Tiếng la hét thất thanh vang vọng trong biệt thự, người đang thét chói tai dường như vì quá dùng sức mà gần như mất cả tiếng.
Ngoài ra còn có âm thanh va chạm và tiếng thủy tinh vỡ.
Phòng cách vách vang đến tiếng ầm ầm, Sydel ngái ngủ ngồi dậy, cô bé vừa ngáp vừa xỏ chân vào đôi dép lê mở cửa phòng ra, nhìn thấy cha mẹ đang đứng ngoài hành lang đèn đuốc sáng trưng.
Kelsen và Rey rõ ràng cũng bị đánh thức bởi tiếng kêu sợ hãi đó, tiếng hét cùng với những lời thô tục vẫn cứ ngắt quãng phát ra từ trong phòng, nội dung của mấy câu thô tục đó phong phú đến nỗi khiến Sydel cũng phải trợn mắt.
Hình như Esther đang đánh nhau với ai đó.
Hai vợ chồng sợ hãi đứng ngoài cửa, cuối cùng vẫn quyết định mở cửa ra. Sydel yên lặng đứng sau Rey, vươn đầu lên nhìn.
Trong phòng không bật đèn, nhưng giờ đã là một bãi chiến trường. Tủ sách đổ trên mặt đất, hai cánh cửa kính bị đập vỡ, có vài mảnh thủy tinh còn găm trên người Esther, kẻ đang gào thét với không khí, tay múa may vũ khí. Dáng vẻ cô ta chật vật, thái dương bị thương, máu rơi tí tách, một chân đã bị biến dạng lê trên mặt đất, tay đang tóm chặt váy con búp bê, hiện giờ con búp bê đang bị cô ta coi như vũ khí mà hung hăng đập vào chân giường.
Sydel khiếp sợ trừng mắt nhìn.
Cừ thật, rốt cuộc Esther đã làm gì với Annabelle vậy? Trước khi ngủ cô chỉ kích thích Esther một phen, rồi thuận tay khóa cửa ngoài, hy vọng hai con "người" này có thể cấu véo nhau chút thôi mà.
Nhưng cô thật sự không nghĩ tới họ đánh nhau kịch liệt đến mức này, trông dáng vẻ Esther như sắp bị Annabelle làm cho phát điên rồi.
Cuối cùng thì cô cũng biết Annabelle hung tàn đến mức nào rồi.
Trong mắt hai vợ chồng Kelsen, cô bé từ lúc gặp đến giờ vẫn luôn dịu dàng hiểu chuyện không hiểu sao đột nhiên lại phát điện. Sydel chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này, không chút do dự kéo góc áo Rey: "Mẹ, hay chúng ta nhanh báo cảnh sát đi, hoặc là gọi cấp cứu cũng được..."
Cô rụt rè trốn sau cha mẹ: "Dáng vẻ chị ấy thật sự không bình thường, nhỡ có bệnh thì sao."
Cô bé tiếp tục nhỏ giọng nói: "Nhỡ chị ấy bị điên..."
Cánh cửa bên hông được làm bằng gỗ đặc bị người ta đạp mạnh đến mức méo mó, rất khó tưởng tượng việc này có thể gây ra bởi một cô bé chín tuổi.
Sắc mặt Kelsen gay gắt, việc chính mắt nhìn thấy một mặt không bình thường của Esther là đả kích rất lớn với ông, ông sờ đầu Sydel, bảo Rey mang con gái xuống tầng trước.
Esther cuối cùng cũng phát hiện cửa phòng đã mở từ bao giờ, cô ta quay đầu liếc mắt đã nhìn thấy Kelsen, bỏ lại con búp bê đang cầm trong tay rồi lao như bay ra khỏi phòng, kêu khóc ôm lấy Kelsen: "Cha ơi cứu con!"
Rey kéo tay Sydel xuống tầng, như không hiểu sao Sydel thấy không yên tâm, cô bất an quay đầu lại, kinh hoảng nhìn thấy bên cửa sổ trong căn phòng hỗn loạn ấy, một cô bé váy trắng đang đứng quay lưng về phía Kelsen.
Cô cả kinh, vội buông tay Rey, lo lắng thúc giục: "Mẹ xuống lầu trước đi."
Dứt lời cô vội vàng chạy trở về, nhưng mà khi cô quay lại thì cái bóng trắng kia đã chẳng thấy đâu. Kelsen đứng trên hành lang vỗ vai an ủi Esther, hình như con hát này thật sự bị dọa sợ, ôm cổ Kelsen trong miệng lẩm bẩm điều gì không rõ, nức nở lúc lâu cũng không thốt ra được một câu hoàn chỉnh.
Cô bé ngạc nhiên nghi ngờ nhìn căn phòng trước mặt, xem hết các ngóc ngách cũng không tìm thấy bóng trắng vừa nãy, nhưng mà chắc chắn là cô không bị hoa mắt mà.
Do dự một lúc lâu, cân nhắc nên vào trong ôm Annabelle ra hay là cứ để nó trong đó, cuối cùng Sydel yên lặng đóng cửa lại.
Annabelle vừa đánh nhau với con người xong, chắc là, có lẽ, có thể, hẳn là... tâm trạng sẽ không được tốt cho lắm nhỉ.
Tốt nhất cô không nên quấy rầy Annabelle trong lúc này vậy... Để nó tự bình tĩnh lại đi.
Không biết có phải tại góc nhìn không mà Sydel thấy sau đầu Annabelle đang nằm ở chân giường bị lõm xuống một mảng.
Xem ra Esther cũng dã man tàn độc không kém.
Sydel rơi vào trầm tư, đột nhiên cảm thấy gia đình mình như nơi nuôi cổ vậy, cô là người duy nhất biết sự thật của trò này, trong mắt cô cha mẹ dĩ nhiên biến thành chất dinh dưỡng ngốc bạch ngọt được dùng để cung phụng cho cổ trùng.
Tất cả ngọn nguồn sự việc đều bắt đầu từ khi đem Annabelle về, Sydel phát hiện ra thế giới này không bình thường lắm thì phải.
Từ khi gặp Annabelle, hướng đi của tất cả mọi việc đều trở nên quỷ dị không thể đoán trước được.
Rey đã báo cảnh sát, Kelsen dỗ Esther bế cô ta xuống tầng, Sydel theo sát phía sau, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn cửa phòng đang khóa.
Không nhịn được nhỏ giọng nói thầm: "Mình biết ngay là không nên đem Annabelle về phòng mà..."
Sự việc đã xảy ra, có phàn nàn cũng không có tác dụng gì, Sydel yên lặng thề trong lòng...
Về sau cô sẽ không bao giờ để cha mẹ tùy tiện mang về nhà mấy thứ vớ vẩn, vừa nhìn đã thấy hơi thở địa ngục được.
Cũng sẽ không nhận nuôi một vị anh chị em không rõ lai lịch nào nữa!
Esther cũng chưa biết Rey đã báo cảnh sát, chỉ ôm chặt lấy Kelsen, khóc nức nở nói: "Con không nói dối, thật sự có kẻ muốn hại con..."
"Kẻ đó không phải người, là quỷ..."
Cô ta thì thào độc thoại, gần như không thể khống chế được cảm xúc.
Sydel nhớ tới cái gáy bị đập lõm xuống của con búp bê mà chỉ biết câm nín.
Không cần phải đánh giá thấp thực lực của bản thân vậy đâu, chị cũng không kém, có thể đánh nhau tay đôi với cả con quỷ mà chị đang nhắc tới lại còn làm lõm cả đầu người ta thì giỏi rồi.
Thật ra với số tuổi và kinh nghiệm của mình, Esther sẽ không mất khống chế như vậy.
Tiền đề là cô ta không gi*t nhiều người như vậy, đối với một kẻ sát nhân hai tay nhuốm đầy máu mà nói, việc nửa đêm có quỷ gõ cửa khiến cô ta sợ hãi cũng là bình thường.
Chuông cửa biệt thự vang lên, Rey đứng dậy đi mở cửa, Sydel nhìn Esther vừa khóc vừa nằm trong lòng Kelsen không ngừng thì thào "Có quỷ tìm con" yên lặng nói: "Chị yên tâm, cảnh sát sắp đến rồi."
Cô bình tĩnh nói: "Dù là loại ma quỷ đi chăng nữa, cảnh sát chắc chắn có thể bảo vệ chúng ta."
Esther đột nhiên bừng tỉnh, ngẩng đầu từ trong lòng Kelsen ngồi dậy, ánh mắt hoảng sợ oán hận nhìn qua: "Mày...mày nói cái gì?!"
Cô bé tóc vàng cười ngọt ngào: "Ví dụ như chị, đúng không nào? Chị của em."
Sau đó Rey đã dẫn cảnh sát đi vào, ngoài trời đã là tối muộn.
Sau khi bị chuyện của Esther làm phiền gần một đêm, cuối cùng sáng sớm hôm sau, Sydel đã nhận được tin tức từ cục cảnh sát.
Tin tức về thân thế của Esther.
Nói ngắn gọn, Esther không chỉ không phải là cô gái hoàn mỹ trong tưởng tượng của hai vợ chồng Kelsen, thậm chí cô ta còn bằng tuổi hai người họ.
Đây là câu chuyện về một bệnh nhân tâm thần.
Esther là bệnh nhân thuộc tổ chức Saarne, tổ chức này chuyên thu nhận những bệnh nhân tâm thần nguy hiểm. Esther mang hội chứng rối loạn kích thích tuyến yên hiếm gặp, căn bệnh này khiến dáng người cô ta thấp bé, cả đời chỉ có thể ở hình dáng một bé gái. Nhưng tuổi sinh lý của cô ta đã 33 tuổi, nhưng bởi vì bị bệnh nên cả đời này đã định sẽ bị xã hội và mọi người kỳ thị, cô ta giả trang thành cô bé đáng thương được người ta nhận nuôi, mục đích chính là để tiếp cận những người đàn ông mà cô ta thích.
Theo như tin tức từ tổ chức, cô ta đã sát hại 7 người. Gia đình gần nhất là một gia đình người Mĩ, bởi vì cô ta quyến rũ cha nuôi không được, thẹn quá hóa giận trong một đêm đã thiêu chết cả nhà người ta.
Dải lụa chưa bao giờ tháo xuống trên cổ tay và cổ là vì khi ở tổ chức Saarne, cô ta bị nhận định là một trong những người bị bệnh bạo lực có tính nguy hiểm nhất, để bảo vệ đội ngũ y bác sĩ, hàng ngày cô ta đều bị trói, đoạn vải quấn trên cổ tay và cổ cô ta là để che dấu vết hằn do bị trói.
"Chúng tôi rất xin lỗi vì để cô ta trốn thoát." Bác sĩ Varava ở đầu dây bên kia giọng thành khẩn nói: "Rất xin lỗi vì khiến mọi người gặp nguy hiểm, nhưng giờ cô ta đang bị dẫn độ về nước, chúng tôi sẽ xem xét lại tính nguy hiểm của cô ta và sẽ tăng cường canh giữ. Tiên sinh và phu nhân, giờ mọi người đã an toàn, cô ta chắc chắn sẽ không có cơ hội hại người nữa."
"Hy vọng mọi người có thể giữ lời hứa của mình." Rey ngắt điện thoại, thở dài một tiếng, nghĩ lại mà vẫn thấy sợ, lộ vẻ tự trách: "Xin lỗi, nguyên nhân chuyện này đều bởi vì em."
"Nếu không phải em muốn nhận nuôi một đứa trẻ...." Bà che mặt, hạ giọng thì thào: "Nếu không phải bởi vì em... May mắn Sydel không gặp chuyện gì. Em thậm chí còn không dám tưởng tưởng, nếu mọi người xảy ra chuyện gì..."
"Em nên làm gì bây giờ."
Người phụ nữ nghẹn ngào nói, sắc mặt Kelsen cũng rất xấu, ông vừa nhớ đến những hành động thân mật trên danh nghĩ cha con với Esther, mà người phụ nữ 33 tuổi trong thân thể đứa trẻ 9 tuổi ấy lại coi thành hành động thân thiết giữa nam nữ là lại cảm thấy ghê tởm. Kelsen tự nhiên cảm thấy bản thân đã mất đi sự trong sạch.
Nhưng trước tiên ông vẫn phải vực dậy tinh thần để an ủi vợ: "Không sao, em yêu, đây không phải là lỗi của em..."
Sydel cũng muốn an ủi mẹ: "Mẹ ơi, cha nói đúng đó."
Cô định tiếp tục nói thì ánh mắt lơ đãng đảo qua góc phòng khách, lời định thốt ra nghẹn trong cổ họng.
Trong góc nhà không có ánh mặt trời chiếu tới, bên cạnh chiếc bình hoa trang trí, một cô bé với làn da tái nhợt đang đứng ở nơi đó.
Mái tóc màu vàng nâu của cô bé dài tới hông, hai bím tóc thả trước ngực, làn da trong bóng râm tái nhợt đến mức gần như trong suốt, làn váy trắng lặng yên rũ bên người, khuôn mặt xinh đẹp hờ hững nhìn qua đây.
Sydel:.... Đầu năm nay mấy con ma đều xinh đẹp thế này sao?
Cô đứng đờ đẫn đối diện con bé, còn chưa nghĩ xong có nên gọi cha mẹ nhìn về sau không, thì thấy cô bé bỗng nhiễn nở nụ cười quỷ dị với cô, thân ảnh biến mất ngay tại chỗ.
Sydel trầm mặc mấy giây, rồi đứng bật dậy trừ trên sofa, không để ý ánh mắt hoang mang của cha mẹ, bỏ lại một câu rồi chạy tuốt lên tầng.
"Con lên tầng nhìn qua." Cô nói.
Sydel lên tầng, chuyện của Esther vừa mới chấm dứt, căn phòng nơi cô ta và Annabelle đánh nhau vẫn chưa được thu dọn, vẫn đang trong trạng thái khóa cửa.
Cô bước chậm lại, từ từ đi đến căn phòng kia, chung quanh yên tĩnh không một tiếng động.
Cuối cùng Sydel cũng đứng trước cửa phòng.
Cô cúi đầu, trước cửa phòng không biết từ khi nào đã xuất hiện một tờ giấy nhỏ.
Sydel suy nghĩ một lát rồi cúi người nhặt tờ giấy lên, mở ra, trên tờ giấy có ai đó dùng bút màu sặc sỡ xiêu vẹo viết hai từ - "Tìm tôi."