Bị Độc Thân

Chương 9-2: Gười tình trước kia tốt nhất nên làm người xa lạ



9.2 Người tình trước kia tốt nhất nên làm người xa lạ

“Trên thế giới này có hai loại người, một loại là người tạo ra các quy tắc, loại còn lại là người tuân thủ theo quy tắc. Trong tình yêu và hôn nhân, muốn tìm được sự cân bằng thì tốt nhất cả hai người nên bổ sung cho nhau. Nếu hai người cùng thuộc loại tạo ra các quy tắc mà ở cùng nhau thì nhất định sẽ luôn tranh cãi.

Phụ nữ, hoặc là tìm một người đàn ông mạnh mẽ hơn bản thăn rồi làm người phụ nữ bé nhỏ của anh ta, hoặc là tìm một người đàn ông tuy không mạnh mẽ bằng nhưng lại đối xử tốt với mình để làm người phụ nữ lớn của anh ta.”

Một cuộc tình thất bại nhất định có nguyên nhân từ hai phía. Hiểu Khê gần đây đã biết cách tự nhìn nhận lại bản thân. Cũng giống như tên cuốn sách Tình yêu không phải có được là đã học được của Ngô Đạm Như, Hiểu Khê không có được tình yêu, nhưng cô đã học được rất nhiều thứ.

Trong cuộc tình với Nguyên Kiệt, ngay từ lúc đầu, cô đã quá khinh địch, trong lúc giao chiến thì quá nhập tâm, khi địch đã rút lui thì lại lưu luyến mãi không rời. Tất cả những sự nhẫn nại, cho đi, mưu kế, hi sinh, cô đều không làm được. Nói cách khác, khi cô ý thức được thì tất cả đều đã quá muộn màng, nếu muốn níu kéo, chắc chắn sẽ phải trả một cái giá đắt hơn rất nhiều lần. Có điều, khi cô níu kéo, giành lại được, liệu bản thân có còn cảm thấy vui vẻ hạnh phúc nữa không? Có lẽ lúc ấy đã toàn thân thương tích, mệt nhoài cả người rồi.

Nguyên Kiệt nhận thức được tư duy của anh đã hoàn toàn thay đổi. Để thành công, anh không thể không thay đổi. Và lúc ấy, Nguyên Kiệt cảm thấy Hiểu Khê sẽ trở thành gánh nặng hoặc vật cản mang lại áp lực cho anh. Anh cần một người phụ nữ nấu cơm, giặt quần áo, đợi chờ anh về nhà, cho dù có muộn đến mức nào. Anh cần một người phụ nữ chờ đợi anh mà không chút oán thán, trách móc, cho dù anh có ở ngoài muộn đến đâu thì cũng không vặn hỏi gì hết. Chỉ cần anh nói phải làm tăng ca thì người phụ nữ ấy sẽ tin ngay, anh cần một người phụ nữ không đòi hỏi anh phải lãng mạn, phải yêu thương sâu đậm. Còn Hiểu Khê, cô không thể làm như thế được.

Sau lưng một người đàn ông thành công luôn luôn là một người phụ nữ chẳng có danh tiếng hay sắc đẹp gì. Rất hiếm khi đó là một người phụ nữ cũng mạnh mẽ, tài ba, lấp lánh hào quang như chồng. Một người đàn ông thành công phải luôn dành phần lớn thời gian và sức lực của anh ta ở bên ngoài, thông thường những thứ người phụ nữ đứng sau đạt được không phải tình yêu. Và những người đàn ông như vậy thương sẽ không chọn lựa người phụ nữ thành công giống như mình, bởi vì cho dù một tháng họ chỉ về nhà có một lần thì cũng hi vọng trong nhà sáng đèn, cơm ngon canh ngọt, có người phụ nữ đang âm thầm, lặng lẽ ngồi chờ anh ta. Đây chính là sự chua xót của những người phụ nữ đứng sau người đàn ông thành đạt, họ đạt được danh phận và ánh hào quang trong mắt người khác nhưng lại chẳng bao giờ nhận được sự ân cần, ấm áp mà người phụ nữ mong muốn nhất từ đàn ông.

Hiểu Khê và Nguyên Kiệt thực sự không thích hợp để đến với nhau. Hiểu Khê muốn có tình yêu và sự quan tâm, muốn có lời hứa “duy nhất” từ anh, còn Nguyên Kiệt lại không thể cho cô điều đó. Cho dù thực sự muốn cho thì cũng chẳng có thời gian. Nguyên Kiệt muốn một người phụ nữ âm thầm đứng sau lưng, hi sinh vì anh mà không một lời oán trách, luôn sùng bái, chờ đợi anh, cho dù anh có người phụ nữ khác cũng vẫn tha thứ cho anh, nhưng Hiểu Khê lại không làm được. Nếu lúc xưa, Hiểu Khê từ bỏ tất cả mọi thứ ở Bắc Kinh mà đi theo Nguyên Kiệt, anh sẽ cảm thấy áp lực. Nếu sau cùng không đến được với nhau thì anh sẽ cảm thấy rất có lỗi, rất day dứt. Cho nên Nguyên Kiệt vẫn mong muốn Hiểu Khê sẽ không vì anh mà từ bỏ mọi thứ ở Bắc Kinh. Nhưng khi anh cảm thấy Hiểu Khê đã quên anh, khi anh biết Hiểu Khê đã có bạn trai mới, anh lại cảm thấy không thoải mái. Nói cho cùng thì người con gái như Hiểu Khê, Nguyên Kiệt biết rằng, trên thế giới này thật sự quá ít, quá hiếm hoi. Anh đã thừa nhận: “Anh không có phúc phận.” Còn Hiểu Khê khiêm nhường: “Là do em không đủ tốt.”

Trác Nhiên nói: “Trên thế giới này có hai loại người, một loại là người tạo ra các quy tắc, loại còn lại là người tuân thủ theo quy tắc. Trong tình yêu và hôn nhân, muốn tìm được sự cân bằng thì tốt nhất cả hai nên bổ sung cho nhau. Nếu hai người cùng thuộc loại tạo ra các quy tắc mà ở cùng nhau thì nhất định sẽ luôn tranh cãi. Cho nên, cô phải suy nghĩ cho thật kĩ, cô nhìn xem, diễn viên Lưu Hiểu Khánh năm đó nổi tiếng, mạnh mẽ là vậy, cuối cùng không phải vẫn tìm một người đàn ông bình thường cùng cô trải qua biết bao gian khổ, hoạn nạn đó sao? Cô rất mạnh mẽ, nếu như cô tìm một người đàn ông mạnh mẽ hơn mình thì sẽ phải chấp nhận làm loại người tuân theo quy tắc, cũng có nghĩa cô sẽ trở thành người phụ nữ biết nghe lời.”

Bây giờ, Hiểu Khê đã hiểu ra rằng bản thân cô nên tìm một người đàn ông mạnh mẽ hơn mình để làm người phụ nữ bé nhỏ của anh ta, hoặc là tìm một người đàn ông tuy không mạnh mẽ bằng nhưng lại đối xử tốt với mình để làm người phụ nữ lớn của anh ta. Người đàn ông thứ nhất thì khiến cho bản thân cô cam tâm tình nguyện hi sinh, còn người đàn ông thứ hai sẽ khiến cô vui vẻ, hạnh phúc.

Khoảng một tháng sau, Nguyên Kiệt lại chat với Hiểu Khê qua MSN: “Gần đây em có khỏe không?”

“Vẫn thế.”

“Hay em tới Quảng Châu làm việc đi!”

“Đến đó làm gì? Chẳng có nơi nương tựa.” Hiểu Khê còn gửi kèm theo một emoticon chán nản.

“Vẫn còn có anh mà!”

“Em sẽ coi đây chỉ là một câu nói đùa.” Đánh xong dòng chữ này, Hiểu Khê liền tắt nick chat, cô đột nhiên cảm thấy tất cả mọi thứ đều chẳng có ý nghĩa gì hết, nhạt nhẽo, chán nản vô cùng. Tuy rằng Hiểu Khê nói sẽ coi đó như một câu nói đùa nhưng trong lòng cô không khỏi do dự, mâu thuẫn. Nếu vào nửa năm trước, nghe thấy câu nói này, chắc chắn cô sẽ vô cùng vui vẻ. Chỉ có điều lúc này, mọi thứ đều đã quá muộn, rốt cuộc anh có mục đích gì? Đang muốn thăm dò? Hay là...? Hiểu Khê càng nghĩ lại càng không hiểu nổi.

Nghe Hiểu Khê kể chuyện, Trác Nhiên liền tức giận nói: “Đúng là đồ ngốc! Cô vẫn còn liên lạc với anh ta sao? Phải nhớ rằng người tình trước kia, tốt nhất nên làm người xa lạ. Hoặc là đến một ngày nào đấy, cô thực sự không còn yêu, không để tâm gì tới anh ta nữa thì cô mới có thể làm bạn với anh ta. Nếu không, cô mãi mãi không bao giờ thoát khỏi ngõ cụt đó đâu. Nghe lời tôi, nếu anh ta còn nhắn tin, gọi điện, chat MSN với cô thì nhất định đừng trả lời nữa. Nhớ phải nghe lời tôi đấy!”

“Được.” Hiểu Khê đáp rồi đi đến chỗ máy tính, xóa nick chat của Nguyên Kiệt đi. Số điện thoại của anh lại một lần nữa bị cô xóa khỏi danh bạ. Cô sẽ không bao giờ liên lạc với anh nữa. Hiểu Khê biết rằng, chỉ cần một ngày còn nhận được tin tức của Nguyên Kiệt thì cô sẽ chẳng bao giờ toàn tâm toàn ý cho vào một cuộc tình mới được.

Chỉ có cắt đứt mọi ràng buộc phía sau thì mới có thể tăng tốc tiến nhanh về phía trước.

Để lấp đầy khoảng trống trong lòng, Hiểu Khê bắt đầu đọc cuốn sách Vu Dan tâm đắc về Trang Tử. Cô cảm thấy mình cần phải thoát ra khỏi mối tình cũ, không để mình bị muộn phiền bởi tình cảm nam nữ tầm thường nữa.

Trong quyển sách có kể một câu chuyện về Trang Tử như sau: “Một hôm, Huệ Tử đến tìm Trang Tử, nói: “Ngụy Vương cho tôi một hạt giống cây hồ lô rất to. Tôi gieo hạt giống đó trong vườn nhà mình, rồi cây hồ lô mọc ra một quả to bằng năm hòn đá lớn. Nhưng vì quả hồ lô quá to nên chẳng có tác dụng gì cả. Nếu tôi chặt nó thành hai phần đế đựng nước thì vỏ chiếc hồ lô đó lại quá mỏng. Mỏng quá không thể chống đỡ nổi, nếu như đổ nước vào đó chắc chắn sẽ bị vỡ ngay. Dùng nó đựng bất cứ cái gì cũng không ổn. Nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn chẳng biết trồng ra quả hồ lô này để làm gì không biết. Không phải trồng ra thì cần có tác dụng gì sao, khi chặt ra chẳng lẽ lại đựng có tí chút đồ? To như vậy mà chẳng đựng được cái gì cả. Cho nên, quả hồ lô này tuy rằng to nhưng to mà vô dụng, tôi dập vỡ nó đi cho xong.”

Trang Tử liền đáp: “Ông đúng là không biết cách dùng các đồ vật to.” Sau đó liền kể cho Huệ Tử nghe một câu chuyện:

“Một gia đình ở nước Tống, trong nhà họ có một phương thuốc gia truyền, thuốc này có công hiệu vào những ngày mùa đông giá rét, khiến cho tay chân của người ta không bị nứt nẻ, đau rát sau khi chạm vào nước. Cho nên, gia đình họ đời đời kiếp kiếp chuyên làm nghề giặt giũ nuôi thân.

Một hôm, có một người khách qua đường, nghe nói gia đình kia có phương thuốc gia truyền này liền thương lượng với họ, nói rằng sẽ mua phương thuốc hiếm có này với giá một trăm lượng vàng. Cả nhà họ nghe xong liền họp lại bàn bạc: “Gia đình chúng ta có phương thuốc gia truyền này, tuy có thể dùng suốt đời nhưng cả nhà làm nghề giặt giũ thế này cả đời cũng chẳng giàu có được. Bây giờ có người bỏ ra một trăm lạng vàng để mua phương thuốc gia truyền này, tại sao lại không bán chứ? Chúng ta bán đi!”

Người khách qua đường mua phương thuốc đó xong rồi đi.

Anh ta mang đi làm gì? Lúc này, khắp nơi đang hỗn loạn, các chư hầu chiến tranh liên miên vì đất đai, ở vùng phía Đông Nam là đang diễn ra chiến tranh giữa hai nước Ngô và Việt. Hai nước Ngô, Việt nằm đúng vị trí toàn vùng sông nước. Người khách đó sau khi mua được phương thuốc gia truyền nọ liền đi thẳng về phía nước Ngô để thuyết phục Ngô Vương. Đúng lúc này, quân Việt đang tràn sang tấn công quân Ngô. Ngô Vương liền phái người này dẫn quân đi chọn đúng dịp giá rét đông lạnh, phát động thủy chiến với quân Việt. Bởi vì có phương thuốc gia truyền này nên tay chân binh sĩ nước Ngô không bị nứt nẻ, không bị lạnh giá, sức chiến đấu dồi dào, còn quân nước Việt do không có phương thuốc quý nên trận chiến này quân Ngô đã giành chiến thắng. Vì thế, người dâng phương thuốc này liền được Ngô Vương phong hầu, trở thành quý tộc, địa vị bản thân tăng lên nhanh chóng.

Phương thuốc gia truyền này đưa cho những người khác nhau thì lại tạo ra công dụng khác nhau. Nếu như anh có đôi mắt tinh tường, anh có thể nhìn thấy được lợi ích đáng quý của một vật. Cho nên, cùng là một phương thuốc ấy, nó có thể quyết định vận mệnh của cả một đất nước, thay đổi địa vị của một con người.”

Kể xong câu chuyện, Trang Tử liền nói với Huệ Tử: “Chiếc hồ lô to cũng như vậy. Ông làm cách nào để nhận định rằng nó chỉ có thể được cắt ra để làm cái đựng đồ? Nếu như đó là một chiếc hồ lô hoàn chỉnh, tại sao ông không đeo nó bên người, đi ngao du khắp nơi trên giang hồ? Lẽ nào bất cứ sự vật nào cũng phải được gia công thành một đồ vật đã có nào đó thì nó mới hữu dụng sao?”

Tại sao cùng một đồ vật mà khi dặt vào tay những người khác nhau thì nó lại có ích lợi khác nhau? Câu chuyện của Trang Tử răn dạy chúng ta rằng: Thế giới quan của một người bao la hay nhỏ hẹp sẽ quyết định cách thức tư duy của người ấy. Con người thường dùng ánh mắt thế tục, đánh giá giá trị sự vật một cách định kiến, cổ hủ. Chỉ có người có thế giới quan rộng lớn, tầm nhìn uyên bác thì mới có thể nhận thấy được giá trị thực sự của sự vật.

Hiểu Khê bỗng nhiên thấy thoải mái, hứng khởi, thế gian này còn biết bao nhiêu thứ tốt đẹp chứ đâu phải chỉ có mỗi chuyện tình cảm yêu đương, còn bản thân tại sao cứ cố chấp mãi đắm đuối trong đó? Mối tình này nếu cứ chìm đắm thì chỉ biết oán thán, thù hận. Còn khi mình đã thoát được ra ngoài rồi thì cũng là lúc mối tình đó khiến bản thân tỉnh ngộ và trưởng thành hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.