Bỉ Lưu Manh Canh Lưu Manh (So Với Lưu Manh Càng Lưu Manh)

Chương 21-1



Văn Đông hội gần đây đã xảy ra một việc không lớn không nhỏ, chính là Trương Vũ Đông bị mai phục.

Trương Vũ Đông là người nào, ám sát mai phục– những chuyện này là chuyện thường ngày, bình thường việc đó sau khi ăn xong uống trà có thể đem ra làm đề tài nói chuyện giá trị. Nhưng này lần không giống lúc trước, Trương Vũ Đông thiếu chút nữa không còn mạng.

Nghe người có mặt khi ấy nói, ngày đó mai phục không coi là quá tinh vi. Trương Vũ Đông đi về phía bắc nội thành thị sát tiến độ công trình, phái ba chiếc xe, lão ngồi cỗ xe chính giữa. Đi đến giữa cầu liền xảy ra chuyện: một cỗ xe màu lam có rèm che phía trước đột nhiên một quay đầu hướng xe của Trương Vũ Đông trong đội xe đụng tới. Thủ pháp này không cao minh, lái xe của Trương Vũ Đông thân kinh bách chiến, một phát giẫm chân ga, đơn giản chỉ cần theo kẽ hở giữa hai chiếc xe liền xông ra ngoài, uốn éo vặn vẹo khúc xuyên qua cầu chạy ngược lên. Cỗ xe nhanh chóng thoát ra.

Nhưng Trương Vũ Đông còn chưa có kịp thở ra, lại xảy ra một tình huống càng lớn — lái xe hôn mê. Như thế nào chóng mặt thật đúng là khó nói, chính là hai mắt khẽ đảo, ngực xiết chặt trừng mắt đầu hướng trên tay lái dựa vào, hôn mê.

Người trong xe khủng hoảng, tốc độ xe một trăm hai a, đầu xe còn không cách thanh chắn bao nhiêu, không cần vài giây bọn họ liền có thể người cùng xe từ trên cầu rơi xuống dưới.

Thời khắc khẩn cấp, trong đội xe có một chiếc xe khác liều chết chạy ra, mãnh liệt vọt tới xe của Trương Vũ Đông phía trước, dán vào xe cọ xát. Hai chiếc xe trong lúc đó chi chi chi bốc hỏa, chiếc xe không khống chế được của Trương Vũ Đông đơn giản bị ép vào lan can cầu. Lái xe bên kia nhanh chóng quay ngược tay lái, hung hăng va chạm đem xe của Trương Vũ Đông ép sát vào lan can, rung động ứa ra khí dừng lại.

Đại nạn không chết, Trương Vũ Đông ngược lại trấn định vô cùng, gọi điện thoại cho đội trưởng cảnh sát giao thông giải quyết, sau đó ngồi trên xe trong hội phái tới, nghênh ngang rời khỏi, lưu lại hai cỗ xe bị phá cũng rất nhanh được kéo đi, chuyện này như vậy xem như xong rồi.

Đương nhiên đây là bên ngoài chứng kiến, chỉ có người ở bên trong mới biết được, Trương Vũ Đông đã lặng yên không một tiếng động thay đổi đám người bên cạnh.

Nguyên lai người lái xe kia, hơn 40 tuổi, đã xác định có bệnh tim*, Trương Vũ Đông tuy giận không kềm được, nhưng trên mặt vẫn làm đủ loại công phu, đem người đưa đến bệnh viện, về sau đó thế nào cũng không có ai biết.

Lái xe mới thay thế lái xe tiền nhiệm chính là người cứu Trương Vũ Đông ở trên cầu, gọi là Trần Sâm.

“Lão Trần đến chơi một phen? Hôm nay khách nhân tới ông chủ sẽ không xuất môn –”

Một đám lão ít chen chúc thành một vòng chơi đấu địa chủ**, thấy Trần Sâm trong lầu đi ra liền thét to.

Trần Sâm vừa tỉnh ngủ,ngẫm lại cũng không còn chuyện làm, liền ứng tiếng “hảo” ngáp dài đi lại.

“Bao nhiêu tiền a?” Trần Sâm gom góp quá mức đi.

“Mười đồng, chơi cho đủ người a.” Có người đáp.

“Hải, ta đây hay là đừng tới, gần đây thiếu tiền a!” Trần Sâm khoát khoát tay chen vào trong đống người đang xem.

“Ngươi có thể thiếu tiền? Tiểu tử ngươi danh tiếng cực kỳ, ông chủ cũng lên tiếng chỉ định ngươi làm lái xe chuyên dụng. Ngươi khá tốt còn muốn khóc than?” Một nam nhân trung niên ở bên cạnh không khách khí mắng lại, người chung quanh vừa nghe cũng bắt đầu ồn ào theo.

“Nói nói, làm việc dưới tay ông có cảm giác cảm giác gì a?” Mấy gã trẻ tuổi đều chen chúc tới lấy kinh nghiệm, nhìn chằm chằm Trần Sâm không có ý tứ.

“Có thể có cảm giác gì, chính là có thể cầm lấy mấy thứ gì đó, bình thường chờ đợi cùng lo lắng — hải, tư vị đó các ngươi không hiểu.” Trần Sâm nửa là khoe khoang nửa là kể khổ nói.

“Cầm gì? Có thể lấy cái gì?” Mọi người vừa nghe có cái gì phân chia mắt đều sáng lên.

“Chính là những ai tặng thuốc a rượu a, ông chủ không cần, vài người thuộc hạ như chúng ta liền phân chia ra –” Trần Sâm nói xong ngay lập tức sắc mặt biến đổi. Hỏng bét, không nên trước mặt bầy ác lang này nói chuyện đó!

Quả nhiên như hắn suy nghĩ, vừa nghe có rượu có thuốc, mọi người liền đánh tới, một người bắt đầu một người túm chân đem hắn ép ngồi xuống ghế, hai người khác lại đến từ túi tiền của hắn xoạt xoạt rút ra một bao Trung Hoa***, nhìn đến con mắt cũng thẳng.

“Ta thao! Là Trung Hoa a! Lão tử chưa từng có qua a!”

“Sẽ không chỉ có một hộp chứ? Còn.. hay không? Còn … hay không a?” Một người nắm cổ áo Trần Sâm ánh mắt sáng ngời.

“Ai ai ai — ngươi buông tay, buông tay!” Trần Sâm bị ghìm thở không nổi, vội vàng giật ra thứ đang bị đám kia đoạt, đáng tiếc không địch nổi chúng, rất nhanh lại bị ngăn chặn.

“Giao ra Trung Hoa,tha cho ngươi khỏi chết.” Một người cầm nửa trong hộp thuốc nói.

Trần Sâm bi phẫn lẫn giận dữ rống, cuối cùng vẫn khuất phục dưới dâm uy của mọi người, tiết lộ ở dưới giường phòng nghỉ vẫn còn bao. Mọi người vừa nghe thấy còn nhiều như vậy, đều trước sau phóng về phòng nghỉ. Trần Sâm đã không còn giá trị lợi dụng cũng bị ném qua một bên.

“Thói đời là vậy!” Trần Sâm chỉ vào đám cầm thú kia, phẫn nộ hướng mấy người đang bình tĩnh đánh bài lên án. Đáng tiếc người ta đang đánh bài vui vẻ, làm sao có thể nhận thức tâm tình bi thống của hắn giờ phút này.

Chờ lúc đám người kia đoạt xong trở về, người nào trên tay cũng có hơn một bao Trung Hoa, nếu không thì ít nhất ở trên lỗ tai cũng vắt ba điếu, cầm trên tay một cây. Trong lúc nhất thời mùi thuốc lượn lờ bốc lên, Trần Sâm ở trong không khí thế này có lỗi cảm giác muốn thành tiên.

Trần Sâm tuy đau lòng, nhưng lại không có vẻ keo kiệt, chỉ bụm lấy ngực, vẻ mặt thống khổ tiếp nhận hai điếu thuốc lá tinh tế còn sót lại. (tội thật =.=”)

Mấy người đang nói chuyện chơi đùa, điện thoại của Trần Sâm đột nhiên vang lên, tục khí ‘Em là hoa hồng của anh’ hát kinh thiên động địa, hắn vội vàng bắt máy.

“Ông chủ phải đi ra ngoài, nhanh chuẩn bị xe.” Trợ lý ở trong điện thoại phân phó.

“Đến ngay –” Cúp điện thoại, Trần Sâm tiếc nuối lắc đầu,”Lão tử phải đi làm để sống, không thể cùng bọn tiểu nhân các ngươi chơi.”

Một đám người không chút khách khí đem hắn đạp ra ngoài, ném một câu ‘Lấy nhiều thuốc lá chút’ rồi tiếp tục đi đánh bài. Trần Sâm sờ sờ cái mũi, cảm thán nhân tình ấm lạnh.

Chờ hắn lái xe đến trước cửa, lên xe không chỉ có Trương Vũ Đông cùng trợ lý, mà còn có cả Đỗ Hi.

Đỗ Hi nhìn thấy hắn, nhíu mày:”Là ngươi?”

Trần Sâm mê hoặc nhìn Đỗ Hi vài cái, không dám nói lung tung.

“Ta là người lần trước ngươi cứu ở Tây Hạng — chủ nhân chiếc xe đâm vào cái cây kia.” Đỗ Hi nhàn nhạt nhắc nhở.

Trần Sâm nhớ lại, thật là có chuyện như vậy. Không nghĩ tới trùng hợp thế này, hết cứu em trai rồi cứu tới anh trai, mình thật sự là quý nhân của hai anh em bọn họ a!

Nghĩ như vậy Trần Sâm hắc hắc cười rộ lên:”Nhớ rõ nhớ rõ! Không nghĩ tới khi đó là ông chủ Đỗ, thật sự là duyên phận, duyên phận a!”

Đỗ Hi gật gật đầu:”Lần đó cám ơn ngươi.”

“Đâu có đâu có ” Trần Sâm giả ra một bộ dạng thụ sủng nhược kinh, nịnh bợ nói:” Ông chủ Đỗ là mạng mang phúc tinh, cho dù không có tôi cứu ngài, ngài chắc chắn cũng không có việc gì!”

Đỗ Hi khóe miệng có chút cười cười không tiếp lời. Ngược lại Trương Vũ Đông đã đi tới, dùng sức vỗ vỗ vai Trần Sâm nói:”Hắn rất không chỉ là ân nhân của con, cũng là ân nhân của ta a! Lần trước nếu không phải lão Trần mạo hiểm xông tới, Trương mỗ ta đã rớt xuống sông cho cá ăn a!”

Trần Sâm khiêm tốn tài cán nói vì ông chủ Trương làm việc là phúc khí của hắn,…v.v…. Đỗ Hi nhìn hai người bộ dạng làm bộ làm tịch quả thật muốn cười, nhưng lại ngại đang ở trước mặt Trương Vũ Đông nên vẫn là nhịn xuống.

Lại vô ích thêm một lúc, xe mới rốt cục rời đi. Nghe được trợ lý nói muốn đi Tây khu, Trần Sâm nhịn không được nhìn y cười cười mập mờ. Trợ lý mặt trắng không còn chút máu, nói: “Nghĩ lung tung, ông chủ phải đi tìm Xích Viêm bàn giúp chuyện làm ăn, là chuyện đứng đắn!”

Trần Sâm vô tội xoa xoa đầu, nói:”Không phải Tây khu rất nhiều tiểu thư sao… Tôi cho rằng…”

Còn chưa nói hết lại bị y liếc qua, Trần Sâm gượng cười hắc hắc hai tiếng rồi ngậm miệng, chăm chú lái xe.

Trần Sâm lái xe không có nhiều đặc sắc,chính là mở ga ổn, gia tốc cực nhỏ làm cho người ngồi xe có thể an ổn ngủ một đường từ lúc bắt đầu đi tới lúc dừng lại. Như Trương Vũ Đông đi trên đường luôn có mũi đao đi theo, đương nhiên sẽ không ngủ. Bất quá có thể là lớn tuổi, trên xe lão luôn chợp mắt. Lão ngủ, tự nhiên không ai dám nói nữa. Trần Sâm cũng sợ phiền phức, nói nhiều sai nhiều, chi bằng không nói.

Xe dừng ở cửa ra vào một khách sạn lớn tại Tây khu. Chờ Trương Vũ Đông cùng hai người kia xuống xe, Trần Sâm mới đem xe lái đến ga ra ở tầng ngầm. Thời gian còn lại không có chuyện của hắn, thích ngủ thì ngủ thích nghe hát thì nghe, bất quá chính là không thể tùy ý rời xe — sợ bị người khác đặt bom trên xe cái gì đó — thực mẹ nó phiền toái.

Trần Sâm cảm thấy buồn bực liền mở cửa sổ xe ra, đem chỗ tựa lưng điều chỉnh đến góc 150°, sau đó gõ thư thư phục phục, vừa bắt chéo chân nằm xuống, vừa nghĩ chiếc xe xa hoa này chính là không giống với xe bình thường, không gian ghế ngồi rộng lại mềm, nằm thoải mái như thế.

Vừa mới nhắm mắt lại, một lực đạo đem quần áo hắn kéo lên. Không đợi hắn thấy rõ là ai, một cỗ lực mạnh khác liền đè nặng đầu hắn, đem hắn hướng vào cái đầu khác, miệng đối miệng. Hắn bị dập đầu đến răng cũng đau, cái này chưa tính, người nọ còn thuận thế vói đầu lưỡi vào trong miệng hắn loạn quấy một trận, tiếng hôn tấm tắc vang lên.

Trần Sâm trừng lớn mắt, nhìn cái mũi cùng lông mi dài gần trong gang tấc, sửng sốt vài giây, sau đó không chút khách khí nâng nắm tay lên, hướng cằm người nọ cái hung hăng đánh một cái.

Người nọ không hề phòng bị, đầu thoáng cái đập vào trần xe, đau nhức làm y nhãn mạo kim tinh****. Ngay sau đó, một cổ lực đạo đẩy mặt y ra. Y rất dứt khoát vịn lấy cửa sổ, cái cằm lại đập phải một chỗ khác trên xe.

Người nọ tuy đau đầu, nhưng ánh mắt chưa từng rời khỏi Trần Sâm, đến khi cảnh vật khôi phục thẳng hàng trên võng mạc liền nhào tới. Trần Sâm lần này sớm có chuẩn bị ngăn trở y, một tay phủ ở miệng của y, một tay làm động tác đừng lên tiếng.

Máy — nghe — trộm — Trần Sâm nhe răng trợn mắt làm khẩu hình miệng, người nọ rốt cục mới không dây dưa nữa.

Nhìn y bộ dạng không nói rõ ràng nhất định không đi, Trần Sâm bất đắc dĩ chỉ chỉ WC của gara, sau đó liền lùi về trong xe một hồi tìm kiếm, một bên trở mình làm ra âm thanh bang bang, một bên nhớ kỹ ‘Khăn tay khăn tay’, sau đó thực tìm được một hộp khăn giấy che mặt xuống xe.

Vừa vào WC, Trần Sâm đã bị kéo vào một gian, cái cằm bị nâng lên, toàn thân bị đặt trên cánh cửa. Người kia bá đạo áp tới, không nói mảy may lời nào, chỉ là một trận loạn cắn.

Trần Sâm nhìn khuôn mặt quen thuộc không thể quen thuộc hơn, nhất thời phát hỏa, nâng hộp khăn giấy che mặt lên ném tới. Người nọ thân thủ ngăn cản, nhưng không chống đỡ được, lại bị đập một cái, mặt đỏ tới mang tai.

Đẩy ra nam nhân có chiều cao cùng mình không sai biệt lắm cao, Trần Sâm thở phì phò cười lạnh:”Đùa giỡn lão tử lâu như vậy có phải là chưa đủ? Theo dõi ta tới nơi này tiếp tục đùa giỡn? A?”

Đỗ Viễn ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt hồng hồng, cái mũi hồng hồng, lỗ tai hồng hồng, trông như tiểu bạch thỏ vô tội.

Trần Sâm nghĩ thầm ngươi còn giả vờ? Lão tử đã sớm xem thấu bộ dạng này của ngươi — vừa định tiếp tục mắng, người nọ lại đột nhiên nhích lại gần. Trần Sâm thân thủ vội chống đỡ ở trên cổ của y, phòng ngừa y lại cắn loạn, ai ngờ Đỗ Viễn chỉ tựa vào đầu vai hắn.

“Sâm… Thực xin lỗi…” Thanh âm dính dính, đặc, mang một ít giọng mũi ghé vào lỗ tai hắn chậm rãi vang lên.

Trần Sâm cái mũi đau xót, lời nói hung ác đến bên miệng lại nhanh như chớp nuốt trở về, không thể nói ra một câu.

“… Lão tử không hiếm có lỗi cho ngươi xin.” Trần Sâm lấy khuỷu tay đẩy y ra.

“Thực xin lỗi… Thực xin lỗi…” Đỗ Viễn càng dùng sức ôm chặt eo Trần Sâm, cái trán đặt ở đầu vai hắn, một lần rồi lại một lần lặp lại ba chữ kia.

“……” Trần Sâm biết rõ tại này lúc này hắn hẳn là đập vào mặt Đỗ Viễn, sau đó lập tức rời đi mới là lựa chọn tốt nhất, nhưng hắn không xuống tay được — nói cho cùng hắn không thể hung ác với nam nhân này.

“… Ngay từ đầu tôi không xác định được anh có phải là người của Đỗ Hi hay không, tôi chỉ có thể giả ngốc…” Đỗ Viễn chậm rãi nói,”Tôi không phải cố ý lừa anh…”

Trần Sâm sững sờ, mắng to:”Ta thao! Tiểu tử ngươi là từ đầu không có mất trí nhớ?!”

Đỗ Viễn cũng sửng sốt nâng mặt lên, nháy mắt hỏi:”Anh không biết tôi giả vờ?”

“…” Hai người nhìn nhau hai giây, không hiểu sao có loại cảm giác vui sướng.

Trần Sâm cân nhắc, lúc này không nên như vậy vui mừng a! Mặt hắn trầm xuống, xoay người mở cửa đi ra. Đỗ Viễn vội ngăn lại, đem tay hắn đặt trên ván cửa.

“Sâm — Sâm –” Lại là thanh âm…dường như làm nũng kia,”Đừng — tôi về sau giả ngốc là vì — bởi vì tôi thích anh.”

Trần Sâm cứng người, quay đầu lại trừng mắt nhìn y.

“Yêu mến cực kỳ.” Đỗ Viễn giống như sợ hắn không tin nên lại cường điệu một lần, nhìn bộ dạng Trần Sâm sững sờ nhịn không được tiến lại, ở trên mặt hắn thơm một cái. Trần Sâm đoán chừng là đầu óc ngắn lại, một điểm phản ứng cũng không có.

“Anh thích tôi chứ?” Một đại nam nhân hơn mét tám giống một như tiểu cô nương, đỏ mặt nhìn lão nam nhân cũng cao hơn một mét tám hỏi.

Trần Sâm cảm thấy đầu óc mình không vận chuyển nổi. Trong nội tâm một thanh âm đang mắng tiểu tử kia mẹ nó dám nói câu này, một thanh âm khác lại cuồng hỉ hoan hô — tóm lại là buồn vui lẫn lộn.

Không được! Trần Sâm,con mẹ nó ngươi cùng y trở mặt còn lằng nhằng gì đó rời đi là vì cái gì? Người ta chạy tới nói câu “tôi thích anh, anh cũng thích tôi. Vì vậy chúng ta cùng một chỗ” ngươi liền hấp tấp cùng y hai người một thế giới riêng đi? Mẹ nó quá khờ dại!

Trần Sâm mặt biến sắc, Đỗ Viễn cũng không gấp, hỏi xong liền nắm lấy tay nam nhân chậm rãi xoa, yên tĩnh chờ đợi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.