Bi Kịch Tiểu Lạt Tiêu

Chương 45



Ngày thứ hai, tôi nói với Hàn Dục rằng Hoàng Vũ đã đồng ý cho chúng tôi đính hôn, hắn thở phào một hơi, mặt hí hửng nhìn tôi, “Anh còn tưởng phải đánh lâu dài chứ, không nghĩ tới anh ấy thấu tình đạt lý như vậy, Hạt Tiêu, em giúp anh sắp xếp một cái hẹn với anh của em, anh muốn chính thức nói chuyện với anh ấy.”

Tôi dùng văn kiện trong tay vỗ nhẹ lên đầu hắn, cười hì hì nói, “Chớ đắc ý quá sớm, anh ấy chỉ nói là không phản đối, cụ thể phải đợi vụ án Ngũ Gia xong xuôi mới tính.”

Hàn Dục bắt móng vuốt của tôi cho lên miệng gặm gặm, “Vụ án này dường như rất lớn, nghe cha anh nói có thể sẽ gặp nguy hiểm, có việc gì anh có thể giúp không?”

Tôi sờ cằm, nhìn kỹ gò má trắng nõn anh tuấn của hắn một chút, sau đó lắc đầu, “Đoán chừng không dùng được mỹ nam kế!”

Hàn Dục bật cười, nhéo nhéo lỗ mũi của tôi “Càng ngày càng vô pháp vô thiên, hiện tại anh muốn đi ra ngoài, lát nữa sẽ quay lại ăn hết em!”

Tôi đập tay hắn ra, mặt cười đắc ý “Ăn đi, ăn đi, em không sợ!”

Hàn Dục hơi mím môi, có chút u oán nhìn tôi, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn xụ xuống, tôi cười cười đi ra ngoài đúng lúc nghe được thanh âm ão não của hắn “Anh hận Hoàng Vũ!”

................

Hai tuần sau Hoàng Vũ trở nên bận rộn lạ thường, Tiểu Bạch cũng đi sớm về trễ. Mặc dù tôi không có hỏi nhưng tôi biết nhất định là vụ án Ngũ Gia đang đến thời điểm mấu chốt.

Trưa hôm nay, Hàn dục có đối tác xã giao, tôi lười phải đi ra ngoài ăn, trong lúc đó thì nhận được điện thoại của Bạch Tấn.

“Tiểu Bạch, thế nào?”

“Em đang ở công ty à?” tiếng của Bạch Tấn có chút khàn khàn, dường như còn có chút nóng nảy.

Tôi sửng sốt “Ừ, thế nào?”

“Hàn Dục đâu?”

“Đi ra ngoài rồi.”

Bạch Tấn dừng một lúc “Gọi điện thoại cho hắn sớm trở về.”

Tôi nóng nảy “Tiểu Bạch, đã xảy ra chuyện gì?”

“Hoàng Vũ mới vừa nhận được tình báo, Ngũ Gia muốn trốn chạy, hành động của bọn họ khó nói trước, một lát Hạo Tử dẫn người đi đón em về nhà, để cho Hàn Dục đi theo em.”

Trong lòng tôi cả kinh, bối rối mở miệng, “Vậy còn Hoàng Vũ? Anh ấy sẽ gặp nguy hiểm sao?”

“Anh và Lê Trạch sẽ đi cùng với anh ấy, cũng đã sắp xếp xong xuôi rồi, không có việc gì đâu, em ngoan ngoãn ở nhà chờ điện thoại của anh, đừng có chạy lung tung.”

Tôi cắn chặt môi “Các anh hãy cẩn thận một chút, nhất định không thể có chuyện.”

Bạch Tấn cười nhẹ “Biết rồi, tốt lắm, anh cúp nhé, trước khi Hạo Tử đến không nên đi ra ngoài.”

Cúp điện thoại tôi ngồi yên trên ghế, tâm càng thu càng chặt, nỗi sợ hãi dần dần lan khắp trái tim, khi chuông điện thoại di động vang lên lần nữa, người tôi chợt run lên mới bất giác bấm nút nghe.

“A lô?”

Đầu điện thoại bên kia truyền đến tiếng nói khẩn trương của Hàn Dục “Hạt Tiêu, anh vừa nhận được điện thoại của Bạch Tấn, đừng sợ, anh sẽ lập tức tới công ty ngay.”

Tôi đè ngực, điều chỉnh lại hô hấp “Ừ, em không sao.”

“Năm phút nữa em xuống dưới công ty, bọn Lữ Hạo đến rồi.”

Tôi đáp một tiếng rồi cúp điện thoại, vừa dọn dẹp vừa gọi vào số của Hoàng Vũ, không ngoài dự tính: tắt máy, tôi do dự một chút liền gọi vào số điện thoại của Lê Trạch: thông.

Tôi nghe thanh âm đơn điệu trong lòng có cảm giác nói không ra lời.

Chờ lúc tôi cầm điện thoại đi vào thang máy, đầu điện thoại bên kia cuối cùng có người nhận.

“Hạt Tiêu?!” tiếng của Lê Trạch có chút kinh ngạc.

Tôi cắn môi “Tiểu Bạch nói với tôi kế hoạch của các anh, tôi gọi cho Hoàng Vũ nhưng điện thoại tắt máy.”

“A, cậu ấy đang ở bên cạnh anh, để anh đưa điện thoại cho cậu ấy.”

Tôi còn chưa lên tiếng, điện thoại bên kia đã đổi người.

“Hạt Tiêu, Hạo Tử đến chưa?” giọng nói của Hoàng Vũ có vẻ rất mệt mỏi.

Tôi cầm điện thoại đi ra khỏi thang máy, Hàn Dục cùng Hạo Tử đã đợi ở cửa.

“Ừ, đã tới rồi, anh, các anh nhất định phải chú ý an toàn, nhất định không thể có chuyện, biết không?”

Tôi bị Hàn dục kéo về phía một chiếc xe màu đen.

“Ừ, yên tâm, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, em đưa điện thoại cho Hạo Tử đi.”

Tôi đưa điện thoại cho Hạo Tử, sau đó tay của tôi liền bị người cầm thật chặt.

Hàn Dục ôm tôi, nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng, tôi nhìn hắn cười cười an ủi, không nói gì.

Hạo Tử nhận lấy điện thoại “Ừ ừ” mấy tiếng rồi đem điện thoại trả lại cho tôi, ý bảo tôi nghe.

Tôi nhận lấy điện thoại “Anh.”

“Là anh.” Tiếng Lê Trạch rất thấp, thật bình tĩnh.

Tôi quay đầu liếc mắt nhìn Hàn Dục, cảm giác cánh tay đang ôm tôi đang căng thẳng “Các người cẩn thận một chút.”

“Yên tâm, anh sẽ không để cho anh của em có chuyện gì đâu.”

Đây là lần thứ hai anh ta nói với tôi những lời này, không biết tại sao sau khi nghe xong tôi cảm thấy trong lòng ê ẩm, cảm giác lời nói có chút cô đơn cùng thương cảm.

“Anh cũng vậy, các anh đều không thể có chuyện.”

Người bên kia trầm mặc, tôi cũng không nói gì thêm, trong loa chỉ có tiếng hít thở của hai người, cánh tay ôm tôi càng ngày càng gấp, sắc mặt người đàn ông bên cạnh cũng ngày càng khó coi.

Ngay khi tôi đang suy nghĩ có nên cúp điện thoại hay không thì Lê Trạch nhẹ nhàng kêu tôi một tiếng.

“Hạt Tiêu?”

Tiếng của anh ta cực kỳ êm ái, trong lòng tôi chợt run lên “Ừ.”

“Anh yêu em!”

............

Nửa giờ sau, xe dừng trước biệt thự, Hàn Dục âm trầm trực tiếp mở cửa xuống xe, tôi mím môi đi theo hắn vào phòng, có chút chột dạ.

Lê Trạch vừa nói xong ba chữ kia tôi liền trực tiếp cúp điện thoại, cư nhiên khiếp sợ nửa ngày không có phản ứng, cho đến khi người đàn ông bên cạnh vỗ vào ót tôi tôi mới từ từ phục hồi lại tinh thần, sau đó khi hắn phát hiện vành mắt tôi nhiễm đỏ cũng không nhìn đến tôi, mà tôi chỉ dụi dụi mắt xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng cảm thấy rất loạn.

Tôi không biết tại sao Lê Trạch lại muốn nói với tôi ba chữ đó vào lúc này, nhưng trong một khắc, trong đầu của tôi chợt nhảy ra hai chữ: di ngôn! Tôi biết nghĩ như vậy là rất ngu ngốc, nhưng tại sao lại khẩn trương như thế, anh ta bất chợt nói câu ấy làm cho tôi có cảm giác sinh ly tử biệt, hốc mắt cứ như vậy phiếm hồng, tâm cũng vì vậy mà hỏng.

“Em rốt cuộc muốn mặt nặng mặt nhẹ với anh tới khi nào?” Vừa vào nhà người đàn ông đi phía trước liền xoay người rống giận với tôi.

Tôi sửng sốt, sờ mũi, mặt vô tội, “Là anh mặt nặng mặt nhẹ với em.”

Hàn Dục níu cánh tay tôi, giận đến tái mặt, “Em còn dám mạnh miệng?!! Quả thật tức chết mà, nói chuyện điện thoại với anh ta liền muốn bỏ anh sao? Anh cho em biết, không có cửa đâu!”

Nói xong cũng trực tiếp kéo tôi đi, tôi nhìn bộ dáng phẫn nộ của hắn bất đắc dĩ đầu, rốt cuộc tôi đã làm cái gì mà khiến cho thằng nhóc này không có cảm giác an toàn như vậy.

Hàn Dục nổi giận đùng đùng kéo tôi lên lầu, đóng cửa phòng liền hung hăng hôn tôi, hoàn toàn không có dịu dàng, có thể nói căn bản là trắng trợn tước đoạt cùng phát tiết, một cái tay hắn ôm eo tôi, tay còn lại đỡ sau gáy, tôi bị buộc ngước đầu, nhận thấy hắn có chút điên cuồng mút vào.

Cho đến khi tôi từ từ xụi lơ tring lòng Hàn Dục, không có khí lực mà ôm lấy cổ hắn, thân thể căng thẳng của hắn mới dần dần buông lỏng, nụ hôn mới trở nên bình thường.

Mười phút sau, Hàn Dục ngồi trên giường còn tôi ngồi trên đùi hắn, hơi thở của cả hai vẫn chưa vững vàng.

“Vừa nãy anh ta đã nói gì với em?” Bình dấm kia được ăn uống no đủ vẫn không quên tính sổ.

Tôi cọ mặt vào hõm vai hắn, “Không nói gì.”

“Không thể nào không nói gì, em cứ giống như người ngốc ngay cả lời của anh em cũng không nghe thấy.”

Tôi nhẹ nhàng cắn một cái trên vai hắn cảm giác được cả người hắn run lên, tôi nằm trong ngực Hàn Dục không có ý tốt vặn vẹo uốn éo “Hử? Anh bạn nhỏ hôm nay sao lại không có phản ứng nha?”

Hàn Dục phì cười, hung hăng hôn lên mặt tôi “Xú nha đầu chỉ giỏi đổi chủ đề.”

Tôi cười khẽ, vừa uốn qua ưỡn lại vừa hôn cổ hắn cho đến khi hắn thở hổn hển, quần dựng lên một túp lều nhỏ mới ngửa đầu cười to, “Lên rồi, lên rồi, Dục Bảo anh xem, anh bạn nhỏ của anh thức dậy nữa rồi!”

Hàn Dục không nói hai lời gặm lấy môi tôi, vừa gặm vừa hàm hồ nói “Sớm muộn gì cũng có một ngày anh sẽ xơi em ngay cả xương cũng không chừa, tức chết mà!”

Hai giờ sau, chúng tôi ra khỏi phòng ngủ, lầu dưới chỉ có một mình Hạo Tử, nghe tiếng động anh ta cũng chỉ lườm tôi một cái sau đó vẫn cứ tiếp tục xem ti vi. Tôi biết anh ta hẳn là rất khó chịu khi nhìn thấy tôi, khẳng định là cảm thấy bất công vì Lê Trạch bị tổn thương. Tôi cũng không cảm thấy có gì khó chịu, đi vào phòng bếp pha cà phê.

Khi tôi mang cà phê ra ngoài thì nhìn thấy Hạo Tử và Hàn Dục đang mắt to trừng mắt nhỏ, dùng sức vuốt vuốt trán, tôi bất đắc dĩ đi tới.

“Hạo Tử, uống cà phê.” Tôi cười nói.

Hạo Tử không nhìn tôi, mặt không chút thay đổi đáp một tiếng.

Tôi liếc anh ta một cái rồi ngồi xuống bên cạnh Hàn Dục, cả ba người chúng tôi đều im lặng, hai người đàn ông này chuyên chú xem ti vi, tôi xem nội dung đang chiếu suýt tí nữa là phun hết cà phê ra ngoài.

“Nam nhân có đẹp trai hay không rất quan trọng, có làm được hay không lại quan trọng hơn, chuyên khoa các bệnh lây qua đường sinh dục bệnh viện xxx chuyên trị bệnh nam giới!”

Nhận thấy được sự khác thường của tôi, hai người đàn ông này mới lấy lại tinh thần đồng thời nhìn về phía TV.

“Shit!” Hạo Tử mắng một câu liền tắt TV.

Mà khuôn mặt nhỏ của Hàn Dục hiện ra sự lúng túng, bên tai mất tự nhiên đỏ ửng.

Tôi đang định trêu chọc hai tên đẹp trai này thì điện thoại trên bàn reo lên, nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình, lòng tôi cồn cào, có chút run rẩy bấm nút nghe.

“Tiểu Bạch, các anh thế nào rồi?” Thanh âm khẽ phát run.

Bên đầu điện thoại kia trầm mặc một chút “Ngũ Gia, nhiệm vụ hoàn thành tốt đẹp.”

“Các anh đang ở đâu?”

“Bệnh viện!”

“A? Ai nào bị thương? Anh của em đâu?” Tiếng tôi dần trở nên nức nở.

“Hạt Tiêu, em đừng vội, Hoàng Vũ không sao.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm nhưng lập tức lại cảm thấy không đúng, giọng Bạch Tấn có vẻ rất nặng nề “Tiểu Bạch, đã xảy ra chuyện gì?”

Bạch Tấn thở ra một hơi, trần giọng nói, “Lê Trạch bị thương vẫn còn trong phòng cấp cứu, em đến đây đi.”

Tôi nắm chặt điện thoại, trong nháy mắt sợ ngây người, đầu óc trống rỗng, anh ta thật đã xảy ra chuyện!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.