Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau, Belch giật mình quay lại, thấy Sydel đang lẳng lặng đứng sau lưng mình.
Không biết cô đã xuất hiện sau lưng cậu từ lúc nào, cậu còn chẳng nghe thấy tiếng thở của cô, đôi mắt xanh vô cảm lạnh lùng nhìn cậu chằm chằm.
Belch rùng mình, vô thức nhìn xuống dưới sàn nhà để xem xem bà chị mình có bóng hay không.
Cô gái lặng lẽ xuất hiện như m/a q/uỷ với khuôn mặt vô cảm giật lấy cuốn sổ trong tay cậu, đóng lại rồi ném lên bàn: “Không ai dạy cậu không được đụng vào đồ của người khác hả?”
Giờ chân của Belch đã mềm nhũn, cậu chống một tay lên bàn phía sau lắp bắp cố gắng giải thích: "Tôi chỉ..."
Nhưng chưa kịp nói xong đã bị Sydel lạnh lùng ngắt lời.
"Ngay lập tức cút khỏi đây, trở về phòng của cậu đi.”
Belch muốn nói nơi này vốn là phòng của cậu. Nhưng đối diện với ánh mắt lạnh lùng của cô gái, cậu rùng mình không dám nói gì, tránh khỏi tầm nhìn của Sydel, chán nản bỏ đi.
Cậu bé có mái tóc ngắn màu bạch kim quay trở lại phòng ngủ, càng nghĩ về những gì vừa nhìn thấy, cậu càng sợ hãi.
Cậu bối rối lấy điện thoại di động ra, suy nghĩ hồi lâu rồi chủ động gửi tin nhắn cho mẹ mình.
[Mẹ, con đã mười sáu tuổi rồi, con nghĩ con có thể tự lập. Con hứa sẽ không làm gì khiến mẹ thất vọng đâu, hay là mẹ bảo chị đi đi. 】
Belch có thể đảm bảo rằng cậu đã nhìn thấy không dưới ba mươi thủ pháp giếc người khác nhau trong cuốn sổ đó, cho dù cậu chỉ nhìn lướt qua nó.
Rồi lại liên tưởng đến việc lần nào cô xuất hiện cũng không phát ra tiếng động, cùng với màu da trắng đến đáng sợ của cô.
Belch hoàn toàn không muốn sống cách vách với một kẻ trông kiểu gì cũng không giống người bình thường ấy.
Tuy nhiên, do chênh lệch múi giờ nên Belch vẫn chưa nhận được phản hồi thì sự mệt mỏi đã ập đến, cậu bò lên giường ngủ thiếp đi.
…
Nửa đêm.
Cậu bé tỉnh dậy.
Cậu đang nằm thoải mái trên giường, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng.
Belch ngái ngủ mở mắt ra, đưa tay che mắt, xoay người định ngủ tiếp, nhưng chợt nhận ra có điều gì đó không ổn.
Rõ ràng là cậu đã kéo rèm trước khi đi ngủ rồi mà, sao bây giờ lại có ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào được?
Rèm cửa đã bị ai đó mở ra, có người lặng lẽ bước vào phòng khi cậu đang ngủ.
Trong chốc lát, sau lưng Belch toát mồ hôi lạnh, thân thể cứng đờ, yết hầu chuyển động. Trong căn phòng tối đen, biên độ động tác của cậu rất nhỏ, từ từ lăn người đến mép giường.
Đột nhiên cậu bắt gặp một đôi mắt sáng lập lòe ẩn trong bóng tối.
Không biết từ lúc nào, cô gái tóc vàng đã ngồi cạnh giường cậu, một cánh tay mảnh khảnh trắng nõn chống bên gối, đôi mắt xanh lặng lẽ nhìn cậu, tay còn lại vung vẩy một con d/ao găm sắc bén, con d/ao găm di chuyển trên những đầu ngón tay, tạo ra động tác rất đẹp mắt.
Đôi mắt vô hồn của cô gái từ trên nhìn xuống cậu, ngay lập tức Belch sợ hãi đến tê liệt.
Nếu nửa đêm, bạn phát hiện một người ở trong phòng mình với một con d/ao trên tay, cô ta còn không nói gì, cũng không đánh thức bạn mà chỉ đứng ở đầu giường lạnh lùng nhìn bạn...
Belch suýt thì tắt thở, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cậu đã tưởng tượng trong đầu hàng chục cách chếc khác nhau, và liệu sau khi xem được tin tức con trai mình đã đăng xuất khỏi trái đất, mẹ cậu có hối hận khi dẫn về nhà một kẻ s/át nh/ân b/iến th/ái ngụy trang quá tốt hay không? Nói không chừng, Sydel sẽ không bị cảnh sát bắt bởi bộ dáng cô làm việc này có vẻ rất quen tay, có lẽ sau khi giếc cậu còn đàng hoàng nguyên vẹn rút lui ấy chứ.
Belch càng nghĩ càng tuyệt vọng, ngay lúc cậu sắp bị dọa phát khóc, cô gái ngồi ở đầu giường đang im lặng khua d/ao, đột nhiên thì thầm nói.
"Nghe nói cậu thích gọi người khác là kẻ vô dụng."
Khuôn mặt với những đường nét xinh đẹp dần dần tiến lại gần, nhưng Belch lại không kịp chiêm ngưỡng nó, đôi mắt vô hồn đó nhìn xuống thiếu niên đang nằm liệt trên giường run rẩy vì sợ hãi. Sydel nhếch miệng cười khẩy.
Giọng nói của cô rất trong, âm thanh vừa trầm vừa nhẹ, vang vọng trong căn phòng tối, nghe có vẻ q/uỷ d/ị.
“Có thể họ không phải là kẻ vô dụng, ” Belch nhìn người chị trên danh nghĩa của mình nở một nụ cười khó hiểu, giống như vừa khinh thường lại vừa thương hại, “nhưng chắc chắn cậu là… một tên cặn bã.”
Cô nghiêng người nhìn thẳng vào Belch. Động tác chơi d/ao trên tay phải đột nhiên dừng lại, cô nhẹ nhàng buông tay.
“Phập.”
Con d/ao sắc sượt qua má Belch, cắm vào gối, đâm xéo qua một bên sườn mặt của cậu.
Belch bị lưỡi d/ao sắc bén dọa cho ngu người, nằm tê liệt trên giường, chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lùng lười biếng của cô gái.
“Mấy năm nay, tính tình tôi không tốt, tôi đã rất nhẫn nại với cậu rồi đấy.” Cô càng cười tươi hơn, nhưng trong mắt lại chẳng có chút ý cười nào: “Thế nên cậu phải nghe lời, đừng khiến tôi thất vọng nhé...Belch.”
"Kết cục của những đứa trẻ hư không tốt đẹp đâu.”
Mãi cho đến khi cô gái rời đi, Belch mới cử động lại được, câu cứng ngắc bò dậy khỏi giường, cầm con d/ao lên thì phát hiện hóa ra đây chính là con d/ao mà Henry đã làm mất lúc chiều.
Cậu nắm chặt con d/ao, đột nhiên cảm thấy mặt mình hơi đau rát, đưa tay sờ lên, quả nhiên trên tay cậu dính m/áu, lúc con dao rơi xuống đã vô tình làm xước má cậu, bên gối vẫn còn một nhúm tóc màu bạch kim.
Cô đang bắt cậu trả lại con d/ao rồi chấm dứt quan hệ với bọn Henry.
Nhưng... Belch duỗi thẳng đôi chân vẫn còn run rẩy, xuống giường, đóng cửa lại trước, sau khi kiểm tra đi kiểm tra lại mới cầm chiếc điện thoại di động trên bàn lên và bấm số của mẹ.
"Bíp bíp bíp.”
Chỉ sau vài hồi chuông, cuộc gọi đã được kết nối.
Mẹ của Belch, Kayla, hơi ngạc nhiên. Dù sao thì con trai bà cũng hiếm khi chủ động gọi điện cho bà, nhưng bà không ngờ câu đầu tiên đứa trẻ nói là run rẩy hỏi: “Mẹ ơi, có phải bà chị kia của con bị bệnh t/âm th/ần không?” "
Kayla: "...?"
Belch vội vàng muốn nói cho mẹ biết sự thật: “Mẹ ơi, vừa nãy nửa đêm chị ta vào phòng con, con đã khóa cửa rồi, không biết chị ta làm thế nào mà vào được. Chị ta còn cầm một con d/ao uy hiếp nghiêm trọng đến an toàn tính mạng của con. Con còn nhìn thấy chị ta có một quyển sổ ghi lại rất nhiều vụ giếc người bi/ến th/ái...”
Bây giờ Belch không thể quan tâm nhiều đến mối quan hệ với bọn Henry.
Vừa rồi cậu suýt bị dọa tè ra quần, giờ so với những đứa được gọi là bạn thì cậu lo lắng cho tính mạng của mình hơn.
Cậu hạ giọng hỏi: “Bà chị của con thực sự không có bất cứ triệu chứng t/âm th/ần hay tiền án gì... sao?”
Kayla bị chọc tức đến bật cười, bà hỏi: "Vậy chị con đã làm gì uy hiếp đến sự an toàn của con?”
Belch sờ mặt, trầm ngâm: "Chị ta đã r/ạch một vết thương dài 3cm trên mặt con.”
Giọng nói vô cùng thất vọng của người phụ nữ vang lên từ đầu bên kia điện thoại: “Belch, mẹ không ngờ chỉ vì để đuổi chị đi mà con lại vu khống chị mình một cách hoang đường như vậy.... Lẽ nào con cho rằng trò đùa này có thể dễ dàng nói ra như thế hả? Dù sao con bé cũng là chị con, chẳng lẽ mẹ lại không rõ Sydel là đứa trẻ như nào hay sao? Vậy mà con lại dám bịa ra lời nói dối vô lý như vậy, mẹ cảm thấy rất xấu hổ khi có đứa con trai như con.”
Kayla giận dữ cúp điện thoại.
Belch: "..."
Bàn tay cầm điện thoại khẽ run lên.
Thế nhưng, lời cậu nói đều là sự thật mà!
Cho dù cậu coi Sydel như chị gái thì Sydel có coi cậu là em trai đâu. Đó rõ ràng là ánh mắt của một kẻ b/iến th/ái nhìn con mồi của mình!
Mà còn là loại con mồi thấp hèn kém cỏi nữa chứ.
Đột nhiên có tiếng vật nặng rơi xuống đất ở cách vách, Belch chợt run lên, kinh hoàng nhìn căn phòng bên kia bức tường, mặc dù ở đây cậu không thể nhìn thấy gì cả.
Cậu suy nghĩ một lúc, nghiến răng nghiến lợi, do dự giữa sợ hãi và tò mò, cuối cùng cậu cầm điện thoại lên lặng lẽ thò nửa người ra khỏi phòng. Cậu thấy đèn trong phòng Sydel vẫn đang bật, cửa phòng đang mở hé không đóng chặt.
Nghĩ đến âm thanh vừa rồi, Belch cẩn thận nuốt nước bọt.
Sydel đang làm gì thế?
Cậu do dự một lúc, nhưng sau đó lại cố lấy dũng khí giả vờ đi xuống lầu để đi qua hành lang, đồng thời nhét điện thoại di động vào túi bên hông và bật quay video. Nếu có thể quay lại bộ mặt thật của Sydel, có lẽ mẹ cậu sẽ tin cậu, sau đó đuổi chị ta đi.
Lần đầu tiên Belch khao khát mẹ trở về bên cạnh cậu như vậy.
Khi đi ngang qua cánh cửa đang hé mở, cậu lén nhìn trộm vào trong.
Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy những gì đang diễn ra đằng sau cánh cửa, Belch nghẹt thở, nhịp tim đột nhiên tăng tốc.
Cậu đã nhìn thấy... hiện trường á/n m/ạng.
Dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng Belch không bao giờ nghĩ rằng cảnh tượng này lại diễn ra nhanh đến vậy.
Người đàn ông cao lớn vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn trong bộ quần áo lao động ngã trên sàn nhà, một vũng m/áu tư/ơi chảy lan trên sàn nhà trơn nhẵn. Từ khe hở, Belch chỉ có thể nhìn thấy một nửa cơ thể của cô gái. Có vẻ như cô đang ngồi xổm bên cạnh người đàn ông trưởng thành vạm vỡ ấy.
Belch vốn đã có bóng ma tâm lý đối với Sydel, vô thức tưởng tượng ra cảnh cô cầm d/ao khua khoắng trên thân thể người đó. Có lẽ con qu/ỷ này còn đang nghiên cứu cách ch/ặt x/ác ng/ười và tiêu hủy bằng chứng ấy chứ.
Mặc dù Belch cho rằng mình đã trốn rất kỹ, nhưng dường như người ở trong phòng vẫn nhận thấy hơi thở nặng nề đứt quãng của cậu.
Thân hình cao gầy chậm rãi đứng lên, tạo thành một cái bóng dưới ánh đèn.
Belch lùi lại hai bước, đang định chạy xuống lầu thì thấy cửa bị ai đó đá tung ra.
Chị gái cậu, con á/c qu/ỷ với bàn tay dính đầy m/áu đó nhìn cậu từ trên xuống dưới với ánh mắt đánh giá, rồi ánh mắt ấy dừng lại trên chiếc điện thoại di động trong túi bên hông của cậu một lúc, đột nhiên nở một nụ cười lạnh lùng.
"Xem ra cậu vẫn không chịu nghe lời." Giọng cô vừa nhẹ nhàng vừa thờ ơ, Belch thậm chí có thể nghe ra một chút dịu dàng trong đó.
Yết hầu cậu chuyển động, muốn quay người bỏ chạy nhưng lại bị cô gái phía sau đá vào đầu gối. Sức lực của cô mạnh đến đáng kinh ngạc, cô đá cậu ngã xuống rồi túm cổ áo kéo cậu vào căn phòng với sàn nhà đầy m/áu.
"Cạch."
Cánh cửa bị đóng lại một cách tàn nhẫn.
Hai bàn tay của Belch cào loạn trên sàn nhà, chỉ trong một đêm liên tiếp phải chịu hàng loạt chấn thương tâm lý khiến tinh thần của cậu bé mười mấy tuổi này gần như đến bờ vực sụp đổ, cậu điên cuồng gào khóc: “Chị, chị ơi, em sai rồi...em sẽ nghe lời chị, chị đừng động thủ...hu hu hu...”.
Sydel: "..."
Cô thở dài tiếc nuối liếc nhìn cậu bé đang vừa khóc bù lu bù loa vừa ôm chặt đùi cô vì phát hiện dù có chui xuống đất cũng chạy không thoát.
Sydel vỗ nhẹ vào má cậu bé, dưới ánh mắt sợ hãi và đờ đẫn của cậu, nhẹ nhàng nói: “Đã quá muộn rồi.”