Bi Kịch Tiểu Lạt Tiêu

Chương 20



Ngày mùng một đầu năm mới, lúc tôi mở mắt ra thì trời đã sáng hẳn, tôi ngồi trên giường xoa trán, đầu óc trống rỗng, tối hôm qua sau khi Bạch Tấn đi rồi, tôi chỉ nhớ mình ngồi bên cửa sổ ôm chai rượu, mắt nhìn một chiếc xe màu đen dưới lầu, miệng lảm nhảm mấy lời vô nghĩa, sau đó ngủ thiếp đi trên ghế dựa, cũng chẳng nhớ mình về giường lúc nào.

Sau khi đánh răng rửa mặt, tôi ra khỏi phòng ngủ, đập vào mắt tôi là một màn khiến tôi phải trợn mắt há mỏ.

Dưới lầu, Bạch Tấn nhét tay trong túi quần vừa từ ngoài đi vào, Hoàng Vũ đang châm trà, cha và dì nhỏ ngồi trên ghế sa lon, cùng hai người ngồi ở ghế bên cạnh – Hàn Dục và Hàn Lăng – nói chuyện phiếm.

Tôi cắn môi nhìn một phòng vui vẻ ấm áp, trong lòng không biết có tư vị gì, Bạch Tấn nghiêng đầu nhìn tôi, khẽ cười, tôi ném cho hắn một ánh mắt nghi hoặc, hắn nhún vai ra chiều không hiểu vì sao. Tôi trừng hắn một cái, lúc thu hồi tầm mắt thì chạm phải một đôi mắt hấp dẫn ẩn chứa ý cười, lòng tôi run rẩy, trái tim như đập loạn, không nói gì cúi đầu đi xuống cầu thang.

“Cha, dì, năm mới vui vẻ!” Tôi làm bộ như không nhìn thấy ánh mắt thâm tình vẫn theo đuổi mình kia, đi tới trước mặt cha và dì Tiểu Di, sau đó ngồi ở bên cạnh ghế, nghi ngờ nhìn về phía Hoàng Vũ.

Hoàng Vũ cúi đầu cười nhưng không nói gì.

“Con bé này, thấy khách sao không chào hỏi?” Cha vuốt vuốt tóc của tôi, cười nói.

Tôi mím môi một lát mới mở miệng, “Anh Hàn Dục, chị Hàn Lăng, xin chào.”

Hàn Lăng gật đầu, “Tiểu Hạt Tiêu đã lớn thế này rồi.”

“Chị Lăng càng ngày càng đẹp, chẳng trách bao năm mà anh Hoàng Vũ vẫn chưa có bạn gái.” Tôi thừa nhận là mình cố ý nói như thế, Hoàng Vũ nghe được những lời này, chén trà cầm trong tay hơi chao đảo, khuôn mặt tái nhợt bỗng nhiên đỏ ửng lên.

Trong khi đó Hàn Lăng chỉ ngượng ngùng nhìn Hoàng Vũ, mị nhãn như tơ, trong đôi mắt kia vẫn chưa xóa hết ý cười dịu, khoé miệng tôi cong lên, đảo mắt qua thì thấy Hàn Dục nâng chén trà nhấc một ngụm, khóe môi nhếch lên tạo thành nụ cười ý vị như có như không, áo khoác len lông cừu màu vàng nhạt của hắn hơi mở, để lộ ra lớp áo lông bên trong, cơ thể vẫn tản ra khí chất cao sang, ưu nhã như vậy.

“Hình như nhiều năm rồi Tiểu Dục chưa gặp lại Hạt Tiêu?” Cha nhẹ nhàng nắm tay tôi cười hỏi Hàn Dục.

“Dạ không, là rất nhiều năm chưa gặp rồi, lúc con ra nước ngoài em ấy mới lên mười, có lẽ một chút ấn tượng với con cũng không có.” Giọng nói Hàn Dục rất nhẹ, lại rất lễ phép, khi nhìn tôi đáy mắt còn mang theo ý cười.

Tôi mím môi trao đổi ánh mắt với Hoàng Vũ, không nói gì.

Dì giúp việc gọi mọi người ra ăn cơm, dì nhỏ đỡ cha ngồi xuống, Hoàng Vũ nhận lấy áo khoác giúp Hàn Lăng treo lên, Bạch Tấn nhìn tôi một cái rồi đi vào phòng bếp.

Hàn Dục đứng cạnh tôi vẫn không nhúc nhích, cả hai chênh nhau một cái đầu, cười cười, cởi áo khoác ngoài ra đưa cho tôi.

“Phiền em rồi.”

Tôi cắn môi dưới, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của hắn, muốn xuyên thấu qua nụ cười nguỵ trang kia để thấy rõ bản chất thật sự của con người này, hai người nhìn qua nhìn lại tầm mười giây đồng hồ, so với Hoàng Vũ, tôi càng ngu muội để bị dìm ngạt vào trong ánh mắt dịu dàng đầy tình ý của người kia, mặt đỏ hồng tim đập mạnh, tôi nhận lấy áo từ tay hắn rồi chật vật quay đi.

Lúc xoay người tôi nghe được giọng nói cố nén cười của hắn: “Tiểu Hạt Tiêu, em vẫn háo sắc như vậy sao!”

Sau đó mặt của tôi càng đỏ hơn, một chiếc áo khoác tôi treo mất ba phút, cho đến khi tiếng ho của Hoàng Vũ và tiếng cười của cha vang lên, tôi mới ảo não đi về phòng ăn, ngồi xuống chỗ trống duy nhất còn lại bên trong, thấy người ngồi cạnh giúp mình gắp đồ ăn, tim tôi càng đập loạn.

“Nhiều năm không đông vui như vậy, chúc cả nhà trong năm mới mọi sự bình an!” Cha nâng chén rượu, nói hết liền uống một hơi cạn sạch.

Sau khi bữa ăn bắt đầu, tôi nhìn Hoàng Vũ trước mặt đang ân cần gắp đồ ăn cho Hàn Lăng, Hàn Lăng bộ dáng một cô gái ngoan ngoãn, đột nhiên tôi thấy đau lòng thay cho anh, dù biết rõ mục đích của Hàn Lăng nhưng tôi không hiểu tại sao anh ấy còn có thể cười ngọt ngào như thế, là nụ cười hạnh phúc, thấy mình sắp sửa rơi nước mắt, tôi cúi đầu che giấu, vừa định uống một ly rượu, liền nhìn thấy một ly nước trái cây đưa tới.

“Những lúc như thế này uống rượu dễ sặc.” Hàn Dục cúi người nói nhỏ bên tai, hơi thở đàn ông phảng phất mùi rượu vấn vít trên gương mặt tôi.

Tôi nhận lấy cái ly, khẽ cắn môi, không dám quay đầu lại, nói một câu, “Cám ơn anh!”

Trong lòng áp chế không được mà run lên, người đàn ông dịu dàng tao nhã này quả nhiên là khắc tinh của phái nữ, tôi có cảm giác nếu như Thánh mẫu Maria ngồi ở vị trí của tôi bây giờ, nghe được giọng nói nhẹ nhàng của hắn cũng phải lập tức nộp khí giới đầu hàng, chớ nói gì đến tôi là kể vốn mê trai siêu cấp.

Một bữa cơm cực kỳ ấm áp hài hòa, trừ Bạch Tấn từ đầu tới cuối vẫn trưng ra vẻ mặt lạnh lùng thì mỗi người đều mang gương mặt vui vẻ, nhất là tôi, bên cạnh có một người đàn ông đẹp trai ân cần hầu hạ, tôi lâng lâng cũng không biết mình họ gì.

Sau khi ăn xong cha gọi Hàn Dục và Hàn Lăng vào thư phòng, tôi với Hoàng Vũ ngồi trên ghế sofa mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau, thấy Bạch Tấn mặc áo khoác đi về phía cửa, tôi đứng lên hỏi, “Tiểu Bạch, anh đi đâu vậy?”

Bạch Tấn dừng bước, quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt lộ ra chút cô đơn, “Ra ngoài đi dạo.” Nói xong hắn mở cửa bước ra ngoài, tôi nhìn bóng lưng dần khuất với vẻ khó hiểu, quay đầu hỏi Hoàng Vũ, “Anh ấy làm sao vậy?”

Hoàng Vũ cho tôi một cái liếc mắt, “Mùng một hàng năm Tiểu Bạch sẽ tới cô nhi viện thăm bọn trẻ.”

“Ồ?! Sao em lại không biết nhỉ?” Tôi kinh ngạc hỏi anh ấy, mặc dù lúc trước Bạch Tấn thường không ở nhà, nhưng đêm ba mươi hằng năm, cha sẽ gọi hắn về ăn cơm tất niên, sau đó mùng một ăn bữa cơm đoàn viên.

“Trước năm nay, không phải mùng một nào em ăn cơm xong cũng đi luôn à, biết được mới là lạ.”

Tôi nghẹn họng, ngượng ngùng cười cười, không nói gì thêm, lại nhìn ra cửa, nghĩ đến ánh mắt khi nãy của Bạch Tấn, trong lòng cảm thấy có chút khổ sở. Đang lúc tôi do dự không biết có nên đuổi theo hay không, cửa thư phòng ở lầu trên mở ra, tôi nhìn dáng người cao lớn của người nọ, ánh mắt lại bắt đầu mơ hồ.

Hàn Dục từ thư phòng ra cũng không xuống lầu ngay mà nói vài câu với cha tôi, cha nhìn thoáng qua tôi, sau đó gật đầu cười rồi gọi tôi, “Hạt Tiêu, con lên đây.”

Tôi vẫn đứng dậy nhưng trong lòng đầy hoài nghi, thấy Hoàng Vũ đã tiễn Hàn Lăng ra cửa, hai người tình chàng ý thiếp vấn vương lưu luyến, trong khi tên tiểu tử Hoàng Vũ thấy sắc mà quên mất người thân thì Hàn Lăng trái lại còn cười nhạt với tôi, ánh mắt vẫn tỏ vẻ như chưa đạt tới.

Tôi mím môi đi lên lầu.

“Hạt Tiêu, Tiểu Dục có chuyện muốn nói với con, hai đứa cứ hàn huyên, cha đi nghỉ ngơi.”

Tôi cắn môi nhìn Hàn Dục một cái, gật đầu.

Nhìn cha đi xuống lầu rồi cùng dì nhỏ vào phòng, tôi mới quay người nhìn Hàn Dục hai tay đang nhét túi quần, nuốt một ngụm nước bọt sau đó hỏi, “Anh muốn nói chuyện với em?”

Hàn Dục gật đầu, con ngươi đen như mực giống đang khẽ cười, như tính chất nhẵn nhụi mực nghiên mực một loại lóe ôn nhuận sáng bóng, tôi cảm thấy mình sắp hôn mê, ngây ngốc hỏi lại, “Chuyện gì?”

Nụ cười trên môi Hàn Dục trở nên rõ ràng, vươn tay nhẹ nhàng lướt qua cằm tôi, lúc hắn thu tay về mới cười lớn một tiếng, “Về phòng của em nói chuyện.”

Trong nháy mắt khi hắn chạm vào da thịt, tôi cảm thấy bản thân như có một luồng điện chạy qua, bất giác run lên một cái, hơi mở mắt, nghe được giọng nói ẩn chứa sự quyến rũ, vốn dĩ nên cự tuyệt nhưng không hiểu sao quỷ thần xui khiến thế nào mà tôi lại chỉ nói một chữ, “Được.”

Tôi đi trước hắn, luôn giữ khoảng cách hai bước an toàn, lúc bước vào phòng, đầu óc tôi mới dần suy nghĩ được. Nghe phía sau truyền đến tiếng cười khẽ, tôi u oán quay đầu nhìn hắn, sau đó đi về phía bên giường bắt đầu xếp chăn màn, ôm áo ngủ, áo lót trên giường lẫn y phục vứt ngổn ngang trên đất vào phòng vệ sinh rồi ném vào máy giặt, đến khi trở lại phòng ngủ, Hàn Dục tựa người vào cửa sổ, hai tay khoanh trước ngực, nhạo báng nhìn tôi.

Tôi đỏ mặt, nhưng cũng chỉ một lúc rồi làm bộ ho khan hòng giấu đi sự lúng túng, sau đó đi tới cạnh hắn, ngửa đầu, nghiêm túc hỏi, “Có chuyện gì?”

Hàn Dục cười nhạt, tròng mắt đen ngưng đọng nhìn tôi, lông mi thật dài hơi rung động, “Chú Hoàng đã đồng ý chuyển nhượng công ty cho Hàn gia.”

Tôi cười, quay mắt đi nhìn phía ngoài cửa sổ, “Dù gì năm sau cha cũng sẽ đưa dì nhỏ ra nước ngoài định cư, các ngươi đã thành công để cho cha không cách nào đặt chân được vào thành phố N.”

Hàn Dục xoay đầu tôi để tôi nhìn thẳng vào mắt hắn, nụ cười trên mặt biến mất, vẻ mặt hắn khiến tôi nhìn không ra bất kỳ tâm tình gì, “Sản nghiệp dưới cờ của công ty sẽ do tôi tiếp quản.”

“Chúc mừng anh.” Tôi muốn giữ nụ cười nhưng không thành, trong lòng dần dần cảm thấy có chút khổ sở.

“Cô không có điều gì muốn nói với tôi sao?” Hàn Dục nhìn về phía tôi, ánh sáng buổi trưa chiếu vào khuôn mặt tức giận của hắn, giống như độ thêm một tầng kim quang, sáng quắc rực rỡ.

Lòng tôi bấn loạn, vội vàng chuyển ánh mắt sang nơi khác, “Chúng ta thân thiết đến thế cơ à? Chẳng phải tôi nói gì anh cũng cho là cứt mèo sao?” Vì che giấu nội tâm hốt hoảng nên lời nói của tôi hình như hơi thiếu văn hoá.

Tròng mắt đen nhánh của Hàn Dục nhìn tôi, vẻ mặt nhẹ như gió thoảng mây bay, lát sau trên khuôn mặt xuất hiện nụ cười yếu ớt, hắn cúi người đè ép lên cơ thể tôi, đáy mắt chớp động lưu quang phát ra ngọn lửa nóng bỏng, cũng là ý trêu đùa.

“Tôi nói với chú Hoàng hy vọng cô có thể tới công ty của tôi.”

“Tại sao?” Tôi kinh ngạc nhìn hắn, vô tình chóp mũi ma sát với chóp mũi hắn, chợt lui về phía sau hai bước, cùng hắn giữ vững khoảng cách an toàn.

Hàn Dục nhìn tôi cử động trong quẫn bách, hắn nhếch miệng lên cười khẽ, sau đó rời khỏi người tôi tiếp tục tựa vào cửa sổ nhìn tôi với vẻ như không, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào khiến tôi không nhìn rõ khuôn mặt Hàn Dục.

“Không tại sao cả, chẳng qua là cảm thấy cô rất được.” Giọng nói lộ ra mấy phần vô lễ.

Tôi cắn môi, nhét hai tay vào túi, cúi đầu nhìn mình chằm chằm chân mình, một lát sau mới ngẩng đầu nhìn hắn, “Mục đích của anh và Hàn Lăng giống nhau, có phải không? Các ngươi thật sự muốn huỷ diệt hết thảy của cha tôi? Công ty, danh dự và cả con gái của ông?”

Hàn Dục liếc nhìn tôi một cái, trên mặt là nụ cười như có như không, “Hàn Lăng có mục đích gì tôi không biết, nhưng tôi cảm thấy tình cảm giữa tôi và cô không giống như thứ tình cảm của Hoàng Vũ và Hàn Lăng. Chẳng lẽ, lần trước vô tình gặp mặt đã khiến cô vừa gặp đã yêu tôi rồi?”

Tôi mím chặt môi không nói lời nào, vừa gặp đã yêu, không thể nào, nhưng tim tôi đập nhanh là thật, tôi không thích nói dối, cho nên tiếp tục im lặng.

Hàn Dục không thấy tôi phản bác, hắn hơi kinh ngạc, sau khi sửng sốt khoé miệng dần dần giãn ra, cơ thể từ từ đứng thẳng, ngón tay nâng cằm của tôi, buộc tôi phải nhìn vào đôi mắt ma quỷ của hắn, nụ cười trên mặt không che dấu chút nào.

“Vậy cô theo đuổi tôi đi, nếu tôi yêu cô, tôi sẽ trả lại công ty cho chú Hoàng…” Nhìn thấy tôi muốn thoát ra khỏi sự giam cầm của hắn, tay hắn đột nhiên dùng lực, lúc tôi đau đến trợn mắt thì nghe thấy hắn tiếp tục nói, “Và ngăn cản kế hoạch báo thù của Hàn Lăng.”

Tôi ngẩn ra, nhìn đôi mắt mềm nhẹ như nước lại thâm trầm mị hoặc của hắn, gật đầu, “Được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.