Tối nay, sau khi Belch nhìn thấy cô lạnh lùng m/ổ x/ẻ con búp bê có m/áu th/ịt giống con người kia như thể đã quá quen thuộc, mặc dù không rõ tại sao Sydel lại thành thạo đến vậy, nhưng từ lúc đó tự nhiên cậu cũng cảm thấy yên tâm hơn.
Nhưng……
Tên hề đó chắc không cùng đẳng cấp với con búp bê xấu xí kia đâu nhỉ?
Sydel biết cậu đang nghĩ gì, giọng nhạt nhẽo cắt ngang: "Cậu về ngủ đi, gần đây đừng đến gần ngôi nhà đó."
Chợt nghĩ tới một việc, cô hỏi: "Cậu nói chuyện với mấy đứa trẻ đó chưa? Bảo chúng đừng đến ngôi nhà cũ đó nữa."
Belch gật đầu: "Em đã nói rồi, không biết chúng có nghe không?"
Ngoài cửa sổ trời tối đen, hiện tại đúng vào nửa đêm.
Sydel xử lý xong mọi việc, xách cái túi đen đi xuống tầng dưới. Các bộ phận trong lò sưởi đã bị thiếu cháy nhưng vẫn còn mùi hôi thối thoang thoảng, cô tắt lửa, móc những thứ đó ra.
Cô nhét tất cả vào túi đen rồi ném vào thùng rác trước cửa, sau đó lại quay về phòng.
Một đêm bình yên.
Ngày hôm sau.
Trước khi đi ra ngoài, Sydel đứng trước bàn một lúc rồi mở ngăn kéo có khóa dưới cùng.
Cô lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ đã bị khóa.
Chiếc hộp gỗ chứa khối rubik đã xuất hiện một cách khó hiểu trước đó. Sau khi xuống máy bay, Sydel liên lạc với Christie và biết được rằng con qu/ái v/ật không có da xuất hiện trong nhà cô ấy hóa ra lại là chú của cô ấy.
Theo Christie, khi khối rubik rơi xuống vẫn còn dính m/áu, và có vẻ người chú không có lớp da kia rất muốn lấy khối rubik này.
Christie nói rằng khối rubik đã biến mất.
Sydel đã thử đánh rơi nó hai lần, nhưng sau khi phát hiện ra rằng lần nào khối rubik cũng tự quay trở lại, cuối cùng cô đã tìm được một cửa hàng, mua một chiếc hộp gỗ có khóa, ném khối rubik vào đó rồi vứt vào hành lý không ngó ngàng đến.
Kỳ lạ là, lần đầu tiên cô nhìn kỹ khối rubik cũ này, hình như Sydel nghe thấy một âm thanh vang lên trong đầu thúc giục cô——
Nào hãy xoay khối rubik đó đi, mở nó ra và bạn sẽ có...
Có cái gì thì âm thanh ấy không nói.
Sydel thản nhiên đóng chiếc hộp gỗ lại.
Sau khi đến thị trấn Derry, cô cứ khóa khối rubik trong xó xỉnh nên suýt nữa thì quên mất nó.
Mãi đến hôm nay, khi có thể sẽ gặp phải tên hề, cô mới nhớ đến khối rubik này.
Sydel nghĩ đi nghĩ lại, vẫn nhét chiếc hộp gỗ đựng khối rubik vào ba lô.
Không chừng nó sẽ có tác dụng khi cô phải đối phó với tên hề.
Sau khi ra ngoài, Sydel nhìn thấy một tờ thông báo tìm người mất tích mới trên bức tường ở góc phố.
[Jennifer, 18 tuổi, sống ở phố xx, số x, tòa xx, tối qua ngày x cả đêm không về nhà...]
Trên tờ giấy trắng là một bức ảnh màu.
Cô gái trong ảnh có nụ cười rạng rỡ quyến rũ, đôi mắt xanh mơ màng tình tứ nhìn vào ống kính như thể đang nhìn người yêu của mình vậy.
Cô gái tóc vàng đứng yên nhìn tờ thông báo người tìm mất tích rồi thản nhiên rời đi.
Sydel tới siêu thị mua một đống loa nhỏ, tiện đường rẽ vào tiệm sửa máy tính ở bên cạnh, tải lên tất cả những lời chửi rủa từ tận đáy lòng kéo dài gần một tiếng đồng hồ của Chucky.
Sau khi xong việc, đeo ba lô ra khỏi cửa tiệm, cô chợt dừng bước chân.
Cùng lúc đó, có người gõ cửa nhà Belch.
"Xin chào, có ai ở nhà không?"
Thiếu niên tóc đen xoăn cuống cuồng gõ cửa, sau khi Belch nhìn thấy người bên ngoài qua mắt mèo mới mở cửa ra, khó hiểu nhìn cậu bé: "Sao vậy?"
Bill thở hổn hển, lo lắng nói: "Beverly...Beverly mất tích rồi!"
“Cô ấy bị tên hề bắt đi rồi.”
Cậu ta nắm lấy cánh tay của Belch: "Bây giờ, người có thể cứu cô ấy chỉ có thể là chúng ta. Tối qua anh cũng ở hiện trường. Nếu chúng ta không đánh bại được tên hề, ông ta sẽ bắt từng người một.”
Belch trợn mắt không nói nên lời, phải một lúc sau mới hoàn hồn, cậu nhìn Bill và nhóm thiếu niên phía sau, lẩm bẩm đáp: “Chờ một chút, tôi đi tìm chị tôi trước.”
Cậu quay lại định gọi người, nhưng vừa mở miệng thì chợt nhớ ra sáng sớm nay Sydel đã đi ra ngoài rồi.
Belch vội vàng lấy điện thoại di động ra và gửi tin nhắn cầu cứu cho Sydel.
“Không kịp rồi,” Bill nhìn chằm chằm cậu: “Chúng tôi phải đến ngôi nhà cũ đó trước, anh… bảo trọng nhé!”
Cậu ta lùi lại vài bước rồi nhanh chóng chạy đi.
"Chờ đã!" Belch hoang mang nhìn chung quanh, khi phát hiện không có ai thì càng nghĩ càng sợ hãi.
Tin nhắn gửi đi vẫn hiển thị trạng thái chưa đọc, Belch cầm điện thoại ngơ người mấy giây, chợt nhớ ra một chuyện đáng sợ.
Chẳng lẽ chị gái cậu đã xuống cái giếng đó rồi nên mới không đọc tin nhắn của cậu. (Chương trước tui dịch bị thiếu là tên hề ở dứơi cái giếng trông ngôi nhà cổ nhé.)
Belch do dự một lúc, vội đuổi theo Bill: "Tôi đi với."
Sydel đang đi trên con đường phủ đầy sương mù trắng.
Mái tóc dài màu vàng của cô gái được buộc cao trên đầu, để lộ bờ vai và chiếc cổ mịn màng duyên dáng, tay phải cô cầm một chiếc xà beng màu đen, thỉnh thoảng nhẹ nhàng vung nó trong không khí để khởi động.
Hai bên đường có những ngôi nhà đóng kín cửa ra vào và cửa sổ, kiến trúc mang phong cách cổ kính, giống như từ thế kỷ trước.
Sydel đi đến cuối phố, nghe thấy tiếng nhạc du dương vang lên.
Cô dừng lại, nhìn cảnh tượng trước mắt——
Có vẻ đây là một lễ hội hóa trang từ trăm năm trước.
Trên đường đi Sydel đã phát hiện ra rằng những ngôi nhà ở hai bên đường không thể mở được, cho dù cô dùng lực phá cửa sổ hay là dùng kỹ xảo mở khóa. Bây giờ xem ra lễ hội hóa trang này mới chính là thứ mà tên hề muốn cô nhìn thấy.
Cô gái khẽ thở dài.
Cô cầm chặt xà beng, nheo mắt, bình tĩnh bước vào lễ hội.
Một loạt búp bê sứ có kích thước bằng người thường được đặt ở tư thế chào đón khách.
Chỉ là khuôn mặt trắng sứ của chúng kết hợp với phấn má và phấn mắt kỳ dị, cùng nụ cười cứng ngắc, thoạt nhìn rất đáng sợ.
Sau khi đi ngang qua những con búp bê sứ, trước mặt cô là một chiếc lều tipi cao lớn (là một loại lều truyền thống được sử dụng bởi các bộ tộc da đỏ ở Bắc Mỹ, hình nón) được trang trí bằng sọc đỏ trắng.
Bên trong rất ồn ào, hình như có rất nhiều người đang cười nói náo nhiệt ở trong đó.
Tuy nhiên, khi tấm màn che được mở ra, cảnh tượng cô có thể thấy là những hàng ghế trống không.
Tại lễ hội hóa trang, ngoài túp lều lớn của đoàn xiếc này ra thì hình như không có một hoạt động nào khác. Sydel vẫn bước vào trong.
Cô vừa bước vào, một con búp bê nhỏ vẽ mặt chú hề đột nhiên từ bên cạnh nhảy bật ra, trong lều vang lên tiếng cười ầm ĩ.
Tiếng cười đột ngột dừng lại, theo phản xạ có điều kiện Sydel kéo con búp bê trên cái lò xo xuống, vung xà beng vào mặt nó. Chiếc móc sắc nhọn c/ào r/ách mặt con búp bê, bông gòn bay khắp nơi.
Cách màn bông gòn bay tứ tung, cô đối diện với nhân viên mặc đồ chú hề trước mặt.
Trong giây lát, hiện trường có chút khó xử.
Sydel cười lạnh, tấn công phủ đầu, ném con con búp bê rách nát vào mặt tên nhân viên mặc áo vest đỏ kết hợp với quần xanh huỳnh quang: “Đây là thái độ của rạp xiếc các anh đối với khán giả sao?”
Nụ cười trên mặt nhân viên đông cứng: “Vị khán giả này đừng vô cớ gây sự. Chỗ ngồi của quý khách là ở hàng đầu tiên. Xin quý khách ngồi vào chỗ đúng giờ để tránh bỏ lỡ thời gian xem chương trình."
Cô gái tóc vàng có vẻ tức giận: "Anh dám cãi lại tôi? Ông chủ của các anh là ai? Gọi ông ta ra đây. Nếu hôm nay anh không bị sa thải, đoàn xiếc của các anh cũng đừng nghĩ đến việc làm ăn ở đây nữa.”
Cô kiêu căng đẩy nhân viên ra, tay cầm xà beng hung hãn lao về phía hậu đài.
Nhân viên:"……?"
Anh ta nhìn Sydel với ánh mắt phẫn uất, đầu dần dần phình ra, cuối cùng lớn lên bằng kích thước của một quả dưa hấu.
"Vị khán giả này, xin vui lòng chờ một lát..."
Sydel mất kiên nhẫn quay đầu lại, nhắm mắt làm ngơ trước cái đầu phình ra của anh ta, giơ ngón giữa: "Cút đi, đừng cản đường tổ tiên của anh, nếu không tôi sẽ đ/ập n/át cái đầu rỗng tuếch của anh đó, biết chưa?"
Cô vén tấm màn đỏ che khuất hậu đài.
Vừa mở ra đập vào mắt cô là một chiếc bình thủy tinh, bên trong nuôi một cái vỏ trứng. Thứ chui ra từ vỏ trứng đã nở không phải là một con thú dễ thương như con gà mà là một con q/uái v/ật có tứ chi của loài bò sát và đ/ầu của một đứa trẻ.
Con qu/ái v/ật đ/ầu trẻ con không ngừng gầm lên với cô gái tóc vàng bên ngoài lớp thủy tinh. Trong cái miệng mở ra có vô số chiếc răng sắc nhọn, Sydel nhìn đi nhìn lại, cảm thấy nó trông hơi quen. Cô mất kiên nhẫn gõ nhẹ vào lớp thủy tinh: “Đừng gào lên nữa, giờ tên hề kia đang ở đâu?"
Con qu/ái v/ật đầu trẻ con dường như nghe không hiểu, còn Sydel thì tiếc nuối bỏ đi.
Cô tiếp tục đi về phía trước, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy một đống thứ dị dạng đáng sợ cùng các đạo cụ dính m/áu.
Sydel bình tĩnh đi ngang qua những c/on qu/ái vật đó, đi đến cuối cùng thì nhìn thấy ba cánh cửa kính, trên mỗi cánh cửa đều có chữ màu đỏ như m/áu. Một cái viết “sợ”, một cái là “không sợ”, và cái cuối cùng “siêu đáng sợ”.
Sydel: "..."
Cô do dự một lúc rồi mới nhớ tới tên nhân viên ở bên ngoài, quyết đoán quay lại, chuẩn bị kéo anh ta qua để dò đường.
Sao cô có thể tự làm việc mạo hiểm như thế này chứ.
Nhưng ra ngoài đi một vòng, Sydel tiếc nuối nhận ra tên nhân viên có cái đầu sưng to bằng quả dưa hấu đã biến mất.
Cô không còn cách nào khác đành phải quay lại chỗ vừa nãy, suy nghĩ hồi lâu, cô lấy chiếc loa từ trong ba lô ra và bật lên, trong không gian vang vọng tiếng chửi rủa của Chucky. Cô dùng xà beng móc vào tay nắm của một cánh cửa, từ từ kéo mở về phía sau.
Đằng sau cánh cửa "Siêu đáng sợ", vẫn trống rỗng, chẳng có gì cả.
Sydel: "..."
Cô làm y như vừa nãy mở hai cánh cửa còn lại, phát hiện những thứ đằng sau ba cánh cửa này giống hệt nhau.
Tất cả đều là những bức tường đá tối tăm, không có gì bên trong.
Cô chợt hiểu ra- có lẽ tên hề lấy nỗi sợ của con người làm thức ăn, hắn chỉ săn lùng trẻ em vì trẻ em là đối tượng yếu đuối nhất và chúng sẽ yếu nhất khi đối diện với nỗi sợ hãi của chính mình.
Nhưng bây giờ, cô không sợ tên hề, hắn cũng không có cách nào làm hại cô, chỉ có thể dùng hết sức để hù dọa cô.
...Không, không đúng.
Mục đích của tên hề không phải là hù dọa cô, mà là... đầu tiên lấy sức mạnh từ những người khác, sau đó mới đối phó với cô.
Sydel nhanh chóng mở điện thoại ra và nhìn thấy tin nhắn mà trước đó cô đã bỏ qua.
Mười phút trước, Belch đã gửi đến một tin nhắn.
"Chị, bây giờ chị đang ở đâu? Mấy đứa Bill nói Beverly đã bị tên hề bắt đi rồi?"
Sydel nhớ những lời tối qua cô đã dặn dò Belch, không biết bây giờ nó có nghe lời cô không?
Cô trả lời: "Tôi biết rồi, tôi đang ở dưới giếng. Cậu không được xuống đây và cũng đừng để chúng nó xuống".
Belch đang canh giữ bên giếng cổ hưng phấn nhảy dựng lên: "Chị tôi đã trả lời tin nhắn rồi. Chị ấy đang ở dưới đó..."
“Chờ một chút,” Cậu lại do dự: “Chị tôi không cho chúng ta xuống… một mình chị ấy có thể làm được không?”
Bill và những người khác tụ tập xung quanh, một nhóm thiếu niên tỏ ra lo lắng. Có đứa nói: "Belch, anh đã chặn chúng tôi được mười phút rồi. Rốt cuộc anh muốn làm gì?"
Belch: "...Nhưng chắc chắn dưới đó rất nguy hiểm. Các cậu xuống đó cũng vô ích thôi."
"Vậy chị gái của anh... theo tôi, chúng ta nên cùng nhau đi xuống."
Belch suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng có lý, chau mày khó xử nhắn lại: "Chị, một mình chị có thể làm được không? Thật sự không cần bọn em xuống giúp à?"
Sydel đang đi trong lối đi lát đá tối tăm phía sau cánh cửa, cô nhìn tin nhắn trên điện thoại: “…”
Mấy đứa xuống thì làm được gì? Cung cấp nguồn thức ăn cho tên hề và giúp hắn hạ gục đồng đội à?
Cô im lặng một lúc.
"Không cần."
Suy đi nghĩ lại, cô bồi thêm một câu.
"Các cậu đi tìm người lớn trước đi."
Để bọn chúng rời khỏi giếng cổ trước, ở cùng người lớn để đảm bảo an toàn rồi tính sau.
Belch ngơ ngác nhìn tin nhắn trong điện thoại, do dự hai giây, một cậu bé gầy gò bên cạnh bất mãn nói: “Người lớn căn bản không tin chuyện về tên hề. Họ sẽ cho rằng chúng ta đang nói đùa. "
Belch suy nghĩ giây lát rồi lắc đầu: "Không, tôi có cách gọi bọn họ tới đây."
Cậu đã hiểu nhầm ý của Sydel, cho rằng cô muốn tập trung người lớn đến ngôi nhà này.
"Từ đồn cảnh sát lái xe đến đây ước chừng khoảng mười phút, tôi có thể đến cửa hàng tiện lợi và hiệu thuốc gần đó trước... nói với mọi người rằng Beverly vô tình bị ngã xuống dưới, chắc họ sẽ tới giúp.”
Im lặng một lúc, mới có người nói: "Nhưng, Beverly đánh bất tỉnh cha cô ấy sau đó mới biến mất, nếu làm như vậy, việc cô ấy đánh cha bị thương sẽ không che đậy được nữa. Chuyện này sẽ đẩy Beverly vào tình thế khó khăn hơn.
"Beverly vốn là người bị bắt nạt ở trường, nếu mang tiếng xấu trong thị trấn..."
Belch gãi đầu, "Vậy thì..."
Cậu không thể nghĩ ra cách nào khác, một đám trẻ bắt đầu ngơ ngác vây quanh giếng cổ.
"Anh giữ liên lạc với Sydel. Nếu chị ấy mất liên lạc, mười phút không có tin tức gì, hoặc quá nửa giờ không lên, chúng ta sẽ xuống dưới.”
Cuối cùng, Bill nói.
Khi Sydel đi qua lối đi lát đá, thứ cô nhìn thấy là một... bãi rác khổng lồ.
Nước dâng tới bắp chân, đống rác cao trăm mét tạo thành một ngọn đồi trong hang động hình tròn này. Trôi nổi quanh ngọn đồi rác là x/ác của vô số đứa trẻ, cho đến tận cái lỗ nhỏ trên đỉnh cao nhất mới có một tia sáng lọt vào.
Dòng nước róc rách vẫn tràn vào hang động, trên mặt đất hình như có những lối thoát khác, có vẻ chỗ này được nối với hệ thống cống thoát nước của thị trấn Derry. Vô số mảnh vụn chồng chất lên nhau, không rõ trong đống đó có x/ương người hay không.
Sydel nín thở, tay trái ấn chiếc loa đã tắt từ lâu, treo sau lưng, tay phải cầm chiếc xà beng lạnh ngắt, cô lặng lẽ vòng qua núi rác, thấy tên hề đang túm cổ và nâng một cô bé lên không trung.
Đó là Beverly.
Cô bé cố gắng vùng vẫy, nhưng bàn tay đang tóm lấy cô bé lại vô cùng mạnh mẽ, cô bé khó khăn hít thở: "Tôi, tôi không sợ ông..."
Cô bé liếc nhìn sang bên, đột nhiên nét mặt lộ vẻ kinh hãi.
Cô gái tóc vàng cúi xuống lặng lẽ bước tới, nheo mắt nhìn cô bé, ngón tay mảnh khảnh đặt lên môi ra dấu im lặng.
Beverly nuốt nước bọt, khống chế tầm mắt của mình lẳng lặng rời khỏi người Sydel.
Khuôn mặt được tô vẽ của tên hề méo mó, như đang tức giận lại như đang khinh thường, hắn ha ha cười to, tiếng cười kỳ quái và chói tai: “Không sao đâu, bé con, chú sẽ làm cháu sợ hãi… Lại đây trôi nổi cùng nhau nào...”
Hắn vẫn đang nhỏ giọng thì thầm, toàn bộ khuôn mặt trở lên méo mó khi cái miệng dần mở to.
Beverly ngơ ngác nhìn tầng tầng lớp lớp những chiếc răng sắc nhọn, sắc đến mức như đang lóe sáng.
Sâu trong hàm răng sắc là cái hố sâu hun hút, đúng lúc ánh mắt Beverly dần dần trở nên đờ đẫn thì "Phập".
Một chiếc xà beng có đầu móc từ phía sau đ/âm vào hốc mắt của tên hề, động tác há miệng của hắn dừng lại. Nhưng người cầm xà beng có vẻ không định dừng lại.
Cô gái tóc vàng trưng ra dáng vẻ bất cần, xoáy xà beng một cách vô cùng tàn nhẫn, từ hốc mắt c/ứa ra sau.
Tên hề ném Beverly trong tay đi, nếu phớt lờ chiếc xà beng thì nửa đầu của hắn có thể bị c/ắt đ/ứt.
Beverly ngã xuống đất, đau đớn ôm cổ ho khan, khi ngẩng đầu lên, cô bé nhìn thấy tên hề đang rút xà beng ra, tức giận lao tới phía sau.
Một chiếc loa bị ném tới chỗ Beverly, cô bé run rẩy nhặt nó lên, nghe thấy Sydel hét về phía mình: “Mở loa.” để thu hút sự chú ý của tên hề.
Beverly vô thức nhấn nút.
Một âm thanh quái dị vang lên, âm thanh đó không ngừng chửi rủa, đối tượng bị chửi không chỉ là tên hề nói chung, mà còn đặc biệt chỉ đích danh cái tên "Pennywise".
Beverly: "..."
Cô bé run rẩy đứng dậy, quả nhiên thấy tên hề đang giận dữ quay lại nhìn mình.
Tên hề chợt nghe thấy tiếng mắng chửi vừa quen thuộc vừa khiến người ta giận dữ, tức điên lên quay đầu lại, nhưng hắn chưa kịp tìm ra con búp bê xấu xí đáng ghét đó đang ở đâu thì Sydel đã bổ thẳng vào đầu hắn và ấn hắn xuống đất: " Ông thích cho người khác trôi nổi trên mặt nước phải không? Đợi lát nữa, tôi sẽ v/ặt đầu ông xuống nhét vào bóng bay, xem nó có nổi lên được không nhá?”
Tên hề quay lại nhìn Sydel với ánh mắt oán hận, khóe miệng nứt ra, lộ ra mồm đầy răng, vì đã lâu hắn chưa ăn gì nên sức lực không bằng người thường, Sydel đánh nhau với hắn hoàn toàn không thành vấn đề, cô ấn đầu tên hề, tò mò nhìn hàm răng của hắn: "Ông có nhiều răng như vậy, trước nay chưa bao giờ đánh răng mà không bị sâu răng sao? Thần kỳ thật đấy!"
Tên hề sống ở bãi rác và chưa bao giờ đánh răng:"..."
Chẳng những không cảm thấy vui mừng vì được khen ngợi, hắn lại cảm thấy mình bị xúc phạm nặng nề. Hắn dùng chút sức lực cuối cùng liều mạng đẩy Sydel ra, Sydel thuận thế nhặt chiếc xà beng móc một cục than từ cái lò bên cạnh, nhét vào miệng hắn: “Cái lò này của ông cháy to thật đấy."
Một người và một hề hiện đang ở trước cái lò.
Khuôn mặt của tên hề méo mó thấy rõ, hắn nhổ cục than ra, kèm theo đó là rất nhiều mảnh thịt cháy và hàm răng đen sì.
Sydel bật ra một tiếng ‘a’ không chút cảm xúc, đứng dậy từ trên mặt đất, nhìn xuống tên hề vẫn đang bò trên mặt đất đau đớn nhổ ra tàn lửa: “Ông yếu quá.”
Cô đá lên ngực hắn, để lại dấu vết chân rõ ràng.
Dường như cơ thể của tên hề đã bị thu nhỏ lại một chút.
Sydel quay lại vẫy tay với Beverly: "Cô bé, lại đây."
Chương 70.2
Beverly đứng bên chứng kiến trận chiến giữa một người một hề. À, hoặc có thể nói đó là trận đánh đơn phương nên bây giờ cô bé cũng không còn quá sợ hãi tên hề nữa.
Cô bé cầm loa bước tới, nghe Sydel nói: "Đưa ba lô cho chị."
Beverly nhặt chiếc ba lô mà Sydel đã cởi ra ném sang một bên trước khi đánh nhau, phát hiện bên trong rất nặng.
Sydel cầm lấy chiếc ba lô, rút sợi dây thừng ra. Khi cô nhìn lại tên hề, đã thấy cơ thể của hắn thu nhỏ lại bằng một nửa kích thước ban đầu. Lúc này, hắn đang nằm yếu ớt trên mặt đất thở hổn hển.
Cô thử tóm lấy cổ áo của hắn, không ngờ lại có thể di chuyển được, bèn vui vẻ kéo tên hề rời khỏi cái lò.
Ở đây hơi nóng và Sydel không thích điều đó.
Sydel kéo tên hề ra ngoài, phát hiện ra khuôn mặt của hắn đã già đi nhiều, da mặt nhăn nheo và không ngừng rỉ nước.
Sydel nhìn hắn từ trên xuống dưới, Beverly cũng tò mò đi tới.
Khi tên hề nhìn thấy cô gái tóc vàng ngồi xổm xuống, thẹn quá thành giận, cố gắng mở miệng lần nữa, gào lên để đe dọa hai con bé liều lĩnh này.
Sydel nhìn những chiếc răng nhỏ bé và cơ mặt khẽ run rẩy của hắn, cùng với tiếng gầm yếu ớt, cô không khỏi chẹp miệng, ngạc nhiên nói với Beverly: "Ồ, em nhìn này, ông ta đang hung dữ với chị kìa.”
Beverly: "...Vâng, vâng."
Câu nói này nghe có vẻ giống như đang chia sẻ về thú cưng của mình với bạn bè vậy.
Beverly nhìn lại tên hề đang ngã gục trên mặt đất, chớp mắt, không dám nói thêm gì nữa. Cô bé thấy Sydel lại bắt đầu trầm tư.
Sydel suy nghĩ hai ba giây, dùng dây thừng buộc vào đầu tên hề, rồi kéo hắn đến đống khung xe đạp chất chồng bên ngoài.
Cô thắt một nút kết và treo tên hề lên.
Lúc này, thân thể của tên hề đã co lại một phần ba, giống như một ngọn nến đang tan chảy.
Cô gái tóc vàng đứng trước mặt hắn có đôi mắt màu xanh hơi sâu. Cô giơ một tay lên, cầm xà beng từ từ mở quần áo của hắn ra, dễ dàng r/ạch lớp da trên phần ngực mềm như sáp nóng chảy của hắn, lộ ra m/áu th/ịt không màu bên trong, vẫn đang tí tách giỏ nước.
Sydel lấy chiếc găng tay đã chuẩn bị sẵn ra, chậm rãi đeo vào, trước khi vươn tay ra, cô đối mặt với tên hề sắc mặt tím tái, đôi mắt sợ hãi, liên tục lắc đầu nói "đừng", còn ân cần an ủi hắn: “Đừng sợ, tối qua tôi mới x/ẻo một tên, rất có kinh nghiệm trong chuyện này.”
Beverly đứng cạnh ôm loa: "..."
Cô bé nhìn chằm chằm Sydel không rời mắt, như không nghe thấy gì nhưng lại lặng lẽ lùi lại hai bước.
Cơ thể của tên hề tan chảy rất nhanh, Sydel nhanh chóng mò ra trái/ tim của hắn, nó vẫn đang đập thình thịch mạnh mẽ.
Cô nhìn chăm chú trái tim màu đỏ sẫm đang đập, mặt vô cảm bóp nát nó.
Cùng với tiếng “Phụp”, tiếng cầu xin lòng thương xót yếu đuối và sợ hãi của tên hề cũng biến mất.
Hắn chỉ còn lại một cái đầu to vô lực rũ xuống và bộ da teo tóp.
"Chị ơi!"
Cùng lúc đó, trong hang vang lên một tiếng hét lớn.
Belch đi tới với vẻ mặt sợ hãi xen lẫn lo lắng, nhìn thấy tên hề đã bất động và Sydel cùng bàn tay đầy m/áu và th/ịt nát.
Tiếng nức nở của cậu kẹt lại trong cổ họng, nhất thời không biết nên tiến hay lùi.
Sydel lười chú ý đến cậu. Cô tháo găng tay, ném vào đống rác, rồi tìm được một nơi vắng vẻ để rửa tay. Đây chắc là nơi nước từ cống thoát nước chảy qua, nhưng khi nước chảy đến đây lại sạch đến không ngờ.
Beverly và Belch đang trao đổi thông tin.
“Bởi vì chị tôi bảo tìm người lớn đến đây, nên họ đã đi tìm rồi,” Belch giải thích với Beverly: “Nhưng chúng tôi không có lý do để đưa họ đến, nên tôi định xuống tìm hai người trước, rồi để họ đi tìm người lớn trên con đường bên cạnh tới giúp, lấy lý do là vì nghịch quá nên tôi vô tình ngã xuống giếng.”
Để thuyết phục người lớn nhanh chóng tin rằng đây không phải là một trò đùa mà là một tai nạn thực sự, một cậu bé mang tiếng xấu xa như Belch không còn cách nào khác là phải gánh cái nồi nước bẩn này, còn đám thiếu niên kia thì đi tìm ‘quân tiếp viện’.
Sydel vừa nghe hai đứa nói chuyện, vừa rửa nước bùn từ đống rác bắn lên cánh tay.
Lúc đang rửa, cô đột nhiên chạm vào một vật gì đó lạnh lẽo mềm mềm.
Sydel nhìn lên, thấy một x/ác chếc nhợt nhạt nổi trên mặt nước đang trôi đến đây.
Đó là x/ác của một người phụ nữ.
Mái tóc đen tuyền của cô ấy bồng bềnh trong nước như rong biển, khuôn mặt cứng đờ, đồng tử giãn ra, miệng hơi hé mở, đôi môi đã từng đỏ mọng quyến rũ nay không còn có thể nói ra những lời yêu thương ngọt ngào cảm động nữa.
Cũng sẽ không thể cắn /nuốt th/ịt người tươi sống được nữa.
Sydel rút tay lại, nhìn thi/ thể của Jennifer theo dòng nước dần trôi xuống hạ lưu, có lẽ cứ như vậy bị chôn cùng với đống rác trong một hang động tối tăm dưới lòng đất.
Cô phớt lờ cái x/ác đó, đứng dậy, nhìn thấy vô số đứa trẻ đang lơ lửng trên không trung từ từ rơi xuống.
Chúng không phải trôi nổi nữa, nhưng những đôi mắt đã từng vô cùng sống động đó cũng không bao giờ mở ra được nữa.
Sydel im lặng một lúc.
Cô nheo mắt, che đi cảm xúc trong đôi mắt xanh.
“Đi thôi.” Một lúc sau, cô nhỏ giọng nói, liếc nhìn Belch và Beverly vẫn đang bị sốc trước cảnh tượng x/ác ch/ết rơi lả tả, “Đã đến lúc phải rời đi rồi.”
"Không còn gì ở đây nữa.”
Chỉ còn lại một đống rác.
Trước khi rời đi, Sydel nhớ đến cái bếp lò lớn mà cô nhìn thấy ở đây.
Cô bước tới thì thấy cái lò đã tắt, nhưng lại nhìn thấy một cái giếng cách đó không xa.
Đây là giếng trong giếng, bên trong sâu không thấy đáy dường như chưa từng có ai xuống đó.
Sydel đứng trước giếng một lúc rồi ném chiếc hộp gỗ đựng khối rubik vào trong.
"Cạch"
Tiếng hộp gỗ va vào tường đá vang vọng khắp nơi.
Nhưng qua rất lâu rồi vẫn không có âm thanh chạm đáy.
Sydel quay lại chỗ Belch và Beverly, hai đứa đang đứng đợi Sydel ở vách hang có ánh sáng.
“Ở đây có một lối đi nối với cống thoát nước bên ngoài,” Beverly nói, “nhưng em không rõ đường đi. Belch vừa nhắn tin cho Bill và những người khác rồi, họ bảo sẽ thả dây thừng xuống để đón chúng ta.”
Sợi dây nhanh chóng được thả xuống, nhưng sau khi ba người dọc theo sợi dây trèo ra ngoài, họ không chỉ nhìn thấy nhóm của Bill, mà còn...
Ông chú ở siêu thị tay cầm một kh/ẩu s/úng, mặt mày nghiêm túc đứng đợi ở một bên.
Bà chủ tiệm thuốc lo lắng đi vòng quanh giếng.
Nhân viên cửa hàng tiện lợi, một cặp vợ chồng tóc bạc...
Sydel: "..."
Cô vừa mới trèo ra khỏi giếng, cố giữ vẻ mặt bình tĩnh nhưng trong lòng lại bắt đầu hoảng sợ——
Đây là...đang làm gì thế?
Sau khi cô trèo ra ngoài, ngoài cửa đúng lúc vang lên tiếng còi cảnh sát.
“Đã tìm thấy đứa trẻ bị ngã xuống giếng chưa?” Viên cảnh sát đi vào, vẻ mặt nghiêm túc, tình cờ nhìn thấy cô gái tóc vàng ướt nhẹp, trên mặt có vài sợi rêu xanh.
Sydel: "..."
Xong rồi, kể từ bây giờ danh tiếng của cô ở cái thị trấn này sẽ mất hết.
Nhóm người thấy có người trèo lên, thì lập tức vây quanh cô bắt đầu thi nhau dạy dỗ.
“Cái con bé này, lần sau không được chơi đùa như vậy nữa nhé.” Ông lão giơ cái gậy lên với ánh nhìn trách cứ.
"Trông có vẻ là một đứa trẻ điềm tĩnh mà sao lại làm loạn cùng em trai của cháu vậy hả?” Ông chú ở siêu thị cất s/úng đi, "Mấy đứa Bill tìm chú nói có người xảy ra chuyện, chú còn sợ rằng dưới đó có loài cá lớn ăn thịt nên cầm theo cả s/úng...đã mấy năm rồi chú không động tới nó đấy.”
Belch: "..."
Chủ hiệu thuốc: "May mà các cháu trèo được ra rồi, không thì mấy người Jack vừa rồi còn định leo xuống đó."
“Còn đám trẻ này nữa,” Ông ấy chỉ vào Bill và những người đang định lẻn đi: “Tất cả về đồn với tôi.”
Lần đầu tiên, Sydel trải qua cảm giác bị cảnh sát nhìn chằm chằm ngồi lên xe cảnh sát.
Rõ ràng trước đó toàn là cô đích thân đưa người khác lên xe cảnh sát cơ mà.
Sydel ngồi ở phía sau với khuôn mặt vô cảm và đôi mắt trống rỗng. Belch nhìn vẻ mặt lạnh lùng của chị gái, có vẻ tâm trạng cô không tốt, cũng không dám nói chuyện.
Beverly nghiêm túc cố gắng giải thích với viên cảnh sát: “Thật ra trong cái giếng đó có một tên hề s/át nh/ân… Cứ hai mươi bảy năm hắn lại ra ngoài s/ăn trẻ em…”
“Đủ rồi cô bé, tôi không muốn nghe lời giảo biện của cô cậu. ” Viên cảnh sát nghiêm túc đóng sập cửa xe.
“Beverly,” Bill kéo tay áo cô bé: “Không cần giải thích nữa, bọn họ sẽ không tin đâu…”
“Nhưng cậu không sao là tốt rồi.”
Một đám trẻ con ôm lấy nhau.
Beverly thì thầm với chúng về những gì mình đã thấy dưới giếng.
Sydel lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng có phần quen thuộc.
Đó là Needy, bạn thân của Jennifer. Cô ấy đang đứng ở một quán đồ ngọt bên đường, tay cầm cây kem, cười tươi rói đút cho bạn trai ăn.
Cô ấy chải tóc ra sau, để lộ khuôn mặt có vẻ đã xinh đẹp hơn rất nhiều, đôi môi mềm mượt căng bóng.
Sydel chỉ liếc nhìn qua.
Needy đang đứng bên đường dường như cảm nhận được điều gì đó. Cô ấy nhìn ra phía sau, chỉ thấy một chiếc xe cảnh sát đang lao vút qua.
"Sao vậy? Needy" Bạn trai cô ấy nghi ngờ hỏi.
"Không, không có gì?" Needy nở nụ cười tràn đầy tình yêu, "Mình yêu cậu."
“Mình cũng thế.” Chàng trai có chút xấu hổ, khen: “Hình như hôm nay cậu lại đẹp hơn nhiều rồi...”
Hung thủ của các vụ án ở thị trấn nhỏ này có vẻ sẽ không bao giờ được tìm ra nữa.
Sau khi đến đồn cảnh sát, mấy đứa trong nhóm Bill đã khai hết, chỉ đến lúc đó Sydel mới biết toàn bộ sự việc.
Belch nghĩ rằng tin nhắn của cô là bảo chúng tìm người lớn đến giúp đỡ, nhưng lại lo lắng rằng họ sẽ không tin vào sự tồn tại của tên hề, dưới tình huống không còn cái cớ nào khác...
Belch đã xuống giếng, Bill và những người khác lấy lý do Belch nghịch ngợm rơi xuống giếng đã gọi nhiều người đến giúp đỡ trước khi cảnh sát đến.
Để tránh xảy ra nhiều rắc rối hơn, Bill còn nhấn mạnh “Belch đã gửi cho chúng một tin nhắn cầu cứu, nói rằng trong giếng có thứ gì đó rất nguy hiểm”.
Sau đó người ta hiểu lầm rằng trong giếng có thứ gì đó giống như một con cá piranha lớn.
Trên trấn không có nhiều hộ gia đình, con người cũng rất đơn giản, Bill dẫn theo một đám trẻ con đi khắp nơi gây ồn ào, tất nhiên sẽ tụ tập được một đám người tới miệng giếng giúp đỡ.
Sydel: "..."
Sự việc hôm nay có thể sẽ xuất hiện trên tờ nhật báo ngày mai.
Để rồi ngày hôm sau, câu chuyện cô “nghịch ngợm té xuống giếng, khiến cảnh sát phải cử người đến cứu” sẽ được cả thị trấn biết đến.
Lúc này, cô đang ngồi trên ghế uống cà phê nóng do cảnh sát đưa, dùng khăn sạch lau nước trên người.
Sydel và Belch ban đầu được thả vì cảnh sát nhận ra họ là những người đã giúp bắt giữ tên tội phạm bỏ trốn Eddie.
Cảnh sát còn rất tử tế đưa cho Sydel đồ uống nóng và khăn sạch.
Sydel cầm lấy chiếc khăn và cà phê, rồi mỉm cười từ chối ý định thả cô và Belch về của cảnh sát.
Bàn tay cầm ly cà phê của cô hơi run, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường, Sydel đề nghị: “Đứa em trai này của cháu luôn rất nghịch ngợm. Cháu nghĩ để thằng bé và mấy đứa kia nhận kỷ luật và giáo dục cũng không có gì sai cả.”
Viên cảnh sát đã nghe nói về vụ bê bối của Belch từ lâu, sau khi nghe điều này, ông ấy nghĩ rằng chị gái của Belch muốn nhân cơ hội để giáo dục cậu.
Vậy nên bây giờ--
Belch vừa bối rối vừa bi phẫn ngồi xổm xuống đất cùng Bill và mấy đứa khác.
Nghe lời khiển trách nghiêm khắc của cảnh sát: “Nghịch cho lắm vào. Ôi, mấy đứa có biết sự ham chơi của bản thân sẽ dẫn đến hậu quả gì không...”
Belch: "..."
Khi một nhóm người được thả ra khỏi đồn cảnh sát thì trời đã sắp chạng vạng.
Nhóm của Bill đến cảm ơn Sydel rồi lần lượt về nhà.
Sydel cũng dẫn Belch về nhà.
Đầu tiên cô đi tắm, khi bước ra, thấy Belch vẫn đang xem TV trên ghế sofa ở phòng khách tầng một.
Sydel suy đi nghĩ lại, đi tới ngồi xuống bên cạnh cậu: "Đúng rồi, tôi quên nói với cậu một chuyện --"
“Có lẽ ngày mai tôi sẽ rời đi.”
Belch sửng sốt: "Chị, chị phải đi rồi à?"
“Ừ,” Sydel liếc nhìn cậu: “Cậu không vui hả?”
Belch: "Làm sao có thể vui được...”
Là chắc chắn phải vui mới đúng.
Chỉ là cậu không vui như tưởng tượng thôi.
Belch gãi đầu, "Nhưng chị mới đến chưa được nửa tháng đã rời đi rồi. Em còn tưởng rằng chị sẽ ở đây rất lâu..."
“Nửa tháng là đủ lâu rồi.”
Sydel nhạt nhẽo nói: "Chắc cô sẽ hài lòng với cậu của bây giờ, vậy nên tôi phải đi, một mình cậu nhớ chú ý an toàn.”
Belch lẩm bẩm: "Chị, chỉ là về nhà thôi mà sao nghe cứ như là sinh ly tử biệt vậy...”
Sydel: "..."
"Không biết nói chuyện thì câm mồm vào.”
Nửa tháng nay phải nhập vai diễn xuất khá mệt, mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc, Sydel mệt mỏi vươn vai, uể oải nói: “Tôi đi ngủ đây, đừng quấy rầy tôi.”
Sydel trở về phòng, đặt vé máy bay, rồi yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau.
Trên tờ nhật báo của thị trấn nhỏ, quả nhiên xuất hiện một bức ảnh chụp Sydel và những người khác lúng túng bò ra khỏi miệng giếng.
Chỉ là sự việc đáng xấu hổ này không phải là tiêu điểm.
Một sự kiện lớn chấn động khác đã chiếm hầu hết các mục của tờ báo hôm nay.
Một cơn bão quét qua Maine, cơn mưa lớn tàn phá mọi thứ vào ban đêm, phá hủy không ít cây cối, tình trạng rừng rất tồi tệ, nhiều khu vực bị mất điện, sân bay tạm thời bị đình chỉ hoạt động.
Các sân bay dừng hoạt động bao gồm cả sân bay nơi Sydel đáp chuyến bay đến.
Vì thị trấn Derry nằm ở vùng hẻo lánh nên ngoài sân bay này, sân bay gần nhất ở trong đất liền cũng tốn ít nhất bốn tiếng đi ô tô.
Khi Belch đi xuống lầu, cậu nhìn thấy Sydel đang ngồi trên ghế sofa. Cô gái tóc vàng cúi đầu nhìn tờ báo trên tay.
Cậu cúi xuống nhìn, tinh mắt thấy bức ảnh ba người họ bị chụp ngày hôm qua, cảm thấy tội lỗi vội nhìn chỗ khác. Nhưng hình như sự chú ý của Sydel không hề nằm ở tin tức đáng xấu hổ đó.
"Chị," Belch suy nghĩ một lúc rồi nói: "Sân bay chị đến đã dừng hoạt động rồi. Hay là chị đợi một thời gian nữa rồi hãy đi, dù sao chị quay về cũng chẳng có gì làm.”
“Không,” Tuy nhiên, cô gái tóc vàng trên ghế sofa lại từ chối cậu, cô ngẩng khuôn mặt trắng như tuyết lên, ánh mắt lạnh nhạt: “Hôm nay tôi phải đi.”
“Bây giờ, ngay lập tức, ngay lúc này.”
Sydel nói rồi bèn đi thu dọn hành lý, cô để lại tờ báo, quay trở lại căn phòng trên tầng hai và bắt đầu thu dọn những thứ cần thiết nhét vào vali.
Khi cầm cuốn sổ lên, cô rút ra một tấm bản đồ kẹp ở cuối cuốn sổ.
Sydel trải bản đồ ra.
Đây là một tấm bản đồ nước Mỹ. Cô tìm thấy trang trong quyển sổ ghi chú về Maine theo số sê-ri trên bản đồ, giở ra, trên tờ giấy trắng là một tấm bản đồ vẽ tay của Maine, với vô số dấu x lớn nhỏ màu đỏ tươi ở các địa điểm khác nhau.
Cô nhìn xuống, khuôn mặt trắng như tuyết không chút biểu cảm, ngón tay nhẹ nhàng di chuyển trên bản đồ, nhanh chóng vạch ra lộ trình tránh những chữ dấu x đỏ đó.
Sydel cầm điện thoại lên, sau khi kiểm tra bản đồ trực tuyến, thấy chỉ mất sáu tiếng lái xe từ Derry đến nơi đó.
Bây giờ là bảy giờ sáng.
Cô không do dự nữa, nhanh chóng thu dọn đồ đạc.
Khi cô xách vali xuống tầng dưới, Belch tỏ ra lúng túng: "Chị, sân bay chị định đến -"
"Nó cách thị trấn Derry tận sáu tiếng lái xe," Cậu nói "Ở đây cũng không có taxi, nếu muốn đến đó, chỉ có thể tự lái xe thôi."
“Mẹ em để một chiếc xe ở tiệm sửa xe, hàng năm đều phải đóng tiền bảo dưỡng định kỳ, nếu hôm nay chị nhất quyết muốn rời đi thì để em lái xe chở chị đến đó.”