Hai người trở lại biệt thự với một bó bồ công anh vàng rực rỡ. Bảo Hân đem bó hoa đặt vào một góc bàn, trên môi còn vương lại nụ cười vui vẻ.
Từ xa, Bảo Nam vẫy con bé lại gần. Đứng cùng hắn là ông nội, một người đàn ông mập mạp trên mặt đầy vẻ nịnh nọt và cô gái khi nãy.
Trong mắt Bảo Hân thoáng qua vài tia hận ý nhưng rồi con bé cúi đầu:
- Cháu chào ông. Chúc ông sinh nhật vui vẻ ạ.
Hoàng Nhậm Sơn vươn tay xoa đầu nói:
- Con bé này sao có thể dễ thương như vậy?
Con bé hướng người đàn ông mập kia khẽ cúi đầu:
- Không một người trẻ như cô cũng biết đến Bá Sơn này. Thật vinh hạnh.
Con bé nhìn bàn tay ông ta, dù trong đầu chỉ muốn dùng ánh mắt nghiền nát đôi tay kia nhưng lý trí lại khiến nó đưa bàn tay trắng trẻo nắm lấy bàn tay kia:
- Ngài quá lời. Toàn bộ học sinh trường nghệ thuật làm gì có ai không biết đến nhà đầu tư lớn như ông Trần đây. Gặp ngài tôi mới vinh hạnh.
Trần Thế Sơn thầm đánh giá cô gái trước mặt, phải nói rằng cô gái này rất xinh đẹp, dáng người hoàn hảo nhưng ông ta thấy có chút quen mắt. Rồi ông ta chợt nhớ ra một chi tiết:
Đại loại là ông ta kể những cô diễn viên nổi tiếng là một tay ông ta nân đỡ, những bộ phim vang dội đều là ông ta đầu tư. Còn nói nếu con bé thật sự yêu nghề diễn viên sẽ chiếu cố nó.
Con bé vẫn giả bộ lắng nghe, khuôn mặt tỏ ra cảm kích và nụ cười trên môi nó mang 10 phần giả tạo.
Cũng may ở đó là góc phòng, khá tối và vắng, tiếng đổ vỡ bị át đi bởi tiếng nói chuyện nên không ai chú ý.
Con bé bỏ qua cô gái mà theo nó là thô lỗ kia cúi xuống nhặt những mảnh thuỷ tinh trên sàn. Nó vừa chạm tới mảnh vỡ liền bị cứa một đường sắc lẹm vào đầu ngón tay trỏ, con bé hoảng hốt rụt tay lại, dùng tay kia bịt miệng vết thương.
Hoàng Bảo Nam ở phía trung tâm căn phòng luôn hướng mắt về nơi Bùi Bảo Hân đứng, nhận ra sự bất thường giữa nó và Trần Kim Anh, hắn vội kiếm lý do rời đi.
Khi lại gần hắn liền phát hiện con bé bị thương, máu theo những ngón tay liên tiếp nhỏ xuống sàn.
Bảo Nam vội ngồi xuống, gấp gáp hỏi nó:
- Cậu sao vậy?
- Không sao chỉ bị đứt tay qua loa thôi.- Con bé lắc đầu. Hắn nhíu mày kéo nó đứng dậy, rút chiếc khăn tay trong túi ra bọc lấy tay nó rồi đi lướt qua Trần Kim Anh mang nó lên lầu hai. Trực tiếp mang Trần tiểu thư biến thành không khí.
*
Chỉ là một vết thương nhỏ nhưng lại chảy rất nhiều máu. Máu tươi không ngừng trào ra không có khả năng cầm lại. Chiếc khăn trắng đã loang một mảng màu đỏ thẫm chói mắt.
Hắn trở lên hoang mang khi máu cứ từ miệng vết cắt chảy ra:
- Sao chảy nhiều máu như vậy chứ?
- Không sao. Một lúc nữa sẽ hết.
Con bé chấn an hắn dù bản thân cũng rất lo lắng.