Bỉ Lưu Manh Canh Lưu Manh (So Với Lưu Manh Càng Lưu Manh)

Chương 3



Quán ăn cách phòng Trần sâm thuê ở rất gần, ra ngõ nhỏ đi năm phút đồng hồ thì tới. Thuần thục một chọn chỗ ngồi tốt, Trần Sâm hướng mặt ghế plastic ngồi xuống, sau đó phối hợp gọi điện thoại. Nam nhân bị xem nhẹ học theo hắn ngồi xuống, chằm chằm nhìn vào trần nhà đầy mạng nhện mà ngẩn người. Thẳng đến khi hồn đồn bưng lên Trần Sâm mới ngừng nói điện thoại, hắn đem một chén lớn hồn đồn đẩy tới trước mặt nam nhân, nói tiếng ăn đi, sau đó chính mình ăn từng ngụm. Nam nhân không chớp mắt nhìn qua hồn đồn trắng bóng tròn trịa trước mặt, chậm chạp không hề động tay. Chờ Trần Sâm ăn xong rồi, vừa nhấc đầu, nam nhân trước mặt cùng chén hồn đồn kia vẫn như trước. "Ngươi sẽ không ăn như thế nào cũng không biết đi?" Trần Sâm dùng ánh mắt khi gặp người ngoài hành tinh nhìn hắn. Nam nhân ngơ ngác lắc đầu. "..." Trần Sâm càng kiên định quyết tâm đem hắn bán khí quan chợ đêm đi -- loại ngu ngốc này, tặng người người không muốn! "Như vậy..." Trần Sâm tay dài lướt qua bàn cầm lấy cái thìa trong chén của nam nhân, múc một miếng hồn đồn đưa tới trên miệng hắn,"Há mồm." Nam nhân nghe theo. Trần Sâm không có hảo ý đem cái thìa trực tiếp nhét vào trong miệng nam nhân, đáng tiếc hồn đồn để lâu quá đã lạnh,không có được như Trần Sâm dự đoán, làm hắn hảo một hồi thất vọng. Nam nhân rất nhanh đã bị mỹ vị của hồn đồn mua mất, hoàn toàn đã quên chuyện Trần Sâm đánh y, đối với Trần Sâm ngây ngô cười. "Cười cái rắm, mau ăn." Trần Sâm mặt mũi không để cho. Nam nhân lập tức cúi đầu không dám nhìn Trần sâm nữa, y bắt chước múc hồn đồn, loay hoay một chút với cái thìa, sau đó đưa đến trong miệng. Ân, còn cứu được. Trần Sâm vui mừng gật đầu. Nam nhân thở phì phò ăn hai cái thấy đáy chén, hắn chằm chằm vào cái thìa, còn 1 cái hồn đồn cuối cùng, y do dự một chút, đưa tới bên miệng Trần Sâm. Trần Sâm sửng sốt:"Làm gì vậy?" Nam nhân chỉa chỉa cái chén trống trơn của Trần Sâm. "... Ta ăn no." Trần sâm mặt không biểu tình, quay đầu sang chỗ khác. Nam nhân tay dừng tại giữa không trung, không biết nên thu hồi lại hay là tiếp tục giơ lên. Trần Sâm thở dài, đem tay hắn đẩy trở về:"Chính ngươi ăn, ngươi hẳn là thật lâu không ăn đi?" Nam nhân như trút được gánh nặng, đem hồn đồn đưa tới trong miệng mình,Trần Sâm nhìn y bộ dáng có phần ăn lang thôn hổ yết (ăn như rồng cuốn) đột nhiên có điểm mềm lòng, vì vậy hắn không tự giác lại gọi một ít thịt dê nướng xiên cùng dĩa sủi cảo, có thể vừa gọi xong lại hối hận, tiểu tử này đợi lát nữa cũng muốn bán, đối với hắn tốt như vậy làm gì a? Trầm mặt trở lại trên ghế ngồi, bốc lên một chiếc đũa gõ lên chén, nam nhân thấy hắn không đi, cũng ngồi ở trên mặt ghế ngẩn người. Thức ăn gì đó đưa lên, nam nhân dùng ánh mắt thăm dò nhìn Trần Sâm. Sau khi Trần Sâm gật đầu, y liền trực tiếp lấy thịt dê xiên ăn, lúc này ngược lại không cần Trần Sâm dạy. Đương tay nam nhân hướng dĩa sủi cảo, Trần sâm nhanh chóng dùng chiếc đũa hung hăng gõ lên tay y, nam nhân đau nhức mãnh liệt một tìm tòi, ủy khuất nhìn qua Trần Sâm. Trần Sâm đưa qua chiếc đũa, nam tử nhìn xem chiếc đũa, lắc đầu; Trần Sâm nhịn xuống cơn tức, lấy cây tăm cho hắn. “Dùng nó xiên lấy!”

Trần Sâm một bộ dạng “ngươi dám nói không hiểu liền đánh nát mặt ngươi.”

Nam nhân cuối cùng không quá ngu xuẩn, cầm cây tăm thoáng cái xiên hai ba viên sủi cảo một ngụm ăn hết. “Ai…”

Trần sâm ngã vào ghế dựa, tâm lực lao lực quá độ. Nhìn đồng hồ báo thức tràn đầy vấy mỡ trên tường, lại nhanh 7h, đợi lát nữa còn phải đi ‘Làm việc’, xem ra hôm nay không có thời gian đem tiểu tử này bán đi. Tính toán một chút, Trần Sâm chờ nam nhân ăn xong rồi đem y mang về nhà, sau đó vẻ mặt dữ tợn uy hiếp y nếu như dám ra khỏi phòng này liền cắt đứt chân của y. Nam nhân vết thương trên đầu còn đau nhức, đương nhiên là sợ hãi gật đầu. Thực uất ức. Trần Sâm miết miết miệng, nặng nề đóng cửa lại đi làm. … Trần Sâm lần nữa trở lại phòng thời gian đã là 7h sáng ngày hôm sau. Hắn vừa vào cửa thấy nam nhân co lại thành một đoàn ngủ trên ghế sa lon, điều khiển từ xa nằm trên mặt đất dơ dáy bẩn thỉu, mà TV vẫn đang nói ầm ầm cùng đại hôi lang. Trần Sâm đột nhiên có cảm giác y đang chờ mình trở về. “Xích –”

Trần Sâm cười tự giễu, đem áo khoác quăng xuống mặt đất, đi đến phòng ngủ, ngã lên giường. Hai mắt đều mỏi nhừ, nhưng vẫn là không ngủ được, Trần Sâm mở mắt ra, phát giận đối với chính mình. Chính mình thật đúng là mẹ nó bị coi thường, Trần Sâm mắng một câu, từ trên giường nhảy dựng lên, ôm chăn lông ra gian phòng, khinh thủ khinh cước đắp cho nam nhân xa lạ cho trên ghế sa lon, sau đó chính mình trở về phòng, cuối cùng rốt cục an ổn thiếp đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.