Bỉ Lưu Manh Canh Lưu Manh (So Với Lưu Manh Càng Lưu Manh)

Chương 6-1



Đã qua một tháng kể từ ngày nhặt về tiểu tử kia.

Một tháng, Trần Sâm cuối cùng làm cho Tiểu Bạch học xong thưởng thức cơ bản cùng cách tự gánh vác cuộc sống thông thường. Một tháng, cũng đủ Trương Nam cái tên thiên vương bát quái kia đem tin tức hắn ‘Nuôi tiểu bạch kiểm’ đối với các huynh đệ tiến hành phổ cập mở rộng.

Đặc biệt có một lần hắn đang giúp tiểu tử kia gội đầu, Trương Nam mang theo một đám huynh đệ tới đây, đem cái cửa sắt tan nát nhà hắn đập vang rầm rầm. Chờ hắn đen mặt mở cửa, một đám đàn ông lập tức hóa thân tam cô lục bà xông vào phòng, thấyTiểu Bạch ở phòng tắm nửa người trên đang cởi trần đầu thì đầy bọt khí. Sau đó các huynh đệ lại một hồi gào khóc thảm thiết, có người cười mập mờ xông yin Trần Sâm, có người phẫn nộ khiển trách hành vi Kim ốc tàng kiều của Trần Sâm, có người lắc đầu không thể tin được lão đại của mình lại yêu mến nam nhân, phần nhiều thì hai tay ôm ngực vẻ mặt sợ hãi nhìn về phía Trần Sâm rống to ‘Ta không thích nam nhân!’… Tóm lại một câu, chính là đến thêm phiền.

Một đám đàn ông ngược lại không có khi dễTiểu Bạch, bất quá đó cũng là bởi vì khi dễ y thật sự quá không có cảm giác thành tựu. Hỏi y, y sẽ không đáp; Đập đầu y, y chỉ là sờ sờ đầu vẻ mặt mê man nhìn ngươi. Mọi người thấy được ra tuấn nam này hành vi ngu ngốc khúc mắc luận sau, đều mang vẻ mặt đáng tiếc kì thực trong nội tâm cuồng hỉ lắc đầu nói tên này không hoàn hảo như vẻ ngoài, sau đó tất cả đều vọt tới phòng khách đánh bài uống rượu.

Giúp huynh đệ thặng cật thặng hát(??;___;) không phải chuyện ngày một ngày hai, Trần Sâm cũng chẳng muốn đuổi người, chỉ là phàn nàn vài tiếng rồi trở về xả nước cho Tiểu Bạch, hành động với ý tốt này con mẹ nó lại làm một đám hèn tỏa ( k chắc nghĩa của từ này lắm) một hồi cười nhạo.

Dần dà, Tiểu Bạch không tự nguyện sáp nhập vào cái cuộc sống chồng chất đàn ông này. Đám kia không hiểu sao vô cùng chào đón tên Tiểu Bạch chỉ số thông minh có chút vấn đề. Mỗi lần tới đều mang một ít quà vặt cùng đồ chơi trẻ em cho y, hoàn toàn đem Tiểu Bạch trở thành nhi đồng đến tuổi đi học.

“Các ngươi điên rồi? Thực đem tên ngu ngốc này coi như con các ngươi a?” Rốt cục có một lần Trần Sâm nhịn không được đặt câu hỏi.

“Hắc…” Nguyên một đám to xác vò vò đầu không có ý tứ cười,”Cũng không phải vậy, chính là… Chính là khó được nhìn thấy một ánh mắt vô tư như vậy, cảm thấy… Rất hoài niệm a.”

Hoài niệm.

Kỳ thật trong đáy lòng Trần Sâm cũng là tâm tư này. Trên đường lăn lộn hai mươi năm, ngoại trừ đại ca cùng vài huynh đệ hiện tại, hắn cũng đâu còn ai chân chính tín nhiệm? Hôm nay cùng ngươi xưng huynh gọi đệ, ngày mai nói không chừng bởi vì tờ tiền mặt đem ngươi chém. Cuộc sống như vậy, rất mệt mỏi.

Mà Tiểu Bạch chính là một người nghe rất tốt. Ngươi nói cái gì, y nghe không hiểu, cho y ăn, y sẽ đối với ngươi cười khúc khích, loại cảm giác này càng như là nuôi một con mèo hoặc là con cún,làm cho mình không thấy quá tịch mịch.

Vừa mới bắt đầu Trần Sâm còn mỗi ngày nói với huynh đệ muốn đem Tiểu Bạch đưa vùng ngoại ô ném, nhưng mỗi lần các huynh đệ đều một lòng không đem lời hắn nói để ý. Trần Sâm không được đếm xỉa như vậy rất là khó chịu, vì vậy định dùng hành động chứng minh –nhưng trên thực tế hắn mấy lần đem Tiểu Bạch đưa vùng ngoại ô. Kết quả đều là đi xem đồng ruộng cùng nhà ngói sau đó lại mang y về nhà. Cuối cùng vẫn là Trương Nam nói ra chân lý: Nhặt được người cùng nhặt được con mèo là cùng một đạo lý, không nghĩ nuôi ngay từ đầu sẽ không đặt tên. Đặt tên rồi cũng chỉ có thể đem nuôi tiếp.

Trần Sâm liền thoải mái làm theo lời gã. Ngẫu nhiên lúc hắn bị Tiểu Bạch đoạt TV đoạt giường ngủ vẫn là buồn bực

thoáng cái — lúc ấy cái tên kia cũng không phải hắn lấy a! Phải nuôi cũng là đám nữ y tá kia a?

Thêm một người, thời gian vẫn đồng dạng trôi qua.

Trần Sâm tuy chỉ là lưu manh, nhưng lại có ‘Chính nghiệp’. Bình thường không có việc quan trọng gì, hắn cũng rất an phận cùng vài cái huynh đệ làm bảo tiêu tại Mỏ Vàng.

Mỏ Vàng nói trắng ra chính là một sòng bạc khoác áo câu lạc bộ đêm, nói dễ nghe thì là ‘Sòng bạc cao cấp’, tới nơi này đánh bạc cũng đều là người có tiền có thế, hắc đạo bạch đạo đều có, bất quá bọn hắn tới nơi này mục đích chủ yếu đương nhiên không phải là đánh bạc, phần nhiều chính là đến nói chuyện làm ăn — hơn phân nửa là việc không thể lộ ra ngoài ánh sáng.

Bất quá những kia cùng Trần Sâm đều không quan hệ, hắn chỉ là một bảo tiêu, có người làm loạn hắn liền đi dẹp, không ai tìm phiền toái thì hắn liền ở phía sau phòng nghỉ cùng huynh đệ đánh bài. Người trong Mỏ Vàng từ trên xuống dưới hắn đều biết, cũng không phải hắn thật lợi hại, bất quá là mỗi ngày đều thấy đến cho nên biết rõ đối phương tồn tại thôi.

Bây giờ còn là buổi chiều, câu lạc bộ đêm còn chưa có mở cửa, chỉ có vài người phục vụ chuẩn bị làm việc.Trần Sâm nhàn rỗi không có việc gì phải dựa vào quầy bar ngáp một cái, phục vụ quầy bar cười nhạo nói hắn già rồi, Trần sâm phất phất tay chẳng muốn giải thích.

Liền lúc hắn chuẩn bị tìm cái ghế dựa chuẩn bị ngủ, Trương Nam lại vội vàng chạy tới.

“Sâm ca!” Trương Nam vội vàng chạy hướng Trần sâm, cúi đầu ghé vào lỗ tai hắn nói thầm một hồi, Trần sâm trừng lớn mắt đứng lên:”Thất thần làm gì vậy, đi tìm a!” Vừa nói phóng ra ngoài, Trương Nam vội vàng đuổi theo.

Trần Sâm vội vàng xao động đẩy cái cửa thủy tinh của câu lạc bộ đêm. Thoáng cái, bóng người đứng ở cửa ra vào bị đụng phải, liên tục lui ra phía sau hai bước, đau đớn ôm lấy ót ngồi xổm ở trên mặt đất.

Trần Sâm nhìn kĩ,thân hình này thực mẹ nó nhìn quen mắt a! Chờ nấm mốc đản vừa nhấc đầu, Trần Sâm liền thấy được khuôn mặt tuấn tú quen thuộc của Tiểu Bạch.

Tim đập trong ngực tốc độ dần dần giảm xuống, Trần Sâm ngồi xổm xuống, hung hăng vỗ đầu Tiểu Bạch:”Ai cho ngươi chạy loạn? Muốn chết a!?”

Tiểu Bạch ủy khuất ôm lấy ót ngẩng đầu nhìn Trần Sâm,quanh co nói:”Đau…”

“Đau cái đầu!” Vừa ngoan hung ác vỗ cái đầu của y, Trần Sâm nước miếng loạn phun hướng về phía Tiểu Bạch rống:”Không phải bảo ngươi đợi trong nhà? Ngươi chạy lung tung làm gì… Không đúng, làm sao ngươi biết đường tới nơi này?” Hắn nhưng cho tới bây giờ không có mang Tiểu Bạch tới Mỏ Vàng!

Tiểu Bạch nhìn về phía sau lưng Trần Sâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.