Bảo mẫu thở dài: "Đúng vậy, ông chủ thường ngồi đây nhìn bức ảnh này."
Sydel nhìn bức ảnh đen trắng trên bàn, chưa kịp nhận ra đó là gì, đã nghe thấy tiếng Janet chậm rãi giải thích với hai đứa trẻ: “Mẹ cô ra đi đã năm năm, cũng là thời điểm xảy ra vụ tai nạn xe."
Bà lại thở dài, khuôn mặt thanh tú lộ rõ vẻ đau thương: “Khi tai nạn vừa xảy ra, cha cô không thể chấp nhận được, ông cứ la hét ầm ĩ rằng ông có thể nhìn thấy mẹ cô ở bên cạnh, mãi đến sau này khi được trị liệu tâm lý một khoảng thời gian dài, uống rất nhiều thuốc, tình trạng mới dần dần tốt hơn. Sau khi tìm được bảo mẫu chăm sóc, tình trạng ấy không bao giờ xảy ra nữa”.
“Chỉ là sau khi ông ấy bị liệt, tính khí càng ngày càng tệ.” Sắc mặt Janet có chút mệt mỏi, bà xoa đầu: “Tính khí của ông ấy nhanh chóng khiến bà bảo mẫu đầu tiên tức giận bỏ đi... hiện tại đã là người thứ bảy."
Sydel: "..."
Cô nhìn chằm chằm vào bức ảnh đen trắng trên bàn, người phụ nữ trong ảnh có nụ cười dịu dàng và mái tóc nâu xoăn dài buông xõa sau lưng, mắt chỉ nhìn trừng trừng về phía trước, giống như có sinh mệnh.
Sydel chớp mắt, đột nhiên nhìn thấy đôi mắt của người phụ nữ dường như hơi cử động, nhưng khi nhìn kỹ, cô phát hiện ra rằng đó có lẽ chỉ là ảo giác của cô mà thôi...
Ảo giác cái con khỉ.
Người trong ảnh chắc chắn vừa mới chuyển động!!
Sydel:......
Nếu cô nói muốn rời đi ngay bây giờ, liệu cô có thể đưa Louise và Janet đi cùng nhau không?
"Vâng ạ,” Bảo mẫu ngoan ngoãn gật đầu, “Gần đây lão gia thường xuyên đi tiểu không tự chủ… Tôi đã lau chùi nhưng mùi hôi vẫn còn nồng nặc, giờ tôi sẽ đi lau chùi lại lần nữa.”
Janet đáp “Ừ”, và khá hài lòng với thái độ của bảo mẫu: “Cha tôi ở phòng nào? Tôi đi gặp ông ấy chút."
Bảo mẫu nói: “Ông chủ ở trong phòng ngủ ạ.”
Janet đi tới phòng ngủ, trước khi đi còn dặn dò Sydel và Louise: "Các con ngồi trên ghế sofa một lát nhé. Có cần gì thì nhớ gọi bảo mẫu."
Sydel nắm lấy cánh tay Louise, lặng lẽ thì thầm với cô bé: “Nếu mình không muốn ở đây, có thể rời đi được không?”
Louise sửng sốt: "Đương nhiên là có thể, Sydel. Nhưng bây giờ có lẽ mẹ không thể đưa cậu về kịp."
“Sao cậu lại muốn quay về?” Cô bé ngơ ngác hỏi, sau khi suy nghĩ một lúc mới nói: “Cậu sợ tính khí ông ngoại mình không tốt phải không? Không sao đâu, mình có thể đứng chắn trước cậu, cậu không cần phải nói nhiều với ông ngoài của mình đâu."
Sydel: "...Vậy thì không cần đâu."
Cô liếc nhìn người phụ nữ trong bức ảnh trên bàn và nghĩ thầm: Có lẽ mình không sợ ông ngoại của cậu, mà là sợ bà ngoại của cậu đấy...
Sydel ngập ngừng nói: "Nếu bây giờ mình rời đi, cậu có thể đi cùng mình không?"
Louise có vẻ bối rối: "Nhưng, mình đến thăm ông ngoại mà. Hơn nữa, mẹ cũng đã lâu không gặp ông ngoại rồi, chắc chắn bà ấy sẽ không đi đâu, có thể chỉ đành gọi xe đưa cậu về thôi."
Cô bé nhìn sắc trời bên ngoài và nói: “Bây giờ đã muộn thế này, bắt taxi có lẽ cũng không an toàn đâu.”
Sydel: "...Được rồi, mình hiểu."
Nếu bây giờ chỉ có mình cô ở đây, Sydel đã sớm chuồn mất rồi.
Tuy nhiên, nhìn cô bé mù mờ trước mặt, Sydel không thể bỏ cô bé lại đây được.
Cô chỉ có thể đưa tay ra sau lưng và chạm vào xà beng.
- -Sau khi xử lý xong Freddy, Sydel quay trở lại nhà Louise và phát hiện đôi găng tay vuốt sắt trong vali của cô đã biến mất.
Nhưng xà beng vẫn còn đó.
...Vậy bản thể của Freddy hóa ra là chiếc găng tay có móng sắt ấy.
Sydel đang chìm trong suy nghĩ.
Lúc đó cô vẫn chưa phát hiện ra công dụng của chiếc xà beng mình mang ra từ trong giấc mơ.
Phải đến ngày thứ ba Sydel ngủ một mình, sau khi Louise đã về phòng ngủ của mình.
Sau khi tắt đèn lên giường, cô sờ thấy một bàn tay lạnh lẽo ở trên giường.
Cô trở mình lúc đang ngủ, bất giác chạm phải một xúc cảm lạnh lẽo, Sydel ngái ngủ mở mắt ra, trong bóng tối cô nhìn thấy một bàn tay người rơi bên gối.
Cô tỉnh dậy ngay lập tức, còn cho rằng Freddy lại xuất hiện, nhưng sau đó nhớ ra tro cốt của Freddy cũng bị cô nghiền nát rồi.
...Vậy bàn tay này là thứ gì vậy?
Sydel nhìn lên theo bàn tay, phát hiện cánh tay của bàn tay đó rất dài, thò ra từ góc nhà trong một tư thế vặn vẹo kỳ lạ.
Bàn tay vươn ra từ vách tường nhẹ nhàng mò mẫm trên gối rồi nhặt lấy tóc của Sydel.
Sydel thờ ơ lấy lại tóc của mình, đứng dậy và im lặng nhìn nó chằm chằm. Cô thấy cánh tay mảnh khảnh của nó đột nhiên vặn vẹo như bị động kinh, nó điên cuồng di chuyển về phía Sydel, như muốn tóm lấy cô.
Mặt Sydel vô cảm, trong lòng đang bực bội vì giấc ngủ bị quấy rầy lúc nửa đêm.
Ngay khi cô đang nghĩ rằng sẽ thật tuyệt nếu có một dụng cụ bên tay thì đột nhiên một chiếc xà beng xuất hiện trên tay cô.
Sydel:...?
Cô nhìn chiếc xà beng trong tay một cách kỳ lạ, nhớ rằng rõ ràng mình đã nhét nó xuống đáy vali rồi mà. Tuy nhiên, khi đó, thay vì truy đến cùng nguồn gốc của chiếc xà beng, Sydel lại muốn nhanh chóng giải quyết cái tay kia rồi tiếp tục ngủ.
Cô thành thạo cầm xà beng lên, sau một loạt tiếng bộp bộp, cái tay cuối cùng cũng phát hiện có lẽ nó đánh không lại cái xà beng, nên rụt lại với những vết bầm tím khắp cánh tay.
Để tránh cái tay ấy chảy máu làm bẩn ga giường, Sydel còn chu đáo xoay đầu nhọn của xà beng sang hướng khác.
Sydel xuống giường với đôi chân trần, chống xà beng ngồi ở góc tường, tự hỏi liệu cô có nên đào bới xung quanh xem có tìm được gì không.
Nhưng nhớ ra đây là ở nhà Louise, cô đành từ bỏ ý định ấy với một chút tiếc nuối.
Từ đó, Sydel phát hiện--
Chỉ cần cô muốn xà beng xuất hiện, xà beng sẽ xuất hiện trên tay cô ngay lập tức.
...Thật là một sức mạnh kỳ diệu và thiết thực.
Sydel nhớ tới khóa học cắm hoa, piano, khiêu vũ mà cha mẹ đã chọn cho cô, rồi lại nhìn chiếc xà beng không biết làm bằng gì có thể xuất hiện trong tay cô bất cứ lúc nào, trong lòng không khỏi có chút áy náy.
Tóm lại, có vẻ như cô đã không lớn lên theo sự mong đợi của cha mẹ chút nào, dường như đã phát triển theo một chiều hướng kỳ lạ.
Thậm chí cô có thể tưởng tượng hình ảnh sau này nếu lại gặp một kẻ biến thái, cô sẽ hùng hổ sắn tay áo cầm xa beng xông lên.
Mặc dù... bản thân Sydel cho rằng năng lực này khá tốt.
Nhưng dùng xà beng để tấn công ma có hữu ích không?
Hay nên đặt hy vọng bà lão này sẽ nể quan hệ thống của họ mà không tấn công Janet và Louise.
Sydel rơi vào trạng thái nghi ngờ bản thân và chợt nhận ra rằng một người ngoài như cô, dường như mới là người nên rời đi nhất...?
Janet đã đẩy chiếc xe lăn ra ngoài. Ông già tóc trắng ngồi trên xe lăn, hai má hõm xuống, sắc mặt hốc hác, đôi mắt đờ đẫn, ông ấy nhìn trân trân về phía trước, trên chân đắp một cái chăn mỏng.
Janet dừng xe lăn trước mặt Louise: "Cha ơi, đây là Louise. Bên cạnh là bạn con bé Sydel, hai đứa đều đến đây để thăm cha đó."
Ông lão chuyển động mắt, cứng ngắc như một con rối bị giật dây, hướng ánh mắt về phía Louise, Sydel đứng bên nhìn mà trong lòng ớn lạnh.
...Ông lão này dường như đã hoàn toàn mất đi sinh lực và sức sống.
“…Ồ,” ông ấy chậm rãi đáp lại, chớp mắt và chậm rãi nói: “Là Louise à, mấy năm rồi không gặp cháu."
Janet cười: "Không phải mấy năm trước, cha cứ bảo nhớ con và Louise sao? Lúc ấy thật sự bận quá, không thể đến thăm cha được, giờ khó lắm mới có thời gian, bọn con đến ở với cha mấy ngày."
Janet đúng là rất bận, suốt kỳ nghỉ hè, Sydel không nhìn thấy bà ở nhà nghỉ ngơi được mấy ngày.
Louise đi đến bên cạnh, vội gật đầu không ngừng: "Ông ngoại ơi, cháu và mẹ tới thăm ông rồi đây."
Đáng lẽ đó là một khung cảnh ấm áp và hài hòa nhưng không ai có thể tưởng tượng được phản ứng của ông lão vào giây phút tiếp theo.
Ông lão vốn có dung mạo hiền lành, nhưng vì khuôn mặt vô cảm mà trông hơi kỳ quái, đột nhiên hừ lạnh một tiếng: "Ai cần chúng mày tới thăm tao?"
“Bây giờ tới thăm tao,” giọng ông lão không to nhưng rất gay gắt: "Thì có ích gì?"
Ông ấy có vẻ hơi kích động khi nói những lời này, nói xong bắt đầu ho, tiếng ho vang vọng trong căn phòng trống trải, bà bảo mẫu đang dùng giẻ lau sàn nhà cách đó không xa hơi khựng lại.
“Cha, lời này của cha là có ý gì?” Janet không vui cau mày, sau đó lại nghĩ tới điều gì, buồn bã thở dài: “Lúc đó con vừa ly hôn, công việc nhiều, thật sự không có thời gian."
Ông lão hừ lạnh, nhắm mắt lại, dường như không muốn mở miệng nói chuyện nữa.
Louise rụt rè nhìn Janet, không biết phải làm gì.
Janet dường như không làm được gì. Bà im lặng một lúc, không khí trong phòng khách như đóng băng.
Cuối cùng, sau khi dọn dẹp xong, bảo mẫu đi đến bên ông lão Craigie, cười mỉa đáp lời Janet: “Tính khí ông chủ là vậy đó, cô cũng biết mà. Cô xem giờ cũng đã muộn rồi, bác sĩ còn dặn dò ông chủ không thể ngủ muộn..."
Bà ta hơi khó xử nói: “Hay là tôi đưa ông chủ đi ngủ trước, cô và hai cô bé đây ngồi bên ngoài một lát, tôi đi dọn phòng cho mọi người."
Craigie nhắm mắt lại. Ông ấy không nói gì, còn Janet thì không biết làm sao. Bà chỉ có thể gật đầu đồng ý.
“Chờ một chút,” trước khi bảo mẫu đẩy ông lão đi, ông đột nhiên mở mắt, nhìn cái bàn rồi nói: “Đưa ảnh cho tôi.”
Craigie chỉ vào bức ảnh đen trắng của người phụ nữ trên bàn.
Janet vẫn im lặng, bước tới cầm bức ảnh rồi đặt vào tay ông lão.
Bảo mẫu đẩy ông rời đi, mà cuối cùng ông cũng không nói với Janet một lời nào.
Bị cha mắng nên có vẻ Janet tâm tình không tốt, mệt mỏi ngồi xuống ghế sô pha, ngơ ngác nhìn về phía trước.
Louise ôm chặt lấy Sydel, người đang dịu dàng xoa đầu vô về cô bé, cô nhìn Janet, trong lòng dấy lên nghi ngờ--
Bầu không khí của ngôi nhà này quá kỳ lạ.
Một bảo mẫu có vẻ thân thiện và có trách nhiệm nhưng lại có gì đó mờ ám.
Người phụ nữ chuyển động trong bức ảnh đen trắng.
Một “ông lão" rõ ràng cô đơn đã lâu nhưng lại có thái độ thờ ơ với con cháu đến thăm mình.
Sydel nghĩ đến người bảo mẫu luôn khiến cô cảm thấy kỳ lạ và khó chịu, không khỏi nhìn Janet.
Janet không thể không nhận ra bà bảo mẫu đó có gì kỳ lạ đó chứ?