“Cái này tất cả mọi người đều biết chứ?” Tạ Tề nói những lời này là nhằm vào ba người Trần Sâm.
Đối mặt lời khinh thị này, mấy người Trần Sâm chỉ là cương cười gật đầu – bị xem thường cũng không phải lần một lần hai, sớm thành thói quen.
Roulette kiểu Mĩ, cách chơi thật đơn giản,100 đến 100 vạn cũng có thể cược một lúc, dãy số 38 số tùy tiện chọn một số, một bồi ba mươi lăm. Lợi nhuận nhanh, thua cũng mau.
Bây giờ còn là ban ngày, trong Mỏ Vàng chỉ có mười mấy nhân viên công tác đang sắp xếp gì đó, gặp lão bản mang theo khách quý tới lập tức lĩnh ngộ, chỉ chốc lát hãy thu thập dọn ra bàn quay. Nhà cái đứng lại, liền đợi bắt đầu.
Trần Sâm trước mặt đang bày tràn đầy một rương chip, đương nhiên, đều là Tạ Tề đổi.
Nếu như là bình thường chứng kiến nhiều chip như vậy Trần Sâm nhất định sẽ hưng phấn ngủ không yên. Nhưng hôm nay hắn nhìn xem chip chồng chất như thế này lại chỉ cảm thấy tứ chi rét run.
Tiểu Bạch kéo kéo ống tay áo Trần Sâm, lo lắng nhìn hắn (ảnh đang lo cho vợ =w=).
Trần Sâm cứng ngắc cười cười, giả bộ như không thèm để ý bộ dáng của y, nói không có việc gì.
Ván bài bắt đầu, Tạ Tề cùng Hoàng Lợi Tân đều là người giàu chảy mỡ, nhìn cũng không nhìn có bao nhiêu liền đem chip trước người đẩy dời đi hơn phân nửa.
Trương Nam nuốt một ngụm nước bọt, nhìn về phía Trần Sâm hỏi thăm, Trần Sâm sắc mặt không thế nào tốt, nửa ngày không nhúc nhích.
“Làm sao vậy? Không biết chọn số nào?” Hoàng Lợi Tân làm một bộ dáng tỏ vẻ ‘Hảo tâm’ đề nghị nói: ”Tiểu huynh đệ sau lưng ngươi không phải đánh cuộc vận được lắm sao? Cho hắn thử xem!”
Tiểu Bạch không biết là lão đang nói chính mình, chỉ là mờ mịt nhìn bàn quay. Trần Sâm dắt khóe miệng ứng âm thanh là, lại chậm chạp không chịu đem Tiểu Bạch đẩy tiến lên. Trương Nam ở một bên xem sốt ruột, cũng không quản sắc mặt Trần Sâm, đem Tiểu Bạch kéo lên trước nói cho y biết chỉ định một vài chữ là đến nơi, Tiểu Bạch quay đầu nhìn Trần Sâm, gặp Trần Sâm gật đầu mới thân thủ trên bàn chỉ cái đo đếm chữ — là 5.
Trần Sâm khẽ cắn môi, đem một nửa chip đổ lên trên chỗ con số 5.
Nhà cái xông mọi người gật gật đầu, rất quen ném ra quả cầu trắng. Ánh mắt mọi người theo cầu đang xoay quanh, từ nhanh đến chậm. Trần Sâm cùng Trương Nam tim đập trống nhanh đến cơ hồ chỉ nghe xuất bên tai tất cả đều là tiếng tim đập thùng thùng.
Quả cầu trắng tốc độ càng ngày càng chậm, đến số 0 đã chậm đến phảng phất tùy thời có thể dừng lại, Trần sâm nắm chặt quyền.
1,2,3,4.……5.
Mọi người biểu tình đều biến thành trừng lớn mắt kinh ngạc. Trần sâm cũng liền không thể tin trừng về phía Tiểu Bạch,Tiểu Bạch thì vẫn là ngốc dạng, hoàn toàn không biết mình làm cái gì khiến cho người ta giật mình.
“Ha ha…” Đánh vỡ
không khí kỳ quái này chính là Tạ Tề. Anh ta thấp giọng bật cười, chậm rãi nói ra:”Tiểu huynh đệ vận quả nhiên tốt a.” Nói xong như có điều suy nghĩ nhìn phía Tiểu Bạch, khuôn mặt tinh tế của y như suy tư về điều gì.
Tiểu Bạch không để ý đến anh ta, mà là cúi đầu nhìn quả cầu trắng. Nó có hình cầu, như bánh trôi ngày hôm trước ăn khuya.
Trần Sâm xấu hổ cười lên tiếng “trùng hợp, trùng hợp”, không để lại dấu vết dời một bước ngăn trở ánh mắt Tạ Tề. Tạ Tề cũng không sinh khí,đối với Tiểu Bạch miễn cưỡng cười thu hồi ánh mắt.
“Lại đến lại đến,” Hoàng Lợi Tân thua tiền một điểm khó chịu cũng không có, ngược lại càng cao hứng mời mọi người tiếp tục đặt, lần này tiền đặt cược lão còn lại một ít chip.
“Cùng.” Tạ Tề cũng đem số chip còn lại đẩy ra ngoài.
Trần Sâm trước người số chip đã nhiều gấp hai.
Nhưng càng nhiều, hắn lại càng không biết nên làm cái gì bây giờ. Đang do dự, Hoàng Lợi Tân lại lên tiếng với Tiểu Bạch:”Tiểu huynh đệ, ngươi nói lần này sẽ là nhiều hay ít?”
Tiểu Bạch thấy lão hỏi mình,không hề nghĩ ngợi đáp 26. Trần Sâm nghĩ ngăn lại đã không kịp rồi, chỉ có thể tại Hoàng Lợi Tân cùng Tạ Tề ánh mắt sắc bén đem một nửa chip đổ lên số 26.
Quả cầu lại bắt đầu chuyển động.
“Không phải 26 không phải 26 không phải 26 không phải 26…” Trần Sâm ở trong nội tâm cầu nguyện.
Thoáng cái, quả cầu trượt vào bàn quay, ở trên bàn quay dừng lại ở số 26.
Vài người xôn xao vây xem chính là thủ hạ của Hoàng Lợi Tân. Tất cả đều đứng dậy tất tất tác tác nói chuyện với nhau. Trần Sâm sắc mặt tái nhợt nhìn chằm chằm vào quả cầu kia, liền móng tay véo vào trong thịt cũng không biết.
“Lần này, cũng là trùng hợp?” Tạ Tề ngón tay thon dài giao nhau chống đỡ cái cằm duyên dáng của anh ta, cười mà như không nhìn về phía Trần Sâm.
Hoàng Lợi Tân không nói gì, ánh mắt lại sáng ngời hữu thần nhìn thẳng Tiểu Bạch — lão nhất định phải làm cho tiểu tử này trở thành người của lão!
Trần Sâm miễn cưỡng kéo ra một cái cười.
Đúng lúc này Tiểu Bạch kéo ống tay áo của hắn nói phải về nhà, hắn dựa vào bên tai Tiểu Bạch thấp giọng an ủi vài câu, Tiểu Bạch lúc này mới không nói nữa.
Tạ Tề cùng Hoàng Lợi Tân lại đi đổi một rương chip, cũng không mở ra, trực tiếp đem toàn bộ chip đẩy ra ngoài. Tiểu Bạch ngược lại không cần người khác hỏi, nói thẳng “19″.
Trần Sâm gật gật đầu, ở trong ánh mắt kinh dị của mọi người đem tất cả chip trước người mình đặt ở số 19.
“A Sâm a, ngươi đặt nhiều như vậy, thua có thể phiền toái a…” Trên mặt Hoàng Lợi Tân thịt béo đều chen đến cùng một chỗ, liếc mắt ám chỉ Tiểu Bạch vài lần.
Trần Sâm nhếch miệng cười, nói:”Cái này là vận khí của huynh đệ tôi, thua thì hắn vận khí không tốt, không có biện pháp.”
Hoàng Lợi Tân thấy Trần Sâm sảng khoái như vậy, mừng rỡ trong lòng, vội vàng mời nhà cái bắt đầu. Quả cầu vừa ly khai tay nhà cái liền nhanh chóng chuyển động. Nhưng lần này chỉ có ba người Trần Sâm nhìn chằm chằm vào cầu xem, Hoàng Lợi Tân cùng Tạ Tề đều chằm chằm nhìn vào Tiểu Bạch tránh ở sau lưng Trần Sâm, trong nội tâm mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được.
“A!” Thuộc hạ Hoàng Lợi Tân đột nhiên kêu một tiếng, dẫn tâm tư lão trở về. Lão không để ý lắm quay đầu lại, chứng kiến nơi quả cầu dừng lại, cũng sửng sốt.
“0, nhà cái thu toàn bộ.”
Nhà cái mỉm cười lễ phép, đem tất cả chip quét đến bên cạnh mình.
Ba người trước mặt đều không còn chip.
Hoàng Lợi Tân xụ mặt xuống — vừa rồi lão làm điệu bộ cho thuộc hạ gian lận, khiến cho quả cầu dừng ở con số lão đặt, kết quả lại là dừng ở số 0!
Chuyện gì xảy ra? Lão híp mắt tà tà nhìn về thuộc hạ phía sau lưng, tên kia lúc này cũng là vẻ mặt nghi hoặc nhìn lão lắc đầu.
“Ha ha ha ha ha ha –”
Tạ Tề đột nhiên cười to, cười đến chung quanh mọi người vẻ mặt không hiểu ra sao.
“Tạ tổng đây là đang cười ai?” Hoàng Lợi Tân có loại cảm giác bị nhìn thấu thủ đoạn nhỏ,giả cười hỏi.
“Không cười ai, ta chỉ là thay Hoàng lão bản cao hứng thôi, nhà cái ăn sạch, còn không có nghĩa là Hoàng lão bản lợi nhuận?” Tạ Tề đổi thành một tay chống đỡ cằm, cười cùng hồ ly đồng dạng.
“Ha ha Tạ tổng cát ngôn…” Hoàng Lợi Tân không cam lòng yếu thế, giả cười trở lại.
” Tất cả mọi người không còn chip,không bằng đánh một ván khác a?” Tạ Tề chuyển khai: dời chủ đề đi chỗ khác.
“Tạ tổng muốn đánh cuộc cái gì nói, Hoàng mỗ phụng bồi!” Hoàng Lợi Tân lập tức khôi phục sắc mặt thương nhân.
“Chính là cái kia.” Tạ Tề không cảm thấy có cái gì không ổn.
“Cái gì là Roulette nước Nga?” Trương Nam nhỏ giọng hỏi Trần Sâm.
“Một khẩu súng, ổ quay nhét một viên đạn, người thua cuộc xoay ổ quay rồi đặt súng vào huyệt Thái Dương của mình bóp cò!” Trần Sâm cắn răng nói, mẹ kiếp tên Tạ Tề này tận gốc vốn là kẻ điên!
Trương Nam khuôn mặt nhỏ nhắn bá thoáng cái trắng không còn chút máu:”Không cần phải a.. Vợ của em còn đang ở nhà chờ…”
Trần Sâm cho gã một cái liếc mắt, ý bảo câm miệng, Trương Nam mới yên tĩnh xuống, hai người đều khẩn trương quan sát tình huống, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ bước tiếp theo làm như thế nào.
“Ha ha ha Tạ tổng thực hay nói giỡn,” Hoàng Lợi Tân vỗ cái bàn, tựa ở trên mặt ghế cười ha hả” Chỗ tôi đây là nơi buôn bán hợp pháp, như thế nào sẽ có loại đánh bạc phạm pháp, huống hồ tôi đây cũng không còn súng a!”
“A phải không? Chính là ta nghe nói có người ở trong tiệm Hoàng lão bản đã từng gặp súng …Còn không một một chi hai chi nhiều như vậy…”
Tạ Tề nhàn nhã đốt một điếu thuốc, chậm rãi nói.
“Lời đồn không thể tin a.” Hoàng Lợi Tân gắt gao nhìn chằm chằm vào Tạ Tề, muốn từ nam nhân trên mặt phát hiện sơ hở.
“… Ta cho là chúng ta có thể làm so với sinh ý.” Tạ Tề làm bộ muốn đứng dậy”Hoàng lão bản đã không có ý tứ này, ta đây cũng không quấy rầy.”
“Một chút!” Hoàng Lợi Tân do dự,mua bán súng đạn, không phải ai đều làm cao. Trước mắt tên Tạ Tề này tuy khẳng định cũng có đủ tài chính, nhưng chỉ sợ hắn không phải thành tâm muốn thực hiện ý định…”Tạ tổng không bằng cùng tôi vào văn phòng, vừa uống rượu một bên thảo luận, thế nào?”
Tạ Tề câu dẫn ra một cái cười nhàn nhạt rồi đáp ứng.
“A các ngươi…” Đang chuẩn bị đi mới nhớ tới mấy người Trần Sâm, Hoàng Lợi Tân không cam lòng nhìn lại Tiểu Bạch vài lần, ngẫm lại vẫn là sinh ý trọng yếu, liền nhẫn nại cho ba người rời đi trước.
Được cho phép ba người ngay từ đầu vẫn chỉ là cường trang trấn định song song đi tới. Đi đến đại sảnh nhìn không thấy bọn người Hoàng Lợi Tân phía sau, Trần Sâm giữ chặt Tiểu Bạch liền hướng cửa chạy ra ngoài, như là trốn mãnh thú và nước lũ đồng dạng.
“Hô… Hô…” Trương Nam chạy theo thở hổn hển, liên thanh kêu to:”Sâm ca… Sâm ca! Đừng chạy a!” Cũng chạy hai con đường rồi!
“Hô….” Trần Sâm cũng thở không ra hơi, xác định không có người đuổi theo bọn họ, hắn mới dần dần dừng lại, tựa ở cột điện liên tục thở.
“Hô….” Trần Sâm cũng thở không ra hơi, xác định không có người đuổi theo bọn họ, hắn mới dần dần dừng lại, tựa ở cột điện liên tục thở.
Tiểu Bạch chỉ là hô hấp có điểm dồn dập, đó là bởi vì tuổi trẻ, thật không có bộ dạng khổ cực như Trần Sâm. Y xem Trần Sâm bộ dạng giống như khó thở, suy nghĩ một chút, liền đứng lên, ở trong ánh mắt khiếp sợ của Trương Nam cùng người qua đường hôn lên môi Trần Sâm.
Trần Sâm trong nội tâm cả kinh, đẩy mạnh Tiểu Bạch ra, Tiểu Bạch không chú ý đã bị đẩy đặt mông ngã ngồi trên mặt đất. Y ủy khuất nhìn Trần Sâm.
“Nổi điên làm gì!?” Trần Sâm trừng mắt lớn tiếng mắng lại.
Tiểu Bạch thân thể rụt co lại, nhỏ giọng nói:”Trên TV nói… Sâm như vậy cần người hô hấp nhân tạo…”
…….
“Ha ha ha ha… Khục khục…Ha ha…” Trương Nam vừa khẩn trương vừa muốn cười, cái này sẽ vừa cười lại ho khiến gã muốn thở không nổi,”Tiểu Bạch ngươi xem xét quá thông minh. Aha ha ha…”
Tiểu Bạch kỳ quái nhìn Trương Nam, không rõ vì cái gì mình làm đúng rồi Trần Sâm còn muốn chửi mình. (anh còn hỏi vì sao hả =.=)
”… Ta không cần!” Trần Sâm trở mình xem thường, lại duỗi thân tay đi kéo Tiểu Bạch,”Đứng lên! Ngồi ở chỗ này cho ai xem a!” Nói xong lúc này mới phát hiện chung quanh đã vây quanh vài nữ nhân ánh mắt tỏa ánh sáng, hắn xông chung quanh mắng nhìn cái gì. Mấy nữ nhân không có đi tới, ngược lại đứng tụ tập cùng một chỗ nói nhỏ.
“Tra công a tra công…”
” Thụ đáng thương… Bị ngược đãi như vậy cũng không phản kháng…”
“A tôi cảm thấy Tiểu ca kia giống công!…”
“Mới sẽ không! Tiểu ca gầy như vậy…”
@#¥%&*…
Các nữ nhân lời nói loáng thoáng truyền đến. Nhưng Trần Sâm là nghe không hiểu, hắn hung ác trừng một đám nữ nhân xem náo nhiệt, sau đó giữ chặt Tiểu Bạch liền hướng nhà mình đi, Trương Nam đối với một đám nữ nhân thổi âm thanh huýt sáo cợt nhả đi qua.
===
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mỗ chín hổ thẹn thổi qua… Bản thân hãm hại phẩm thật sự không động, cho nên mọi người… Thỉnh tự do…
[tiểu Xứng]: Roulette là một trò chơi được gọi tên khi người chơi có thể chọn đặt cược vào một số đơn lẻ hoặc một dãy số, màu đỏ hoặc đen hoặc xem số đó là lẻ hay chẵn. Để xác định số và màu đánh thắng, nhà cái sẽ xoay bàn quay theo một chiều,sau đó xoay một viên bi theo chiều ngược lại. Viên bi cuối cùng sẽ dừnglại và rơi trên bàn quay và vào đúng một ô có màu và có đánh số của bàn quay. Roulette kiểu Mĩ cũng như vậy, chỉ khác là trên bàn roulette có 1 con 00 kế bên con 0, tất cả đều màu xanh.