Đỗ Diên cảm thấy mình đang từ bạn bè dần trở thành quân sơ quạt mo của Đoạn Minh Sâm, y thực sự hết nói nổi.
Những phương án theo đuổi y bày ra đều bị Đoạn Minh Sâm chê bai, cậu còn nói là không đủ chân thành.
Đoạn Minh Sâm ngồi trên thảm, nói giọng nghiêm túc: "Mấy cách này của cậu quá đại trà, làm theo cách của tôi có khi còn đỉnh hơn."
Đỗ Diên nghe ra ý tứ khoe khoang trong lời nói của cậu: "Đậu mé nghe là biết có mùi học sinh cấp ba rồi! Thế giờ cậu có cách gì, nói nghe học hỏi xem nào."
Đoạn Minh Sâm rất kín miệng: "Đừng nha, cậu không học theo được đâu."
Nói chuyện xong, Đoạn Minh Sâm quăng điện thoại sang một bên rồi tiếp tục chơi game, nhưng chơi hoài vẫn không qua màn.
Cậu bắt đầu nghĩ đến một số vấn đề mà mình đã gặp gần đây, mỗi ngày sớm tối đều ở cạnh Ôn Hạc Xuyên, cảm nhận hết thảy sự dịu dàng từ hắn, Đoạn Minh Sâm không phải người ngu ngốc, những quan tâm nhỏ nhặt kia cậu vẫn biết được.
Cậu khá hiểu tính cách Ôn Hạc Xuyên, người này đối với bạn tình vẫn luôn dịu dàng săn sóc, với cậu cũng giống vậy.
Nhưng vào ngày sinh nhật, hắn không chọn tổ chức sinh nhật cho cậu như những người khác, mà lại chọn cách chân thành nhất.
Đoạn Minh Sâm cầm lấy điện thoại đang nằm lăn lóc trên thảm, cậu mở tấm hình trai sáu múi mà Đỗ Diên đã gửi cho mình ra xem, ý muốn thanh lọc tinh thần một lát.
Đoạn Minh Sâm vừa xem hình vừa huýt sao, suy nghĩ càng thêm bay xa: Ôn Hạc Xuyên đúng lại yêu nghiệt, nếu tên khốn kiếp đó cũng muốn gài kèo mình thì làm sao bây giờ.
Lỡ mình không trụ được mà thích hắn, vậy thì một năm sau người khóc lóc ôm đùi van xin là mình hả? Có điều hắn cao tay quá, nếu mình không cố gắng một chút thì sẽ mất thế thượng phong ngay.
Nhưng mà nỗ lực vì hắn có đáng không? Lại nói, nếu bây giờ không làm gì hết thì sau này ngay cả một chút vốn liếng cũng không có, nghĩ tới nghĩ lui cậu không thể để thua hắn được.
Suy nghĩ xong, Đoạn Minh Sâm liền lên lầu thay quần áo, trong lòng đã có tính toán, cậu cảm thấy mình thực sự quá thông minh.
Đoạn Minh Sâm lái xe tới một tiệm làm tóc, ông chủ nghe tin cậu đến liền tự mình xuống lầu: "Đoạn thiếu gia, đã lâu không gặp rồi."
Đoạn Minh Sâm gật đầu tìm một chỗ ngồi xuống, ông chủ cầm túi dụng cụ của mình rồi đi tới bên cạnh cậu: "Vẫn là tỉa một ít ở đuôi tóc nhỉ."
"Không." Đoạn Minh Sâm ngồi trên ghế xoay tròn nhìn ông chủ: "Anh Kỳ, anh thấy sao nếu em cắt ngắn?"
Ông chủ có chút thắc mắc hỏi lại: "Tại sao lại cắt?"
Đoạn Minh Sâm không để ý đến câu hỏi của y, cậu lại xoay ghế nhìn vào gương: "Anh nói xem, nếu như cắt ngắn thì nhìn em có thuần khiết không?"
Ông chủ và Đoạn Minh Sâm quen biết đã lâu, từ lúc cậu mười mấy tuổi đã bắt đầu nuôi tóc dài, đến bây giờ y chưa từng nghĩ cậu sẽ cắt đi mái tóc này, trong lòng nổi lên sự hiếu kỳ: "Có thể nói với anh lý do cắt tóc không?"
Đoạn Minh Sâm nhàm chán lắc đầu: "Không có lý do, anh cứ cắt đi."
"Em chắc chứ?"
"Cái này có gì mà phải chắc, em nuôi nó vì muốn tưởng niệm mẹ, bây giờ cắt đi không có nghĩa là em sẽ không nhớ mẹ nữa.
Nếu như trong lòng em, mẹ chỉ bằng đám tóc này thì ông già đã sớm đập chết em rồi.
Hiện tại nhìn em như con gái nhưng em rõ ràng không phải, đã nhiều năm rồi không cắt chỉ vì muốn đối đầu với ba, nhưng bây giờ em đã có mục tiêu mới."
Ông chủ nhìn bộ dạng kiên định của cậu, y giúp cậu vén tóc qua hai bên: "Mục tiêu gì? Em thích ai rồi hả?"
Đoạn Minh Sâm ngẩn người, cậu nhìn mình trong gương suy nghĩ một lát liền dứt khoát nói: "Cũng không hẳn là thích, có chút rung động thôi."
"Muốn cắt thành dáng vẻ người đó yêu thích sao?"
Đoạn Minh Sâm khen ngợi nhìn ông chủ: "Đúng vậy, kiểu thuần khiết đáng yêu."
"Vì một người chỉ hơi rung động mà muốn thay đổi bản thân?"
"Không phức tạp như vậy đâu anh, mau cắt cho em đi, em phải khiến anh ấy động lòng mới được."
Sau khi tan tầm, Ôn Hạc Xuyên về nhà nhưng không thấy Đoạn Minh Sâm đâu, hắn không nghĩ nhiều liền lên lầu thay đồ ngủ.
Lần thứ hai xuống lầu thì phát hiện trong bếp có tiếng động, Ôn Hạc Xuyên ngạc nhiên đi vào, vừa tới cửa liền đứng sững tại chỗ, đối diện hắn là tấm lưng thanh mảnh quen thuộc của Đoạn Minh Sâm, nhưng hắn lại cảm thấy như thiếu đi thứ gì đó.
Đoạn Minh Sâm nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu lại, trong tay cậu cầm một ly nước cái cây mới ép, trên người mặc đồ ngủ cùng kiểu dáng với Ôn Hạc Xuyên nhưng nhạt màu hơn, cả người thoạt nhìn vừa khoan khoái nhẹ nhàng vừa tràn đầy năng lượng, đôi mắt ngày thường lúc nào cũng tỏa nét quyến rũ nay lại trở nên sạch sẽ sáng ngời.
Đoạn Minh Sâm rất đẹp, ánh chiều tà từ ngoài cửa sổ chiếu lên người cậu toát lên sự mềm mại, cậu hơi nghiêng đầu nhìn Ôn Hạc Xuyên: "Thế nào? Kiểu tóc này nhìn được không?"
Ôn Hạc Xuyên ngẩn người im lặng, hắn đi tới trước mặt Đoạn Minh Sâm: "Sao lại cắt tóc rồi? Nó đối với em...."
Đoạn Minh Sâm nhìn hắn híp mắt cười, Ôn Hạc Xuyên đã thấy qua rất nhiều nụ cười của cậu, xem thường có, quyến rũ có, giả vờ cũng có nhưng trước nay chưa từng thấy cậu cười chân thành cùng vui vẻ đến vậy.
Ôn Hạc Xuyên bình tĩnh đứng nhìn đôi môi đang khép mở của Đoạn Minh Sâm, hình như cậu đang nói gì đó nhưng hắn không bận tâm.
Ôn Hạc Xuyên chỉ cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên đôi môi cậu, hơi ngọt lại có vị trái cây, hắn quấn quýt dây dưa với đầu lưỡi mềm mại của Đoạn Minh Sâm, trong đầu cứ quẩn quanh câu nói kia.
"Yêu đương mà, muốn vì anh làm chút chuyện, nhưng lại phát hiện ra bản thân em chẳng có gì cả, chỉ có thể cố gắng trở thành dáng vẻ anh yêu thích.".