Tầm mắt Rey chuyển qua người đàn ông trên mặt đất, vẻ mặt đông cứng.
Sydel: "Mẹ..."
Cô bé mặc váy trắng nghiêng đầu, đôi mắt xanh thẳm mông lung như phủ một tầng sương mù, mờ mịt dò xét nhìn, hai tay vẫn nắm chặt chiếc rìu chữa cháy màu đỏ.
Cô buồn bã nói: "Sao mẹ lại đi ra?"
Sắc mặt Rey trắng bệch, môi run lên, nhất thời không dám tiến lên trước.
"Cửa mở ra," Rey nói, "Mẹ, mẹ không mở được, vẫn chờ ở bên trong, nhưng...cánh cửa đó tự động mở ra, mẹ liền đi ra tìm mọi người."
"À, hóa ra là vậy." Cô bé nhỏ giọng cười nói, tiếng cười lanh lảnh lạnh lẽo, không chút cảm xúc. Cô hạ mắt, che dấu cảm xúc điên cuồng, bình tĩnh nói: "Mẹ, mẹ đến đúng lúc lắm."
"Đưa cha ra ngoài đi ạ." Cô nói: "Không cần quay lại. Rời khỏi nơi này đi, cách khách sạn xa một chút, càng xa càng tốt."
Rey đờ người tại chỗ, từ xa nhìn con gái và chồng mình, tựa như chim sợ cành cong. Chỉ trong một đêm, con gái yêu và chồng dường như đã thay đổi, Rey cắn môi, không biết làm sao cho phải, khi Sydel cầm rìu đi qua, bà đứng hình, trong đầu như đóng băng.
Nhưng Sydel chỉ xách rìu chữa cháy đi sát qua bên người bà, lưỡi rìu sắc bén ma sát trên nền gạch Granito tạo ra âm thanh chói tai.
"Tin con đi, mẹ." Khi lướt qua nhau, Rey nghe thấy Sydel nhỏ giọng nói: "Mang cha con rời khỏi nơi này."
"...Vậy còn con?"
Rey theo bản năng muốn giữ Sydel lại, nhưng cô bé hình như cũng không định dừng lại giải thích, khi Rey đang ngây người cô đã đi tới chỗ rẽ, chỉ để lại một thân ảnh mỏng manh gầy yếu.
Cán rìu rỗng ruột, chiếc rìu chữa cháy này cũng không nặng, nhưng Sydel vẫn kéo lê nó trên mặt đất, để giảm bớt tiêu hao thể lực của mình.
Dù sao cô cũng chỉ mới 7 tuổi.
Mặt cô vô cảm, môi mím chặt, nở nụ cười cứng ngắc, nhưng mắt lại không hề có ý cười.
Sydel nghĩ...đại khái cô đã biết thứ đang quấy phá là cái gì rồi.
Cái thứ kia hấp dẫn cha cô cầm lấy rìu, nó vẫn luôn rình mò cô, thả Rey ra khỏi kho hàng...chính là cái khách sạn này.
À, hóa ra là vậy.
Giờ phút này, trong đầu Sydel không một gợn sóng, thậm chí còn muốn bật cười.
"Để tao nhìn xem, cái khách sạn này rốt cuộc đang cất giấu bí mật gì." Cô nghĩ. Dừng lại trước cửa phòng 237, dùng chân đạp một phát.
Theo cô nhớ, hình như có người đã từng nói với cô...phòng 237 là nơi tuyệt đối không được bước vào.
Nhưng hiện tại câu nói này đối với Sydel mà nói chẳng có lực uy hiếp gì.
Một phát đạp không mở được cửa, cô bé nghi hoặc, không biết vì sao cô lại nghĩ phòng 237 rất dễ mở. Nhưng mà nó bị khóa cũng chẳng sao, cô liếm môi, khuôn mặt trắng như tuyết lộ vẻ hưng phấn điên cuồng.
Sydel sử dụng rìu trong tay, vung rìu mang theo tiếng gió hung hăng bổ vào cánh cửa đang đóng.
Răng rắc, răng rắc, răng rắc.
Khóa cửa bị chặt nát bét mới mở ra, Sydel một phát đá văng cái cửa gỗ bị hỏng, kéo rìu đi chân trần qua mặt đất đầy vụn gỗ.
Cô nhìn xung quanh một vòng, cái phòng này không khác những phòng khác trong khách sạn. Rèm cửa tối màu khép kín, cô đi qua, kéo rèm ra, nhìn thấy ngọn núi phủ đầy tuyết.
Trong phòng ấm áp như xuân, giống như chẳng cảm thấy trời đông giá rét bên ngoài. Sydel thờ ơ vuốt ve những hình chạm khắc tinh xảo trên khung cửa, ngay sau đó chiếc rìu trong tay cô bổ xuống tấm kính phủ đầy sương giá. Cửa sổ vỡ, nhưng việc này vẫn chưa kết thúc. Sydel cầm lấy khung ảnh trống trên tủ đầu giường, cô chợt rùng mình.
Nhưng cũng chẳng sao, cho dù giờ có nghe thấy tiếng tim đập của một sinh vật sống khác trong căn phòng này, thì cô cũng sẽ không dừng việc đang làm.
Lưỡi rìu sắc bén sáng loáng, không lưu tình chút nào mà bổ vào từng ngóc ngách của căn phòng 237, lưu lại dấu vết lồi lõm và mặt đất đầy mảnh gỗ vụn. Sau khi kẻ đầu xỏ trút hết giận dữ, lại kéo rìu rời khỏi phòng 237, đối diện với bọt m áu đang ào ào phun về phía cô.
Sydel khinh thường nhướng mày, lạnh lùng cười nhạo nói: "Năng lực của mày chỉ có thế thôi hả?" Cô nhấc chân không do dự mà đi lướt qua, quả nhiên lại chỉ là ảo giác.
Sydel biết xăng để ở đâu. Khi cô đi kiểm tra kho hàng, ngoài rìu, cô còn phát hiện nơi cất giữ nguyên liệu dự phòng của khách sạn.
Nếu muốn đốt khách sạn... mấy que diêm thì làm sao đủ?
Trong khách sạn kỳ lạ, cảnh tượng thay đổi khôn lường, Sydel chưa đi được 2 bước, thì một người đàn ông cao lớn ngăn đường đi của cô, người đàn ông mặc đồng phục của nhân viên phục vụ, trước ngực đeo thẻ tên màu vàng, tên là "Charles Grandi."
Sydel: "..."
Cô nhận ra đây là kẻ đã thôi miên cha của mình, sắc mặt không đổi mà tiến tới: "Đồ vô dụng, cút ngay."
Kẻ chỉ biết vung đao với vợ con yếu đuối của chính mình không phải là đồ vô dụng thì là gì?
Không ngoài ý muốn, người này cũng là ảo ảnh, Sydel kéo búa đi qua từng phòng một, trên đường nhảy ra không biết bao nhiêu thứ quái lạ, thậm chí cô còn thấy 2 con búp bê xấu xí bị buộc vào nhau.
Nhưng tất cả đều là ảo giác, Sydel vô cảm đi qua bọn ma quỷ ấy, đi thẳng tới kho để xăng.
Cửa kho hàng đã bị khóa, nhưng đó cũng không phải vấn đề, sau khi dùng rìu phá khóa cửa, Sydel ngang nhiên đi vào kho hàng chứa đầy những thùng xăng.
Cô bỏ rìu xuống, nhìn quanh kệ hàng, những thùng xăng được sắp xếp ngay ngắn, miệng thùng bị niêm phong bằng nắp nhựa đen, bên sườn có chỗ lõm, chỗ lõm đính kèm một ống nhựa màu vàng dài 1m.
Sydel nhấc 1 thùng xăng, loại thùng xăng nhỏ này chắc đựng khoảng 5 6 pound, căn bản cô không nhấc nổi.
Cũng chẳng sao.
Cô cẩn thận kéo lê thùng xăng tới chỗ có ánh sáng ở cửa, mở nắp đổ đi một nửa, gỡ ống dẫn màu vàng lắp vào miệng thùng, tuy trọng lượng hiện tại vẫn rất tốn sức, nhưng ít nhất Sydel có thể kéo nó đi một cách suôn sẻ.
Cô vui vẻ quay lại đẩy 2 thùng xăng, tuy nhiên về mặt lý thuyết thì cái khách sạn với 80% là gỗ này chỉ cần nửa thùng xăng đã đủ để đốt hết nó rồi.
Sydel khoái trá lẩm bẩm hát, ôm thùng xăng lên tầng 2, bắt đầu từ phòng 237.
Từ ống dẫn nhựa không ngừng chảy ra xăng màu nâu đỏ, chảy lan trên sàn nhà bằng gỗ, cô bé mặc váy bông trắng nở nụ cười um á, để xăng chảy lan từ vách tường hành lang cầu thang gỗ tầng dưới, cho đến khi chất lỏng đặc sệt trong thùng thấm ướt thảm của sảnh lớn hoa lệ.
Cô đứng giữa sảnh lớn, vén mái tóc vàng ra sau tai, đôi mắt xanh thẳm sáng rỡ trên làn da trắng như tuyết tràn ngập niềm vui sướng.
"Sydel!"
Cô nghe thấy có người gọi mình, cô bé quay đầu, cửa khách sạn mở ra, chiếc váy bông trắng của cô bay phần phật trong gió đông lạnh cắt da cắt thịt, người phụ nữ tóc vàng mắt xanh đứng cách cửa khách sạn không xa, lo lắng nhìn cô, bên cạnh bà là Kelsen vẫn đang bất tỉnh, ông mặc áo khoác da dày nằm trên nền tuyết, tuyết đã ngừng rơi.
Sydel chớp mắt mới nhìn thấy rõ bố mẹ mình. Mẹ cô đang vẫy tay với cô--
Cô đè tà váy bị gió thổi tung lên, chậm rãi bước ra ngoài, đi đến trước mặt Rey.
Thậm chí Sydel còn chưa mang giày, trên người mặc một chiếc váy ngủ mỏng, cô bước chân trần trên tuyết mà thậm chí còn không cảm thấy lạnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập dồn dập trong lồng ngực, máu dồn lên não, cái lạnh của thế giới bên ngoài đã bị chính cô ngăn trở, Sydel vô cùng hưng phấn--
Chợt nhớ đến việc cô phải làm tiếp theo.
“Mẹ, lùi lại một chút.” Sydel nói.
Cô quay lại và nhìn chằm chằm vào khách sạn Overlook.
Khách sạn này được xây dựng từ thế kỷ trước, hiện tại nó là một khách sạn đồ sộ, oai phong sừng sững đứng trên đỉnh núi.
Nó cũng là một khách sạn chứa đầy tội lỗi, kỳ dị và ma quái.
Sydel lấy chiếc bật lửa đã chuẩn bị sẵn ra, ấn chốt rồi ném vào trong.
Trước khi ngọn lửa bị đóng băng bởi băng tuyết lạnh giá đã tiếp xúc với tấm thảm tẩm xăng.
Hơi nóng phả vào mặt, trong tiếng nổ, Sydel dường như nhìn thấy khung cảnh khách khứa quần áo lộng lẫy, ca hát nhảy múa trong sảnh khách sạn. Ngọn lửa bốc cháy hừng hực, nhiệt độ nóng bỏng làm hai hai má Sydel hồng rực lên. Cô nhìn chằm chằm vào khách sạn đang bốc cháy với vẻ mặt vô cảm, quay lại và nhìn mẹ Rey, sắc mặt bà trắng bệch, ngơ ngác nhìn mọi thứ trước mặt.
“Mẹ,” cô thì thầm, “mọi chuyện đã kết thúc rồi.”
Tất cả về cái khách sạn này -
Quá khứ của nó sẽ không còn tồn tại, hiện tại của nó sẽ bị chôn vùi, mà nó đã xác định sẽ không có tương lai.
Ngọn lửa nhanh chóng lan đến tầng hai, Sydel nghe thấy những tiếng hét khàn khàn thê lương, cô khẳng định mình không nghe nhầm, cùng với tiếng hét phát ra từ khách sạn, cô còn nhìn thấy từng đám khói đen cuồn cuộn.
Đó không phải là khói do ngọn lửa tạo ra mà giống như một sinh vật sống bị vây bên trong, giờ nó chỉ bị ngọn lửa ép ra ngoài mà thôi.
Những tiếng rên rỉ đau đớn kéo dài rất lâu không dứt, nhưng Rey dường như không thể nghe thấy mà chỉ ngơ ngác nhìn khách sạn bị ngọn lửa bao quanh.
Sydel lặng lẽ lắng nghe tiếng la hét thảm thiết, đôi mắt xanh thẳm bình thản phản chiếu ngọn lửa đang bốc cháy.
......
..............................
“….. Sydel?” Có người nhẹ nhàng gọi cô.
Sydel tỉnh dậy.
Khi cô mở mắt ra, thứ đầu tiên cô nhìn thấy là góc tường trắng toát sạch sẽ, khi cô vừa quay đầu lại thì nhìn thấy khuôn mặt của một người đàn ông.
Đó là cha cô, Kelsen, và bên cạnh Kelsen là Rey.
"Cha, mẹ?" cô thì thầm, "Hai người......"
Kelsen ăn mặc chỉnh tề, gương mặt hiền lành, mỉm cười xoa đầu cô bé: “Cha và mẹ con mãi không thấy con quay lại liền ra ngoài tìm"
“Con yêu, trưa nay con ngủ không ngon à?” Rey quan tâm hỏi: “Để cha bế con về phòng ngủ nhé.”
Sydel chợt nhận ra điều gì đó, cô thoát khỏi tay Kelsen và nhìn thấy hai con búp bê ở trong góc phòng.
Billy và Annabelle.
Sydel hiểu rồi.
.... Sau khi vào phòng 237, cô vẫn chưa đi ra.
“Sydel, chúng ta về nhà ngủ tiếp nhé.” Đôi mắt nâu của Kelsen tràn đầy lo lắng, ông nhẹ nhàng nắm lấy tay cô bé.
Sydel im lặng một lúc rồi gật đầu: "Được."
Kelsen nắm tay cô định đi ra ngoài, Rey nhặt hai con búp bê được buộc vào nhau và nói: "Sydel, con không muốn con búp bê của mình sao?"
"......... Vâng ạ " Sydel quay lại, nhìn thấy Billy và Annabelle trong vòng tay của Rey. Cô im lặng một lúc rồi chậm rãi gật đầu.
“Để chúng ở đây đi ạ.” Cô nói chậm rãi, giọng cô đầy sự mơ màng của một người vừa tỉnh dậy.
Rey mỉm cười, nhưng nụ cười có chút kỳ lạ, như thể khuôn mặt bà đang run rẩy, bà đặt con rối và búp bê xuống.
"Đúng rồi, cha ơi." Kelsen đang định dẫn Sydel ra ngoài, nhưng Sydel đột nhiên dừng lại, cô nghiêng đầu nhìn cha mình bằng đôi mắt xanh trong sáng và khó hiểu: "Cha muốn đưa con đi đâu vậy ạ?"
"Đương nhiên là đưa con về nhà rồi." Kelsen kỳ quái nhìn Sydel, tựa hồ không hiểu tại sao con gái mình lại hỏi câu như vậy.
Tuy nhiên, Sydel có vẻ còn bối rối hơn ông.
Cô ngơ ngác nhìn lên: "Nhưng...... "
"Hai người không phải cha mẹ tôi, vậy muốn đưa tôi về nhà ai?"
Giải thích xíu: Bắt đầu từ khi vào phòng 237 ở cuối chương 12, nu9 vẫn ở trong đó chưa ra, từ chương 13-chương 16, tất cả chỉ là ảo giác.