Bỉ Lưu Manh Canh Lưu Manh (So Với Lưu Manh Càng Lưu Manh)

Chương 24



Đông lạnh…. Đông lạnh… Đông lạnh…. Chết… Người… A!!

Trần Sâm núp trên ghế lái, run lẩy bẩy đốt một điếu thuốc, hung hăng hít một hơi, tựa hồ như vậy có thể làm hắn xem nhẹ cái lạnh dưới ba độ C.

Cuối tuần trước Đỗ Viễn nói cho hắn biết thời gian giao dịch, thời tiết vẫn là trời sáng lạn gió nhẹ ấm áp, như thế nào mới một tuần lễ, ông trời liền trở mặt?

Trương Vũ Đông tại sao không nhìn trời đoán thời tiết chứ? Không phải nói ai là lão đại đều có mắt nhìn rõ sáu hướng, tai nghe được tám phương sao? Trần Sâm một bên chửi bới, một bên đem hệ thống sưởi hơi điều chỉnh cao lên một chút.

Thời tiết xấu thế này… Không biết tiểu tử kia có thể ngoan ngoãn đợi ở trong nhà hay không… Trần Sâm hướng chính giữa nắm tay thổi nhiệt khí, hai mắt không tiêu cự nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.

Một lát sau một thân ảnh màu trắng miễn cưỡng chạy tới, kéo mạnh cửa xe ra, gió lạnh tràn vào làm Trần Sâm toàn thân run rẩy một cái.

“Anh hút thuốc?” Trợ lý nhíu mày.

“Thế này không lạnh nha.” Trần Sâm pha trò.

“Mở cửa sổ xe ra cho bay bớt mùi thuốc một chút, ông chủ không thích trong xe có mùi thuốc lá.” Trợ lý trách cứ liếc Trần Sâm,sau đó ném vào một cái hộp,”Đây là túi giữ ấm, anh trước tiên nạp điện, ông chủ lát nữa đến đây sẽ dùng.”

Chờ Trần Sâm gật đầu trợ lý mới vội vội vàng vàng chạy về đón Trương Vũ Đông. Trần Sâm từ trong ra ngoài đều bị trận gió lạnh này thổi đến rét run, đành bắt tay lấy túi giữ ấm ra nạp điện vào, nghĩ thầm tốt nhất là hàng sơn trại (aka hàng nhái), chờ Trương Vũ Đông dùng thì phát nổ, mọi người cũng tiết kiệm công phu đối phó lão.

Chờ Trương Vũ Đông tới, mùi thuốc trong xe đã bay bớt, hệ thống sưởi hơi cũng mở một hồi lâu. Trương Vũ Đông cầm lấy túi giữ ấm, đối với việc làm này của Trần Sâm rất là thoả mãn, phân phó trợ lý hôm sau lấy bộ áo lông cho Trần Sâm.

Trần Sâm ha ha nói lời cảm tạ, sau đó mới hỏi:”Ông chủ đi đâu?”

“Cảng.” Trợ lý trả lời.

Trần Sâm trừng lớn mắt:”Khí trời lạnh như vậy… đi cảng?”

“Lạnh không ảnh hưởng tới anh, anh đợi trong xe là tốt rồi.” Trợ lý Khâu không kiên nhẫn liếc Trần Sâm.

Trần Sâm nhăn lại, hé ra nét mặt già nua — khí trời như thế này, trong xe dù có mở hệ thống sưởi ấm nhưng cũng lạnh thấu xương a!

“Hơn nửa đêm đợi trong xe vẫn không thể đông chết?” Trương Vũ Đông phất phất tay,”A Sâm ngươi đi theo chúng ta lên thuyền, cùng tiểu Khâu đợi ở khoang nghỉ ngơi. Đừng có chạy lung tung là được.”

Trợ lý Khâu mặc dù cảm thấy bất mãn khi Trương Vũ Đông đãi ngộ mình và lái xe ngang nhau, nhưng ở trước mặt lão cũng không dám nói gì, biểu tình nghẹn khuất của hắn làm Trần Sâm sảng khoái.

Sau khi Trần Sâm ở bên kia xuất phát, Đỗ Viễn bên này cũng có động tĩnh.

“Cậu lại làm gì vậy? Để cho Trần Sâm đỡ đạn?” Viên Lệ bắt chéo hai chân ngồi ở trên ghế sa lon, lời trước lời sau đều cay độc như nhau.

Đỗ Viễn bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, ngẩng đầu nhìn Viên Lệ, đôi mắt lạnh lùng làm sau lưng cô một hồi lạnh cả người.

“Được, cậu lo việc của cậu, tôi câm miệng.” Viên Lệ khó có lúc nhấc tay đầu hàng trước,”Nhưng ít ra cũng nói cho tôi biết cậu định làm gì vậy? Cái túi này cậu đựng gì đó –” Ngón tay dài nhỏ chỉ túi du lịch đầy dụng cụ cắt gọt ở trên bàn,”Ngay cả khẩu súng cũng không có, cậu định cầm dao bổ dưa hấu đi cùng người ta liều mạng hả?”

“Cô không đưa súng, tôi chỉ có thể chấp nhận sử dụng cái này.” Đỗ Viễn đem một con dao găm cẩn thận để vào túi quần áo.

“Tôi là công dân tốt tuân thủ luật pháp, cậu còn trông cậy vào tôi lấy nó ở đâu ra?” Viên Lệ trừng lại,”Cậu muốn súng thì đi tìm Tạ Tề a, hắn ta là gian thương, tôi không tin hắn không có.”

“Tạ Tề…” Đỗ Viễn cười lạnh,”Hắn chỉ lựa chọn người mang đến cho hắn lợi ích lớn nhất cùng phương pháp ổn thỏa nhất. Nếu như bị hắn biết rõ đêm nay hành động, nhất định hắn sẽ lựa chọn nhập vào hàng ngũ của Trương Vũ Đông.”

“…” Viên Lệ trầm mặc một hồi, khóe miệng kéo ra khiêu khích hỏi:”Còn tôi? Cậu không nghi ngờ tôi cũng gia nhập vào đám người Trương Vũ Đông sao?”

“Một là bởi vì tôi bây giờ còn cần hổ trợ của cô; Hai là bởi vì –” Đỗ Viễn sau khi đem vài con dao ngắn cần dùng đến nhét vào áo khoác, mới ngẩng đầu nhìn Viên Lệ,”Cô cùng Trần Sâm rất giống nhau.”

Âm cuối chưa dứt, chợt nghe Viên Lệ mắng tới:”Tôi với cái tên thân thể cùng não bộ đều là cơ thể của nam nhân kia giống nhau ở chỗ nào?!”

“Ngoài hai người, tôi cùng Tạ Tề phải bỏ qua cái gì đó.”Đỗ Viễn cười, nhưng trong mắt lại sớm lộ ra vẻ hờ hững.

“…” Viên Lệ lập tức im lặng, nửa ngày sau mới cười lạnh nói:”Con đường này là do bản thân tự chọn lấy, cậu đừng đem mình xem như người bị hại.”

Đỗ Viễn lắc đầu:”Viên Lệ.”

Viên Lệ nhướn lông mày nhìn y, chờ y nói tiếp.

“Tôi đột nhiên hiểu cô vì cái gì đến tuổi này cũng chưa lấy chồng được….”

Trả lời Đỗ Viễn chính là một cú nện vào túi xách của y. Đỗ Viễn thoải mái xoay người tránh thoát, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, nhanh chóng nói sang chuyện khác:”Thời gian sắp tới, chìa khóa xe của cô đâu?”

Viên Lệ còn đang trong cơn giận dữ đương nhiên sẽ không thèm để ý đến ai kia, cô hung hăng trừng Đỗ Viễn, sau đó giày cao gót dụng lực giẫm lên nền nhà, hấp tấp nhặt lên túi xách của y rời đi.

Ân… Đụng đến đến vết thương trí mệnh của nữ nhân kia rồi? Đỗ Viễn không có chút thành ý sám hối, nghĩ nên đuổi theo hay là chờ cô ta tự trở về.

Cuối cùng Viên Lệ quả nhiên đã trở lại, chỉ là theo sau cô còn có vài người lạ.

“Có trò chơi hay thế này hai người cũng không nói cho tôi biết, như vậy là không tốt đâu nhé ~” Nam nhân cầm đầu cười cười, đem khẩu súng chống đỡ ở sau lưng Viên Lệ lên đạn, một tiếng “tách” phá lệ vang dội trong đại sảnh yên tĩnh.

“…” Đỗ Viễn nhìn anh ta, hồi lâu sau nở một nụ cười không có chút nhiệt độ,”Là chúng tôi sơ sót… Tạ Tề.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.