Bỉ Lưu Manh Canh Lưu Manh (So Với Lưu Manh Càng Lưu Manh)

Chương 22



Qua rất nhiều ngày, Trần Sâm mới nghĩ đến Đỗ Viễn ngày đó từ đầu hoàn toàn không hỏi hắn vì cái gì còn muốn ở lại làm lái xe cho Trương Vũ Đông, chẳng lẽ y cho là hắn còn đang tiến hành kế hoạch lúc đầu sao?

Chiếu theo trước kia mà nói, Trần Sâm chính là muốn âm thầm liên lạc Viên Lệ đem thời gian địa điểm Đỗ Hi cùng Trương Vũ Đông thông đồng báo lại, sau đó tìm cách phá hư, tóm lại là Đỗ Hi muốn làm gì bọn họ sẽ khiến cho gã làm không được, kéo dài thời gian để Đỗ Viễn thu phục chuyện công ty bên kia — nhưng bây giờ hắn và Đỗ Hi xem như chung một tuyến đường, phương châm chính sách trước đó khẳng định phải được sửa a!

Vừa nghĩ tới Đỗ Viễn có khả năng vẫn chờ mình liên lạc truyền tin tức cho y, Trần Sâm bắt đầu bất an, chủ động liên lạc với người ta, sợ bị người của Trương Vũ Đông phát hiện sẽ hỏng việc; Không liên lạc a, Đỗ Viễn thấy hắn lâu như vậy không có động tĩnh sẽ không cho là hắn bị mua chuộc rồi đấy chứ?

Hậu quả của việc loay hoay suy nghĩ chính là lật qua lật lại ngủ không yên, hắn liên tục ba ngày mang một đôi mắt gấu mèo che kín tơ máu xuất hiện trên ghế lái xe, Trương Vũ Đông rốt cục cũng nhìn không được quan tâm đến hắn.

“Ta nói lão Trần a, lái xe cho ta không có mệt mỏi như vậy chứ? Sắc mặt tại sao lại kém như vậy?” Trương Vũ Đông nhíu mày hỏi.

“U ông chủ! Nghe ngài nói, đương nhiên không phải do lái xe, đó là bởi vì — ai… Tính, việc không may, khỏi phải nói ra.” Trần Sâm mặt mày đau khổ lắc đầu.

“Như thế nào không thể nói cho ta biết?” Trương Vũ Đông nheo mắt, Trần Sâm bị dọa liền khoát tay nói không phải, lại do dự nửa ngày, hắn mới chần chờ mở miệng.

“Việc này… Nói như thế nào a, chính là… Tôi vừa chia tay bạn gái… Tôi thời gian gần đây đều lái xe, đã lâu không có thấy cô ấy, ai biết mấy ngày hôm trước cô ta gửi cái tin ngắn nói muốn chia tay với tôi — tôi sau đó nghe ngóng, cô ta hóa ra là đang quen người giàu có, bây giờ là tìm tôi ngả bài!” Trần Sâm những lời này chỉ vô ích, nhưng phối hợp với hai mắt che kín tơ máu của hắn nhìn bề ngoài là nộ khí đằng đằng càng làm người khác thật sự tin tưởng những gì hắn nói.

“A — việc này sao…” Trương Vũ Đông cười hiểu rõ, dường như an ủi vỗ vỗ bả vai của Trần Sâm nói:”Nữ nhân chứ gì, đi tìm một người khác là được!”

“Ông chủ ngài nói như vậy cũng không đúng,” Trần Sâm lắc đầu,”Tôi không thể so với ngài a, nữ nhân dính trên người của ngài. Tuổi như tôi đây, lại không có tiền, nữ nhân nào chịu gả cho? Thật vất vả tìm được một chân lái xe, ngài nói tôi sao có thể không lo lắng?”

Trương Vũ Đông được tâng bốc cười ha ha, sau đó thiện tâm quá mức cho Trần Sâm hôm nay không cần lái xe, để hắn trở lại ký túc xá nghỉ ngơi thật tốt, muộn chút nữa sẽ gọi người đưa cho hắn một phần thuốc bổ.

Giả bộ hào phóng, ai không cam tâm tình nguyện a? Trần Sâm thoái thác một chút, liền cười hắc hắc xuống xe.

Có ngủ bù được hay không Trần Sâm không biết, dù sao hôm nay không cần tùy thời hậu mạng, thoải mái a! Hai ba bước trở về ký túc xá, một đầu ngã xuống giường, sau đó cầm điện thoại lên tiếp tục mâu thuẫn vấn đề ba ngày trước.Có thể là do mệt mỏi thật sự, không đợi hắn mâu thuẫn hết rốt cuộc muốn không cần phải liên lạc với Đỗ Viễn hay không, hắn liền mơ mơ màng màng ngủ mất.

Ngủ được một lúc, cảm giác có người thoát quần áo của mình, hắn nửa mê nửa tỉnh ‘Ân’ một tiếng, quần áo đã xoạt cái bị cởi xuống, làn da tiếp xúc không khí lạnh lẽo thoáng cái bốc lên thành từng mảnh nổi da gà, Trần Sâm cũng chợt tỉnh lại.

Híp nửa mắt, Trần Sâm nhìn thấy một người ngồi ở trên người mình, phản ứng đầu tiên của hắn chính là ‘Đỗ Viễn’, nhưng giây tiếp theo hắn lập tức đẩy ngã ý nghĩ này — nguyên nhân chính là trước ngực người nọ có hai ‘hung khí nhân gian’ thật sự quá mức chói mắt…

“Tỉnh?” Nữ nhân tóc dài cắn móng tay đỏ tươi, vứt mị nhãn với hắn.

Trần Sâm còn đắm chìm ở “vật thể” không ngừng rung động lắc lư ở trước ngực nữ nhân kia, trừng mắt nhìn ả không nhổ ra nổi một câu.

Thấy Trần Sâm nhìn chằm chằm vào bộ ngực xinh đẹp của mình không thôi, nữ nhân rất là vũ mị cười tỏ ý hiểu rõ, sau đó nắm tay hắn đặt lên trên ‘núi thịt’ trước ngực. Trần Sâm sợ tới mức vội vàng thu tay lại.

“Cô là ai??” Trần Sâm kinh hồn hỏi, ngủ một giấc tỉnh dậy trên người lại xuất hiện ả nữ nhân ngực to như quả bóng rổ, làm cho người ta ‘Chấn tinh’ quá mức đi!

Nữ nhân khanh khách cười không ngừng, chạm nhẹ vào lồng ngực rắn chắc của Trần Sâm nói:”Đáng ghét ~~~ Ông chủ Trương bảo em tới, sao anh không biết rõ? Còn giả ngốc –”

Trần Sâm vừa nghe liền hiểu, Trương Vũ Đông nói đưa ‘Thuốc bổ’, con mẹ nó hóa ra chính là cái này!

“Đại ca… Dáng người anh thật tốt ~~” Nữ nhân làm nũng dựa vào Trần Sâm, cả người cơ hồ đều muốn dính chặt lấy hắn.

Trần Sâm chỉ cảm thấy gương mặt của nữ nhân trong nháy mắt phóng đại, sau đó miệng đã bị một đôi môi thơm mềm ngăn chặn, đầu lưỡi linh hoạt khuấy đảo rồi lại một hồi loạn cắn. Mỹ nhân trong ngực, là nam nhân đều phải có phản ứng, nhưng Trần Sâm lại nghĩ đến tên nam nhân chết tiệt nào đó.

Hít một hơi, Trần Sâm một phen kéo nữ nhân ra, sau đó cười gượng lưu lại một câu “Tôi mắc tiểu.” liền từ trên giường nhảy xuống, cầm lấy quần áo lao ra khỏi ký túc xá. Nữ nhân ngồi ở trên giường sửng sốt một chút, mặc kệ thân thể đang trần truồng cũng nhảy xuống giường đuổi theo!

Trần Sâm một hồi kinh hãi, mẹ ơi! Nữ nhân này không phải muốn trần truồng chạy thẳng đến WC chứ? May mà nữ nhân kia chỉ đứng ở cửa ra vào kêu một tiếng ‘Anh nhanh lên nha’ rồi lưu luyến trở về phòng, làm Trần Sâm thở ra một hơi.

Mẹ kiếp! Sống đến từng tuổi này còn chưa tránh thoát loại nữ nhân như vậy, Trần Sâm ngồi xổm cửa nhà để xe buồn bực hút thuốc. Năm nay thật sự là phạm sao thái tuế, bị nam cường hôn rồi lại bị nữ cường hôn, hắn trước kia như thế nào không phát hiện mình được nhiều người yêu mến như vậy a?

Lại hút hai điếu, thuốc lá cũng chỉ còn lại tàn, Trần Sâm ném xuống mặt đất rồi giẫm lên dập tắt. Vừa đứng lên, nghĩ tới trong phòng còn có ả nữ nhân kia đang chờ, hắn lại buồn bực ngồi xổm xuống móc thuốc ra. Đang muốn châm lửa, chợt có một ngọn lửa bật lên trước mặt.

Vừa nhấc đầu, người quen a.

“U — ông chủ Đỗ –” Trần Sâm kéo dài giọng, giả ra một bộ dạng nịnh nọt chắp nối.

Đỗ Hi cười gật gật đầu — là cười thật, không phải cười giả, càng không phải cười lạnh, là khóe mắt nhếch lên cười cười. Đối với Trần Sâm vẫn luôn cho là gã bị liệt mặt mà nói, cái này thật sự quá mức kinh hãi.

“Ông chủ Đỗ muốn kết hôn?” Trần Sâm hồ nghi theo dõi gã.

Đỗ Hi khiêu mi, tỏ vẻ khó hiểu.

“Bằng không cậu làm gì cười đê tiện hề hề như vậy?” Những lời này Trần Sâm là đè nặng thanh âm nói.

Đỗ Hi thu hồi cười, khôi phục lại bộ mặt quan tài bình thường, đè xuống cái bật lửa, gã cũng tựa vào tường hút điếu thuốc.

“Ông chủ Đỗ hôm nay như thế nào đến đây? Ông chủ đã sớm rời khỏi… a.” Trần Sâm sợ xung quanh có người nghe lén, không dám làm càn.

“Ta chỉ là tới lấy vài thứ.” Đỗ Hi ngữ điệu không có gì trả lời.

Trần Sâm a một tiếng, vì vậy hai người liền tiếp tục trầm mặc hút thuốc.

Trần Sâm muốn hỏi Đỗ Hi có liên lạc qua với Đỗ Viễn hay không, nhưng nơi này rõ ràng không thích hợp để thảo luận việc này. Hắn chỉ có thể cào tóc, vắt hết óc nghĩ xem biểu đạt như thế nào mới không cho người khác sinh nghi lại làm Đỗ Hi hiểu được hắn hỏi cái gì.

“Ngươi rất được trọng dụng a.” Đỗ Hi đột nhiên nói một câu.

“A?” Trần Sâm vài giây sau mới kịp phản ứng, giật giật khóe miệng cười:”Đó là… Người có tài ở chỗ nào cũng đều được trọng dụng, không phải sao?”

Đối với Trần Sâm mèo khen mèo dài đuôi, Đỗ Hi vẫn mang bộ mặt như bài tú-lơ-khơ, Trần Sâm thấy như vậy cũng không có ý đùa tiếp.

Ngay tại lúc Trần Sâm cho rằng hai người cứ trầm mặc như vậy hút hết thuốc lá thì bật lửa của Đỗ Hi rơi xuống đất. Gã cúi người, thừa dịp nhặt bật lửa thấp giọng nói một câu:”Không cần phải liên lạc bọn họ, càng được trọng dụng càng chịu ngờ vực vô căn cứ. Ngươi chú ý.” Sau đó liền kẹp lấy thuốc, nhanh chóng ly khai.

Trần Sâm sửng sốt một hồi lâu mới tiêu hóa lời Đỗ Hi nói, giật giật khóe miệng bật cười. Đỗ gia lão đại thủ đoạn ngoan độc không tim không phổi lại quan tâm đến quân cờ như hắn, làm cho Trần Sâm cảm thấy được một hồi thụ sủng nhược kinh.

Đỗ gia lão đại cũng không phải không hề có lương tâm? Trần Sâm nhìn chằm chằm vào thân ảnh đang dần đi xa thầm nghĩ. Bất quá gã nói lời này là có ý gì? Không cần phải liên lạc bọn họ, là nói gã sẽ liên lạc, hay là nói dứt khoát ai cũng không nói là an toàn nhất?

Phiền muộn hút hai điếu thuốc nữa, nghĩ không rõ, dứt khoát không nghĩ tiếp. Trần Sâm đem tàn thuốc ném xuống đất, nhìn tàn thuốc rơi khắp mặt đất cân nhắc, cũng không thể trốn một ngày a, liền không tình nguyện trở về ký túc xá.

Kỳ quái chính là trên đường trở lại ký túc xá nhiều người nhìn thấy hắn đều cười trộm. Hắn trừng lại, những người kia không chỉ không ngừng cười, ngược lại càng cười to hơn. Trần Sâm nghĩ thầm tất cả đều bị Đỗ Hi nhập vào người? Như thế nào nguyên một đám cười vui vẻ như vậy?

Không hiểu ra sao trở lại ký túc xá, nhìn không thấy một bóng người ở trong phòng liền nhẹ nhàng thở ra.

Vừa vặn anh em ở cách vách đi ngang qua, trông thấy Trần Sâm lại cười một hồi. Trần Sâm bực bội một phen kéo người ta qua hỏi các ngươi cười cái gì.

Người anh em kia cười thở không ra hơi, đứt quãng một lúc cuối cùng cũng nói nguyên do — hóa ra nữ nhân kia ở trong phòng đợi mấy giờ không thấy hắn trở về, biết là bị leo cây,tức giận đến mức dù thân thể đang trần truồng cũng chạy ra hành lang mắng to, nói Trần Sâm không phải nam nhân rồi là hắn cứng ngắc không dậy nổi, đã gặp mỹ nữ như ả lại chạy thật sự là đầu óc có bệnh. Mắng trọn vẹn hơn nửa tiếng ả mới vội vàng mặc quần áo rời khỏi!

Trần Sâm vừa nghe mặt cũng tái đi, tính tính thời gian, không phải là sẽ gặp được Đỗ Hi sao. Hắn nói Đỗ Hi làm gì đê tiện như vậy, hóa ra là do nghe thấy cái này! Nghe được coi như xong, trong một đêm anh em, đại gia có phiên trực ở dưới lầu cộng thêm người ở ký túc đều biết rõ hắn cứng ngắc không dậy nổi!

Đột nhiên nghĩ đến cái gì, Trần Sâm sắc mặt đang xanh lại biến thành đen — ngày mai Trương Vũ Đông không chừng lại đưa ngưu tiên* cho hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.