Trần Dực còn đang ngủ, đôi mắt và đôi môi được cô tôn sùng mãnh liệt kia đang khép chặt, đường cong dưới hàm gọn gàng lại cương nghị, bên trên lún phún ít râu nhỏ.
Dường như cảm nhận ánh mắt của cô nhìn mình chăm chú, Trần Dực quay sang ôm lấy cô.
Úc Ninh rất muốn khóc, ngay cả dũng khí hỏi anh nữ chủ nhân của căn nhà này ở đâu cô cũng không có.
Ngay cả dũng khí muốn hỏi anh xem cô là người như nào cũng không có.
Úc Ninh hận bản thân mình. Hận mình nhu nhược, hận bản thân sa đọa.
Nhưng cô lưu luyến cái ôm ấm áp của anh.
Cứ để cô tiếp tục lừa mình dối người đi...
Nếu anh chỉ là vui đùa thôi thì để mọi thứ trở thành hồi ức chôn giấu trong lòng cô, hồi ức như một giấc mơ vậy.
Ác mộng hay mộng đẹp cũng được, chỉ cần trong giấc mộng này có anh là được rồi.
Thời gian cứ tiếp tục trôi qua, kỳ nghỉ hè kết thúc, học kỳ một năm thứ tư còn có ba môn, Bách Xuyên giữ cô lại, cũng không để ý thỉnh thoảng cô phải về lên lớp sẽ làm lỡ công việc.
Dù sao hạng mục thiết kế cũng đã hoàn thành thuận lợi, bản thiết kế vừa công bố, truyền thông liền tán thưởng không ngớt, nói thiết kế của Trần Dực lại tỏa ra sức sống mới hoàn toàn khác biệt.
Trong giới nhận định, Trần Dực lại dựa vào kiến trúc công trình mốc một thành phố nào đó phía tây để giành rất nhiều giải thưởng quốc tế.
Úc Ninh cũng bởi vậy mà cảm thấy vinh hạnh, tuy cô khăng khăng từ chối Trần Dực đề nghị đề tên mình lên.
Trần Dực không hiểu nhưng không cưỡng lại nổi cô, chỉ có thể về nhà sau khi ăn mừng, ôm cô nói một lần nữa, là cô cho anh cảm hứng.
"Ninh à, em biết tôi thích em lúc nào không?" Anh uống hơi say, vùi vào đầu vai cô, nghịch ngợm cười xấu xa như một đứa trẻ lớn mới trải việc đời, không đợi Úc Ninh trả lời, anh đã dùng ngón tay ngăn môi cô lại: "Rất lâu trước kia, tôi tới trường các em tìm lão Tăng, lúc lái xe qua thì thấy em đang ngồi trên ghế dài ven đường vẽ thực vật, em vẽ tòa giảng đường chính thấp thoáng dưới cây ngô đồng, ánh mắt híp lại, cực kỳ chăm chú... yên tĩnh vững vàng, người trong tranh của em càng tĩnh càng đẹp. Sau đó lão Tăng bị bệnh, tôi tới gặp anh ta, chủ động đề nghị dạy thay..."
Anh uống rượu, động tác điên cuồng lại không biết thỏa mãn, đêm nay khiến cô hơi đau, nhưng đau hơn chính là trái tim.
Anh thấp giọng nỉ non bên tai cô: "Ninh à, tôi cũng định giấu đi những ý nghĩ không sạch sẽ, nhưng vẫn không kìm được... là tôi dẫn dắt em, khiến em từng bước từng bước đi vào trong cái bẫy của tôi, đến bên cạnh tôi..."
"Ninh à, em vẫn chưa từng hỏi tôi, nhưng chắc chắn em biết, tôi đã kết hôn rồi, tôi còn có con... Nhưng tôi thực sự không rời bỏ em được, luyến tiếc em, em có hận tôi không?"
"Ninh à, tôi yêu em...:
Đêm nay, không biết anh đã nói yêu cô bao nhiêu lần.
Những lời nói ấy khiến hắn không thể không tỉnh táo, nhưng chỉ là càng nhận thức tỉnh táo, cô càng không thể rời khỏi anh.
"Anh biết không? Em yêu anh, tuyệt đối không ít hơn anh yêu em..." Cô khẽ nói bên tai khi anh đã ngủ say, sau đó dùng hết sức lực toàn thân ôm lấy anh.
Cô sợ, mối quan hệ này, nếu qua đêm nay, đến bình minh, cô sẽ không thể ôm anh như vậy được nữa.
6.
Vào dịp Tết, Trần Dực muốn đưa cô đến Thái Lan chơi.
Bên kia có người mời anh thiết kế một sân vận động hợp với phong cách địa phương nên cũng coi như làm thêm giờ.
Nhưng Úc Ninh muốn hỏi anh, năm mới cũng không về nhà ở miền nam của anh, thực sự không sao chứ?
Đương nhiên cô sẽ không hỏi, lúc họ đều đang tỉnh táo, từ trước đến nay cô luôn trầm mặc ít nói, tiếc chữ như vàng.
Nơi đó tiếp đãi nhiệt tình lại long trọng, dẫn họ đi thăm rất nhiều di tích danh thắng mà ngày cuối cùng của hành trình, Trần Dực cùng cô bao một chiếc xe lam rồi tự đi đến nơi tục lệ nguyên bản nhất.
Trên xe xuống xe, anh đều thủy chung nắm chặt tay cô, đây là chuyện ở trong nước họ chưa bao giờ dám làm.
Vừa khéo gặp lễ bái Phật của địa phương, trong một ngôi miếu hương khói rất vượng, cô nói muốn nhập gia tùy tục, xin một điều ước.
Vốc nước hoa nhài lau sạch tay chân Phật, lau sạch trán mình, cô thành tâm nhắm mắt ước nguyện, lúc mở mắt ra, người liên quan đến điều ước của cô đang chuyên chú chụp ảnh cho cô, cô mỉm cười về phía ống kính, Trần Dực chụp xong, cùng cô nhìn nhau cười, tiến tới đón, nói: "Lâu như thế, chúng ta chưa từng chụp ảnh chung, ra ngoài nhờ người ta chụp cho chúng ta một tấm nhé?"
Chọn một nơi phong cảnh đẹp ngoài miếu, tìm một du khách nhiệt tình chụp hộ, tay anh vốn khoác lên vai cô, nhưng lại chần chừ bỏ xuống trước khi du khách bấm chụp, đổi sang bên trái, dùng tay phải ôm lấy hông cô.
Một động tác khác biệt rất nhỏ nhưng cô cũng hiểu, là vì nhẫn cưới bên tay trái tuy đã tháo xuống nhưng dấu vết vẫn còn, dấu tích lâu năm chẳng biết bao lâu mới hết được.
Cô không tỏ vẻ gì nhưng tim lại đau nhói.
Trần Dực cũng hơi xấu hổ, nhận lại máy ảnh từ chỗ du khách, anh im lặng nhìn cô, xoa mái tóc ướt mồ hôi và nước hoa nhài của cô rồi lại nắm tay, hỏi: "Em vừa ước điều gì?"
Cô cười: "Điều ước không thể nói ra, nói sẽ mất linh."
"Để tôi đoán nhé." Anh muốn chọc cười cô, bởi vậy giọng nói và biểu cảm đều hơi khoa trương: "Có phải là muốn làm ra một thiết kế vĩ đại không?"
Cô lắc đầu.
"Vậy thì thân thể khỏe mạnh, hòa bình thế giới?"
Cô lại lắc đầu.
"Vậy thì có liên quan đến tôi?" Trần Dực tiến đến bên tai cô nói nhỏ, lại thoáng lui về phía sau nhìn cô: "Em muốn cùng tôi thiên trường địa cửu à?"
"Em không..." Lời của cô còn chưa ra khỏi miệng, nụ hôn của anh đã chặn lại tất cả âm thanh, anh hôn điên cuồng mà không hề kiêng kỵ, Úc Ninh lặng yên đón nhận, nước mắt lại dần dần tuôn ra, sượt qua ngón cái đang nâng mặt cô của anh, anh kinh hãi, lùi ra phía sau nhìn cô rồi lại cúi đầu hôn nước mắt rơi xuống, ôm chặt cô vào trong ngực, giọng nói khàn khàn: "Ninh à, em chưa bao giờ nói yêu tôi. Nhưng tôi biết em yêu tôi, ánh mắt của em không lừa được người khác. Tôi muốn cùng em thiên trường địa cửu, chúng ta nhất định sẽ thiên trường địa cửu."
Hai tay Úc Ninh ngập ngừng sau lưng anh, cuối cùng chỉ rơi xuống bên cạnh mình.
Cô không dám có ước nguyện xa xỉ như "thiên trường địa cửu", chỉ hy vọng tất cả mọi thứ, tất cả mọi thứ của họ, có thể bị phát hiện chậm một chút.