẹn hò cả năm không ngừng nghỉ, hoặc cùng lắm cũng chỉ có một tháng phòng không chiếc bóng. Tại sao em lại đối ngược hoàn toàn với mọi người như vậy? Bây giờ đang là thời kì thanh xuân rực rỡ nhất của em đấy, không yêu đương, không hẹn hò chính là lãng phí thời gian và tuổi thanh xuân của mình, em hiểu không?” Cô bạn thân Trịnh Giai Hân thường khuyên nhủ Hiểu Khê như thế.

Hiểu Khê và Giai Hân quen biết nhau được năm năm nay, theo như lời Hiểu Khê vẫn thường nói thì: “Giai Hân là một đàn chị, một người bạn tốt và cũng là một người thân thiết đến từ phương bắc của mình.”

Giai Hân luôn giữ vai trò là người nhắc nhở, bảo ban Hiểu Khê khi bố mẹ cô không ở bên cạnh.

“Nếu như ai đó có thể khiến cho Đỗ Hiểu Khê phải khóc lóc, ủ ê thì người ấy đúng là có bản lĩnh.” Giai Hân hay nói đùa như vậy.

Cô luôn luôn tự hỏi: Tại sao trên thế gian này lại tồn tại một người lạc quan, vui vẻ như Hiểu Khê, làm việc xong là ăn cơm, ăn cơm xong là đi ngủ?

“Em nói xem, ngoại hình của em đâu có xấu, cần tài có tài, hỏi sắc có sắc, muốn năng lực cũng có năng lực, vậy tại sao em lại không thể tìm được bạn trai chứ?”

“Chị chưa từng nghe tới phụ nữ A và đàn ông C sao?”

“Cái gì cơ?”

“Người ta hay nói, đàn ông A yêu phụ nữ B, đàn ông B yêu phụ nữ C, cho nên những người còn sót lại chính là phụ nữ A và đàn ông C đó.” Hiểu Khê vừa nhấm nháp ly kem vừa thủng thẳng đáp.

“Thôi cho chị xin, em còn cách loại phụ nữ A đó vời vợi, như thể Bắc Kinh xa Thiên Tân ấy!”

“Xin chị đấy, bây giờ giao thông thuận lợi, từ Bắc Kinh đến Thiên Tân chỉ mất có hai tiếng thôi.”

“Được rồi, Đỗ tiểu thư, chị thừa nhận tài ăn nói đanh thép, lanh lợi của em, em không làm luật sư thật sự là uổng phí tài năng!”

Hiểu Khê lè lưỡi trêu Giai Hân rồi đi vào phòng mình. Trong lòng cô vô cùng bất mãn. “Hừ, nghĩ kĩ xem, Đỗ Hiểu Khê mình, tốt nghiệp trường đại học Ngoại thương hạng nhất, gia đình thanh bạch, bề ngoài nếu không nói là xinh xắn thì cũng phải được dùng từ ưa nhìn, cao một mét sáu mươi hai, gương mặt trái xoan tiêu chuẩn, mắt to trong sáng, mũi cao thanh tú, rất cân xứng với khuôn mặt, lại sở hữu nụ cười tựa thiên sứ, tươi tắn như nắng mai, muốn người ta không yêu thích cũng khó, mình cần gì phải lo lắng không có đàn ông yêu chứ? Giai Hân à, chị chẳng qua chỉ hơn em có năm tuổi thôi, chưa chi chị đã tự biến mình lên thành bà thím rồi đấy!” Hiểu Khê lẩm bẩm một mình trong phòng.

Hiểu Khê đã tự tin thái quá chăng? Có điều, những người phụ nữ có điều kiện tốt đều như vậy. Ai bảo cô tự tin thái quá, cô cũng chẳng thèm phản bác, chỉ nhún vai nói đúng một câu: “Tự tin quá mức còn tốt hơn nhiều lần so với tự ti.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.