Bi Kịch Tiểu Lạt Tiêu

Chương 63



Tôi không phản bác được, hắn nói không sai, cứ như vậy mấy ngày xác thực không có ý gì, gật đầu một cái mở cửa rời đi, trong lòng giống như có tảng đá đè xuống, nặng đến mức tôi không thở nổi.

Trở lại phòng bệnh Bạch Tấn, anh ấy rốt cục cũng tỉnh, đang tựa vào đầu giường nói chuyện phiếm với Hoàng Vũ, cổ họng vẫn rất khàn, bất quá cuối cùng cũng có thể phát ra âm thanh rồi, nhìn thấy tôi, anh ấy cười rất ôn hòa.

Dì nhỏ đang múc cháo cho Tiểu Bạch, tôi đi qua đem chén nhận lấy, ngồi ở bên giường múc một muỗng thổi thổi rồi đưa đến bên miệng anh ấy, nhìn Bạch Tấn lúng túng muốn né tránh, tôi bất mãn cong môi, “Đừng quậy nữa, mau ăn.”

Bạch Tấn mím môi giằng co một lát, quay đầu ngoan ngoãn để cho tôi đút.

Hoàng Vũ nhìn tôi một cái, sau đó đứng lên đi ra khỏi phòng bệnh, tôi đoán chắc anh ấy đi xem Lê Trạch rồi, tôi từ từ đút cháo cho Bạch Tấn, dì nhỏ lập tức rời đi.

Bởi vì vừa mới bắt đầu ăn cơm, bác sĩ không cho ăn quá nhiều, tôi chỉ đút cho anh ấy uống gần nửa chén cháo, thu dọn chén đũa xong, lấy một chậu nước nóng, sau đó liền chuẩn bị giúp anh ấy lau người.

Bạch Tấn nhìn tôi cởi quần áo cho anh ấy, khiếp sợ nhìn tôi, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt dần dần đỏ ửng, không ngừng lắc đầu, thanh âm oa oa cự tuyệt “Không cần, anh tự mình làm.”

Tôi nhìn vẻ mặt quẫn bách của Bạch Tấn, phốc xuy liền cười, “Xấu hổ cái gì chứ, lúc anh bion mê, mỗi ngày đều là em giúp anh lau người, nên nhìn đều sớm nhìn rồi.”

Khuôn mặt Bạch Tấn càng đỏ hơn, trợn mắt nhìn tôi một cái, liền nắm chặt áo ngủ quay mặt nhìn phía ngoài cửa sổ.

Tôi cười hì hì vỗ vỗ đầu của anh ấy, “Ngoan ngoãn buông tay ra, lau một cái lúc ngủ sẽ thoải mái hơn.”

Bạch Tấn càng lúng túng, ngay cả mang tai cũng đều đỏ.

Tôi cười đẩy ra tay anh ấy, thuần thục cởi nút áo, anh ấy vừa mới tỉnh lại, cơ hồ không có sức phản kháng, tôi nhẹ nhàng giúp Bakch Tấn lau người, biết anh âyd cảm thấy ngượng ngùng, cũng chưa có lau hạ thân, giúp anh ấy mặc xong áo, tôi từ từ xoa bóp tứ chi.

“Hột Tiêu, cám ơn em!” Đôi nắt Bạch Tấn loé sáng nhìn tôi.

Tôi lè lưỡi nói, “Là em nên cám ơn anh, nếu không phải là anh che chở cho em, nói không chừng em đã sớm thành cái bia mộ rồi.”

Bạch Tấn nhíu lông mày trợn mắt nhìn tôi một cái, “Nói linh tinh gì vậy, đừng cố nữa, nghỉ một lát đi.”

Tôi giúp anh ấy đắp kín chăn, ngồi ở bên giường cười khúc khích.

Bạch Tấn vươn tay ngắt mũi tôi, “Từ lúc anh tỉnh lại em không ngừng cười ngu, nói cho anh biết có phải lúc anh hôn mê đã xảy ra chuyện gì vui không?”

Lòng tôi run lên một cái, làm bộ ho khan, kéo tay anh ấy xuống nắm trong lòng bàn tay, “Chuyện vui chính là cuối cùng anh cũng tỉnh rồi, anh cũng không biết trong khoảng thời gian này em sống thế nào đâu, việc làm nhiều nhất mỗi ngày là nằm bên giường anh ngủ, em không ngừng nói chuyện với anh, vậy mà anh một chút phản ứng cũng không có, chán muốn chết.”

Bạch Tấn cũng không nói chuyện, chẳng qua chỉ nhìn nụ cười của tôi, cuối cùng nhìn đến mức tôi xấu hổ không dám cười nữa.

“Không còn sớm nữa, em trở về nghỉ ngơi đi, anh buồn ngủ rồi.” Bạch Tấn vỗ tay tôi, nói.

Tôi nắm tay anh ấy lắc đầu một cái, “Buổi tối em ngủ chỗ này với anh nhé, dù sao cũng có hai ván giường mà.”

Bạch Tấn quay đầu nhìn một chút, “Giường nhỏ như vậy, anh cảm thấy sáng sớm ngày mai tỉnh dậy khẳng định em không còn ở trên giường đâu.”

Tôi giả bộ tức giận trừng mắt, “Tướng ngủ của em đâu có xấu như vậy?”

Bạch Tấn cười nhẹ không nói gì, chúng lại hàn huyên một lúc rồi cầm khăn lông vào phòng vệ sinh, lúc đi ra Hoàng Vũ đã trở lại.

“Hạt Tiêu, buổi tối anh chăm sóc Tiểu Bạch cho, em về nhà nghỉ đi.”

Tôi nhíu mày một cái vừa muốn nói chuyện, Bạch Tấn đã nói, “Nghe lời, sáng mai em tới cũng được.”

Tôi như có điều suy nghĩ nhìn Hoàng Vũ một cái, anh ấy cũng không nhìn tôi, tôi nói vài câu liền lập tức rời đi, mới vừa vào thang máy, có một cái tin nhắn gửi đến, của Hoàng Vũ.

[Đi xem A Trạch đi, Đỗ Hân Di vừa tới làm loạn.]

Trong lòng tôi cả kinh, ra khỏi thang máy đã đến trước một lầu bệnh, đến ngoài phòng bệnh Lê Trạch, đứng ở cửa nghe một lát, xác định bên trong không có tiếng ồn ào mới đẩy cửa đi vào.

Lê Trạch để hai tay sau lưng, một tay đang kẹp điếu thuốc, hắn đứng trước cửa sổ, trên đất là giỏ trái cây rơi vãi cùng hoa bách hợp rụng lả tả.

Nghe được âm thanh, hắn xoay người, nhìn thấy tôi cũng không chút nào kinh ngạc, giống như đã đoán ra tôi sẽ tới, hắn không cười, rít một ngụm thuốc, sau đó đi tới bên bàn trà, búng rớt một ít tàn thuốc rồi nói, “Anh không sao, Hoàng Vũ đi chăm Tiểu Bạch rồi à?”

Tôi cắn môi nhìn thẳng mắt của hắn, đáy mắt hắn sóng nước chẳng xao, không có một tia rung động, tôi không thấy gì cả, ở trong lòng phỉ nhổ Hoàng Vũ, bảo tôi tới làm gì, Đỗ Hân Di tới đây nhất định là chất vấn hắn đi ăn máng khác, căn bản tôi không có lập trường an ủi hắn

Tôi không lên tiếng, đi cũng không được ở lại cũng không xong, cuối cùng tựa như đầu gỗ đứng đó, nhìn hắn đưa lưng về phía tôi hút từng điếu thuốc.

Hơn một tiếng đã qua, hắn vẫn như cũ lẳng lặng đứng đó, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của riêng mình, giống như không nhớ trong phòng còn có một vật sống tồn tại.

Khi hắn hút hết bao thuốc, rốt cục bỗng nhúc nhích, xoay người đi về phía tôi, tôi cho là hắn sẽ trực tiếp kéo tôi đi, vậy mà hắn chỉ kéo tay tôi ngồi ở bên giường, sau đó ngửa đầu nhìn tôi, ánh mắt bình thản có chút tang thương không dễ gì phát giác.

Hắn kéo tay tôi áp lên mặt vuốt ve, đôi môi hơi mím lại, sự bình thản trong mắt dần vỡ vụn, có đau đớn.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Tôi dự cảm mọi chuyện tựa hồ không đơn giản.

Lê Trạch vẫn như cũ ngưng mắt nhìn tôi, trong mắt là sự yếu ớt khiến tôi kinh hãi.

Tôi nâng lên mặt của hắn, có chút kinh hoảng nói, “A Trạch, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh nói cho em đi.”

Lê Trạch ôm chặt tôi, đầu tựa trong lòng tôi, thân thể hắn khẽ run, qua một lúc lâu mới nói, “Ba ba kích thích quá độ, trúng gió, bại liệt rồi.”

Tôi hoảng hốt, mới hiểu được hắn nói ba ba là Đỗ Sinh Bang, chợt giật mình, thật không nghĩ tới báo ứng tới nhanh như vậy, trước đây không lâu ông ta mới ở viện về, ngắn ngủn mấy ngày, cũng đã bại liệt, cái tôi và Lê Trạch muốn tuyệt đối không phải cái này, tôi không cách nào tưởng tượng được hiện tại trong lòng Lê Trạch có bao nhiêu khổ sở, bao nhiêu hối hận!

Đúng vậy, tôi biết hắn hiện tại nhất định hối hận, bởi vì, chính tôi cũng có chút hối hận, bọn họ bị trừng phạt đúng tội, nhưng mà, hiện tại Tiểu Bạch đã tỉnh lại rồi, hơn nữa bác sĩ nói anh ấy có thể khôi phục trạng thái trước khi bị thương, mà Đỗ Sinh Bang là bại liệt cả đời!

Lê Trạch dựa vào lòn tôi, cơ thể không ngừng run, tôi ôm chặt bờ vai của hắn, lời nói không mạch lạc, “Vậy bây giờ để cho mấy nhà thiết kế trở về có được không? Hoặc là anh tìm bác sĩ nước ngoài tốt nhất để làm phẫu thuật! Hoặc là......” Những lời còn lại tôi không nói ta, bởi vì tôi biết vô dụng, cũng không dùng được, Lê Trạch rốt cục trở thành một người vong ân phụ nghĩa, hắn bừa trút bỏ xiềng xích áy náy với tôi, bây giờ lại đeo trên lưng cái danh bất hiếu.

Tôi nhẹ nhàng hôn tóc hắn, dùng giọng nói rất thấp, “A Trạch, em không muốn báo thù nữa, em bỏ qua cho Đỗ Hân Di, em không muốn tài xế xe hàng ra toàn chỉ chứng cô ấy, em hoàn toàn bỏ qua cho cô ấy, như vậy có thể giảm bớt áy náy trong lòng anh không?”

Lê Trạch ngẩng đầu, hốc mắt hồng hồng nhìn rôi, trong mắt thoáng hiện sự không thể tưởng tượng nổi cùng khiếp sợ, qua một lúc lâu mới ám ách nói, “Em quyết định không báo thù nữa?”

Tôi liều mạng gật đầu, kiên định nhìn hắn, “Đúng vậy, không báo thù nữa, Tiểu Bạch hiện tại đã tĩnh, tài xế xe hàng cũng bị người của anh cưa đứt chân, chỉ cần Đỗ gia bảo đảm không quấy rầy cuộc sống của em, vậy thì lấy việc Đỗ Sinh Bang bị bại liệt thay thế cho việc Đỗ Hân Di vào tù đi, ân oán trước kia xóa bỏ, anh cũng không cần cảm thấy tội lỗi được không?”

Lê Trạch nhìn tôi không chớp mắt, đôi mắt âm u dần có thần thái, từ từ ngưng tụ thành nụ cười, sau đó lôi tôi ngồi trên đùi hắn, hắn dùng cái cằm lún phún râu nhẹ nhàng cọ lên mặt tôi, cơ thể ngừng run rẩy, chốc lát hơi cười nói, “Anh cá là thắng!”

Tôi sửng sốt một chút, không hiểu nhìn hắn, “Đánh cược gì?”

Lê Trạch ở trên môi tôi hôn một cái, “Đánh cược tình cảm của em dành cho anh thắng được thù hận.”

Tôi giật mình, nhìn chằm chằm hắn, một lát sau lòng hơi trùng xuống.

Thì ra hắn vẫn luôn đợi tôi nói những lời này, nghĩ tới lúc hắn cùng cha bàn chuyện đám cưới, cha đã nói, “Tiểu tử, con lần này đánh cược thật sự rất lớn, không làm được lại chính là cửa nát nhà tan ” cùng với câu hắn nói, “Con tin vào trực giác của mình” đột nhiên cảm thấy luồng gió lạnh chạy khắp thân thể, cảm giác lạnh băng từ nơi sâu nhất trong cơ thể đánh úp tới làm tôi giật mình.

Tôi đã không biết nên hình dung tâm tình bây giờ của mình như thế nào, đúng vậy, là tôi cam tâm tình nguyện từ bỏ việc báo thù, bởi vì tôi không đành lòng nhìn hắn bị hành hạ m, thống khổ đén không chịu nổi, nhưng mà, hắn lại nói đây là đánh cược, đánh cược chính là sự an nguy của Đỗ gia, và tình cảm của tôi dành cho hắn!

Trong mắt tôi dần dần tích tụ đầy nước, nhưng trên mặt tôi lại có nụ cười, Lê Trạch nhìn phản ứng của tôi liền ngẩn ra, một lát sau mới hiểu được ý nghĩ của tôi, hắn ôm chặt tôi, trong mắt có kinh hoảng, vội vàng nói, “Hạt Tiêu, anh không phải là ý này, không phải là như em nghĩ đâu, anh thật sự là muốn thay Tiểu Bạch báo thù, em tin anh đi.”

Tôi cười lắc đầu, hít sâu một hơi, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt hắn, “Em biết, em không trách anh, đây là em tự nguyện, thật ra thì hiện tại em đã không thế nào hận bọn họ rồi, thật, em muốn Tiểu Bạch cũng không hận bọn họ, anh ấy là người thiện lương như vậy, sẽ không đi hận bất cứ kẻ nào, hết thảy tất cả cứ như thế trôi qua, tốt vô cùng, thật tốt vô cùng.”

Nước mắt của tôi từng giọt chảy xuống, trước mắt đã sớm mơ hồ một mảnh, tôi tận lực để cho giọng mình trở nên vững vàng, nhưng đến cuối cùng vẫn không nhịn được có chút run rẩy, tôi cảm thấy phải lòng mình giống như bị đào một lỗ thủng lớn, trống rỗng mà chết lặng.

Lê Trạch không ngừng giúp tôi lau nước mắt, trán đã bắt đầu đổ mồ hôi, nhưng chỉ thất kinh nhìn tôi, nói không ra lời.

Tôi dùng sức dụi dụi mắt, hít mũi một cái, sau đó kéo tay hắn đặt ở khóe miệng hôn một cái, “Bác sĩ bảo anh nằm trên giường nghỉ ngơi, anh đều không nghe lời.” Vừa nói tôi vừa đứng lên, kéo cánh tay của hắn, “Đi lên giường nằm đi, em gọi người tới dọn dẹp đồ trên sàn.”

Lê Trạch vẫn không nhúc nhích ngửa đầu kéo tay tôi.

Tôi khẽ thở dài một hơi, đè nén chua xót trong lòng, cười cười, “Em tin anh thật sự muốn giúp em, thật, nhưng anh cũng hi vọng có biện pháp tốt hơn vừa không để cho bi kịch phát sinh, vừa tiêu trừ cừu hận trong lòng em, hiện tại kết quả này, là kết cục tốt nhất, không phải sao? Trong lòng em không thoải mái, nhưng không thể phủ nhận, anh đã khiến em gỡ xuống gánh nặng, lần nữa sống lại, A Trạch, em cũng cảm ơn anh.”

Lê Trạch nghe tôi nói xong…, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi, trong mắt là sự yếu ớt cùng hốt hoảng cũng biến mất, đáy mắt có thứ gì dâng trào, một lát sau, hắn buông tay tôi, từ từ lên giường sau đó nghiêng người nằm vật xuống, cánh tay nhẹ nhàng đè ở miệng vết thương, cuộn tròn thân thể.

Tôi giúp hắn đắp kín chăn, sau đó gọi hộ sĩ, quét đất sạch sẽ, mới ngồi ở bên giường nhìn bóng lưng gầy gò run lẩy bẩy trong chăn.

Tay tôi vươn vào trong chăn nhấc lên cánh tay đặt ở miệng vết thương của hắn, từ từ vuốt ve, “Thật may là không nứt ra, nếu không bác sĩ kia nhất định bị anh làm tức chết.” Tôi tận lực để cho ngữ điệu của mình thả lỏng.

Lê Trạch vẫn như cũ đưa lưng về phía tôi, nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi đè lên miệng vết thương, một lát sau mới run rẩy nói, “Hột tiêu, anh thắng rồi, nhưng lại thua tình yêu của em phải không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.