Bí Mật Của Ảnh Đế

Chương 68



Lạc Ninh ngủ thẳng tới hơn sáu giờ chiều hôm sau mới tỉnh dậy, sau khi bị đánh dấu hoàn toàn, lỗ chân lông trên người cậu dường như cũng giãn ra, cả người như đang nằm trên cây bông mềm mại, thoải mái đến nỗi không muốn mở mắt.

Đây là giấc ngủ dài nhất từ trước đến nay, ngủ tròn hai mươi tiếng.

Lúc tỉnh dậy, phát hiện Tần Dịch Tắc đang ôm mình trong ngực, động tác cực kỳ dịu dàng.

Lạc Ninh xoa xoa hai mắt lim dim vì buồn ngủ, ngẩng đầu hỏi: “Dịch Tắc, anh dậy lúc mấy giờ?”

Tần Dịch Tắc nói: “Mười hai giờ.”

Ba ngày nay, thật ra Tần Dịch Tắc cũng cực kỳ mệt mỏi, từ sớm đến tối, bất cứ lúc nào cũng phải vận động, thể lực tiêu hao vô cùng nghiêm trọng, nhưng mà, trong lòng lại chiếm được cảm giác cực kỳ thỏa mãn, tuy rằng thân thể hắn uể oải, nhưng tinh thần lại phấn khởi không thôi.

Đến trưa thì hắn tỉnh. Thấy Lạc Ninh ngủ rất say, Tần Dịch Tắc cũng không quấy rầy, ôm Lạc Ninh tiếp tục nghỉ ngơi.

Lạc Ninh ngủ tận hai mươi tiếng, tinh thần cực kỳ sảng khoái, định rời giường đi rửa mặt, kết quả mới vừa ngồi dậy, phần eo đột nhiên đau ê ẩm, cậu liền ngã vào lồng ngực Tần Dịch Tắc, cau mày nói: “Thắt lưng của em gãy mất…”

Tần Dịch Tắc đau lòng hôn trán cậu, nói: “Anh giúp em xoa bóp.”

Ba ngày này đúng là mệt chết Lạc Ninh, Tần Dịch Tắc rất săn sóc để cậu nằm úp sấp trên ngực, nhẹ nhàng xoa bóp bắp thịt cứng ngắc trên người cậu. Lạc Ninh thoải mái híp mắt, cười nói: “Dịch Tắc, anh không mệt sao?”

Tần Dịch Tắc biết cậu ám chỉ, bên tai hơi đỏ lên, nói: “Không mệt.”

Lạc Ninh cảm thán: “Anh quả thật tinh lực dồi dào nha, liên tục làm ba ngày mà không thấy mệt.”

“…” Lần này mặt Tần Dịch Tắc đỏ như cà chua, nhớ tới mấy ngày nay ôm Lạc Ninh dằn vặt đủ kiểu, hắn liền có chút ngượng ngùng. Đặc biệt là giây phút này, Lạc Ninh nằm úp sấp trên ngực, toàn thân đều phủ kín các dấu vết xanh xanh tím tím, những dấu vết này và da thịt trắng nõn tạo nên sự đối lập rõ ràng, nhìn qua đặc biệt bắt mắt, dường như đang nhắc nhở hắn, mấy ngày nay kịch liệt đến cỡ nào.

Tần Dịch Tắc một bên giúp Lạc Ninh xoa bóp, một bên ôn nhu hỏi: “Khá hơn chút nào chưa?”

Lạc Ninh gật gù, cảm giác được phần eo cứng ngắc dần dần thả lỏng, cậu thoải mái than thở, bò dậy từ trong lồng ngực Tần Dịch Tắc, nói: “Em hơi đói, chúng ta đi ăn chút gì đó đi?”

Tần Dịch Tắc nói: “Anh đi làm cơm, em tắm trước đi.”

Hắn ôm Lạc Ninh vào phòng tắm, xả nước ấm vào bồn để Lạc Ninh ngâm mình, còn hắn thì xuống lầu làm cơm tối.

Lạc Ninh nằm trong bồn tắm, tâm tình cực kỳ khoái trá.

Trong sách đều nói, lúc Omega bị đánh dấu sẽ rất đau, thế mà Lạc Ninh lại không thấy đau chút nào, nhất định là bởi vì Tần Dịch Tắc quá đỗi ôn nhu. Lạc Ninh cảm thấy mình thật may mắn, có thể gặp một Alpha quý trọng, thương yêu cậu như vậy, cho dù ở thời điểm kịch liệt nhất cũng cố gắng kiềm chế, không nỡ làm tổn thương cậu dù một chút.

Lạc Ninh tắm rửa xong nhẹ nhàng khoan khoái, thay áo ngủ, lau khô tóc tai.

Đang định ra khỏi cửa, lại thấy Tần Dịch Tắc bước vào, Lạc Ninh hoài nghi hỏi: “Anh làm cơm nhanh vậy cơ à?”

“Thật ra, anh có nấu bữa trưa, nhưng lúc đó em còn đang ngủ, nên anh không gọi.”

“Vậy nhanh đi ăn thôi, em đói quá.” Lạc Ninh nhấc chân định đi, kết quả, Tần Dịch Tắc đột nhiên duỗi ra hai tay, nhẹ nhàng ôm ngang cậu.

Thân thể bay lên không trung, Lạc Ninh sợ hết hồn: “Anh làm gì thế?”

Tần Dịch Tắc ôn hòa nói: “Anh ôm em xuống lầu, phía sau em có thương tổn, phải cẩn thận một chút.”

Trong lòng Lạc Ninh ấm áp, dựa đầu vào ngực Alpha, nhẹ giọng nói: “Dịch Tắc, anh làm vậy là chiều hư em, bế em đi, làm cơm cho em, sau này em sẽ càng ngày càng lười.”

Khóe môi Tần Dịch Tắc hơi giương lên, nói: “Không sao, sau này anh chăm sóc em.”

Lạc Ninh duỗi hai tay ôm cổ hắn, bị hắn ôm xuống phòng ăn dưới lầu —— Tần Dịch Tắc cực kỳ săn sóc, trên ghế còn đặc biệt đặt một cái đệm mềm mại, đại khái là sợ phía sau Lạc Ninh không thoải mái.

Cơm tối chuẩn bị vô cùng phong phú, hẳn là Tần Dịch Tắc xem không ít tư liệu, biết sau khi đánh dấu, thể lực của Omega sẽ xói mòn nghiêm trọng, phải nhanh bổ sung dinh dưỡng, đồng thời không được ăn những thứ quá kích thích, cho nên, đồ ăn hắn làm đều khá thanh đạm, mà đầy đủ dinh dưỡng.

Ba ngày nay Lạc Ninh ăn không nhiều lắm, đã đói bụng đến độ ngực dán vào lưng, nhìn thấy nhiều đồ ăn ngon như vậy, lập tức không khách khí như lang như hổ. Tần Dịch Tắc không ngừng gắp rau cho cậu, ánh nhìn cũng càng thêm ôn nhu.

Một bàn mỹ thực rất nhanh bị quét sạch sành sanh.

Lạc Ninh ăn uống no nê, tinh thần liền phấn khởi, đề nghị Tần Dịch Tắc cùng xem phim, kết quả Tần Dịch Tắc nói: “Đừng vội, anh dẫn em đến chỗ này.”

Lạc Ninh nghi hoặc: “Chỗ nào?”

Tần Dịch Tắc kín như hũ nút: “Đợi chút nữa sẽ biết.”

Lạc Ninh đành phải theo hắn.

Lúc này, trời bên ngoài đã tối, bãi biển yên ắng, sóng biển đánh vào bãi cát “ào ào” truyền tới bên tai, gió biển xen lẫn không khí ẩm ướt dịu dàng lướt qua kẽ tóc, thật khiến người sảng khoái. Bởi xung quanh bãi biển không có đèn đường, tia sáng cực kỳ yếu ớt, Tần Dịch Tắc sợ Lạc Ninh ngã, vẫn luôn nắm chặt tay cậu, mười ngón đan vào nhau.

Lạc Ninh đi cùng Tần Dịch Tắc mấy trăm mét, không nhịn được hỏi: “Anh định mang em tản bộ à?”

Tuy rằng hai người tản bộ bên bờ biển rất lãng mạn, nhưng Lạc Ninh luôn cảm thấy, Tần Dịch Tắc dẫn cậu ra đây, không đơn giản chỉ để tản bộ.

Còn đang nghi hoặc, bỗng thấy Tần Dịch Tắc chỉ ra xa, nói: “Em nhìn bên kia đi.”

Lạc Ninh thuận theo nhìn sang, nhất thời mở to hai mắt.

—— là một chiếc du thuyền hai tầng không lớn không nhỏ, đang chậm rãi lái về phía hai người.

Trong đêm đen, chiếc du thuyền sáng đèn nhìn qua rất bắt mắt, nó chạy một mạch đến chỗ hai người, đến cạnh bờ biển mới dừng lại.

Lúc này Lạc Ninh mới nhìn thấy rõ, du thuyền cao hai tầng, xung quanh che kín bởi ánh đèn màu cam, tất cả ánh đèn đều phát ra từ nến điện tử, mô phỏng theo nến quang hiệu, tia sáng nhìn qua ấm áp mềm mại.

Cả chiếc du thuyền, đều bị ánh nến ấm áp quấn quanh, cực kỳ xinh đẹp.

Lạc Ninh hỏi: “Đây là…”

“Lên đi.” Tần Dịch Tắc nắm tay Lạc Ninh leo lên du thuyền, Lạc Ninh đứng giữa tầng tầng ánh nến, lãng mạn như trong mộng cảnh.

Đây là du thuyền không người lái, có thể tự động đi đến nơi được chỉ dẫn từ trước.

Sau khi hai người lên thuyền, du thuyền lại bắt đầu di chuyền, dần dần lái về phía hải vực rộng lớn.

Nhưng trên thuyền lại lặng lẽ, không hề có một chút âm thanh.

Lạc Ninh tim đập thình thịch, nhịn không được hỏi: “Dịch Tắc, anh…”

Lời còn chưa nói hết, chỉ thấy đột nhiên Tần Dịch Tắc quỳ một chân xuống trước mặt.

Người đàn ông nọ không biết từ đâu biến ra một cái hộp nhung tinh xảo, nâng đến trước mặt Lạc Ninh, ngẩng đầu nhìn Lạc Ninh, từng câu từng chữ, dùng ngữ điệu trầm thấp dịu dàng, nói: “Lạc Ninh, anh chính thức cầu hôn em.”

Lạc Ninh: “……”

Dưới ánh nến ấm áp, gương mặt người đàn ông nọ anh tuấn đến độ không thể xoi mói, trong mắt tràn đầy thâm tình.

Hắn nói: “Chúng ta đã kết hôn rồi, nhưng từ trước đến nay anh chưa từng chính thức cầu hôn em. Lúc trước kết hôn, anh cho rằng chỉ để ứng phó với cha mẹ hai bên, không muốn ở bên em suốt đời. Thế nhưng hiện tại, đã khác hoàn toàn…”

Hắn dừng một chút, ánh mắt nhìn về phía Lạc Ninh ôn nhu đến cực hạn: “Anh yêu em, anh muốn biến em thành bạn đời chân chính của mình, vĩnh viễn bảo vệ em. Cho nên, hôm nay anh chính thức cầu hôn em.”

“Lạc Ninh, em có đồng ý, bên anh không?”

Nghe giọng nói trầm thấp của Alpha, đối diện với ánh nhìn nghiêm túc của hắn, trái tim Lạc Ninh hơi run, quả thật không biết nói gì cho phải!

Trước vẫn cho rằng Tần Dịch Tắc nghiêm túc chính trực, không hiểu phong tình, nhưng ai mà ngờ, hắn cũng sẽ có lúc lãng mạn thế này?

Trên hải vực rộng lớn mà yên tĩnh, du thuyền phủ đầy ánh nến, hắn quỳ một gối ở đó, nghiêm túc nói: “Em đồng ý bên anh không?”

Một khi đầu óc chậm chạp được khai thông, thật khiến người không kịp chuẩn bị, khó mà chống đỡ.

Lạc Ninh chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập ầm ĩ.

Tần Dịch Tắc vẫn quỳ gối, dịu dàng nhìn Lạc Ninh.

Lạc Ninh sắp bị ánh mắt của hắn hòa tan, kìm lòng không đặng đưa tay ra, nhận lấy chiếc hộp Tần Dịch Tắc đưa tới.

—— đương nhiên đồng ý, nếu không sao có thể cam tâm tình nguyện để anh đánh dấu?

Tần Dịch Tắc thấy Lạc Ninh đáp lại, lập tức kích động đứng lên, dùng sức ôm Lạc Ninh vào trong ngực.

Cái ôm ấm áp đến mức làm Lạc Ninh suýt chút nữa rơi lệ.

Người cậu thích, rốt cục đã yêu cậu rồi, đây là chuyện khó gặp đến chừng nào?

Lạc Ninh hít sâu, ôm Tần Dịch Tắc một hồi. Lát sau, Lạc Ninh mới giả vờ bình tĩnh hỏi: “Dịch Tắc, anh thật biết cách làm em kinh hỉ. Những thứ này anh chuẩn bị từ khi nào?”

Tần Dịch Tắc nói: “Đầu tháng 8, mấy ngày trước khi hoạt động tuyên truyền cho Tinh Thần Phong Hỏa kết thúc, anh vẫn luôn chuẩn bị, định chờ khi nào em rảnh, sẽ mang em trải qua một kỳ trăng mật ngọt ngào, rồi chính thức cầu hôn em.” Hắn vừa nói vừa lấy một sợi dây chuyền tinh xảo từ trong hộp nhung ra, nói: “Lúc trước nhẫn kết hôn là do em thiết kế, lần này, anh tự thiết kế một sợi dây chuyền, đưa cho em làm lễ vật, em có thích không?”

Lạc Ninh mỉm cười gật đầu: “Anh tặng, đương nhiên em rất thích.”

Tần Dịch Tắc đeo dây chuyền cho Lạc Ninh, thấp giọng nói: “Nếu cầu hôn thành công rồi, vậy em có nguyện ý, cùng anh tổ chức một lễ cưới chính thức không?”

Lạc Ninh ngẩn người: “Có ý gì?”

Tần Dịch Tắc nói: “Lễ cưới lần trước chỉ là một loại hình thức, tuy rằng có rất nhiều khách mời, nhưng hai chúng ta đều không nghiêm túc. Ngày hôm nay, anh muốn cho em một lễ cưới thật sự. Không có nhiều khách mời như vậy, nhưng hai chúng ta đều thật lòng, vậy để biển rộng và trời cao chứng hôn cho hai ta, được chứ?”

Viền mắt Lạc Ninh đột nhiên chua xót. Tần Dịch Tắc nói đúng, lễ cưới lần trước tụ tập khách mời, phụ hoàng trực tiếp bao nguyên một chiếc phi thuyền tư nhân, bố trí cực kỳ xa hoa lộng lẫy, còn mời hội trưởng hiệp hội cơ giáp Brian tiên sinh làm chủ hôn, dưới sự chứng kiến của hai bên gia trưởng, hai người nói trái lương tâm, lúng ta lúng túng, sau lễ cưới đi hưởng tuần trăng mật cũng chỉ để ứng phó.

Thế nhưng lần này không giống nhau, hai người đã trải qua kỳ trăng mật chân chính, xảy ra quan hệ, đánh dấu nhau hoàn toàn.

Tần Dịch Tắc quỳ gối trước mặt chính thức cầu hôn, Lạc Ninh đáp ứng.

Dưới tình huống như vậy, hai người kết hôn, mới xem như một lễ cưới thật sự.

Tần Dịch Tắc nhẹ nhàng ôm eo Lạc Ninh, ôn nhu nhìn cậu: “Lễ cưới giả đã làm rồi, giờ mời khách thì hơi buồn cười, cho nên, lễ cưới chân chính lần này, chỉ có hai chúng ta, em có để ý không?”

Lạc Ninh mỉm cười lắc đầu: “Không để ý.”

—— có anh, là đủ rồi.

Tần Dịch Tắc cúi đầu, nhẹ nhàng hôn trán Lạc Ninh, nghiêm túc hỏi: “Lạc Ninh tiên sinh, em có nguyện ý cùng Tần Dịch Tắc kết làm vợ chồng, từ đây yêu thương hắn, tôn trọng hắn, bảo vệ hắn, không rời không bỏ, mãi đến tận vĩnh hằng?”

Lạc Ninh không chút do dự gật đầu: “Em nguyện ý.”

Cậu dừng một chút, liền theo sát hỏi: “Tần Dịch Tắc tiên sinh, vậy anh có nguyện ý cùng Lạc Ninh tiên sinh kết làm vợ chồng, từ đây yêu thương cậu ấy, tôn trọng cậu ấy, bảo vệ cậu ấy…” Nói đến đây, Lạc Ninh không nhịn được có chút nghẹn ngào, nhưng cậu rất nhanh nhịn xuống cảm xúc muốn rơi lệ, ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn Alpha của mình, từng câu từng chữ hỏi, “Anh có nguyện ý không rời không bỏ cậu ấy, mãi đến tận vĩnh hằng?”

Tần Dịch Tắc phi thường kiên định: “Anh nguyện ý.”

Viền mắt Lạc Ninh ướt đẫm, bởi vì cậu biết, lần này, Tần Dịch Tắc nói “Anh nguyện ý”, là phát ra từ chân tâm.

Lễ cưới lần trước, Brian tiên sinh nói, tiếp theo các con có thể hôn môi đối phương. Sau đó, Lạc Ninh chủ động nhón chân lên, cướp đi nụ hôn đầu của Tần Dịch Tắc.

Thế nhưng lần này, không cần chủ hôn nhắc nhở.

Tần Dịch Tắc chủ động nâng cằm Lạc Ninh lên, dịu dàng hôn cậu.

Du thuyền trải đầy ánh nến, dừng ở giữa hải vực, đỉnh đầu muôn vàn vì sao điểm xuyết, tựa như những đôi mắt đang lấp lánh theo dõi họ, trên mặt biển yên tĩnh, gió biển nhẹ nhàng thổi qua, tựa như đang chúc phúc cho bọn họ.

Giữa đất trời, chỉ còn dư lại hai người bọn họ, ôm nhau, hôn môi thật dịu dàng.

Biển rộng và trời cao đều chứng kiến lễ cưới của họ, không có người thân bạn bè chúc phúc, không có chủ hôn, cũng không có cảnh tượng xa hoa và âm nhạc.

Nhưng bọn họ có, giao cho nhau trái tim chân thành nhất.

Ritt: Thực tế thì từ trước đến nay tớ luôn cảm thấy Lạc Ninh yêu Tần Dịch Tắc chưa đủ. Bởi vì cậu ấy quá lý trí, quá thông minh, lại hơi cáo già, ít nhất tớ nghĩ, nếu đặt bản thân cậu ấy và Dịch Tắc lên bàn cân, cậu ấy vẫn quý trọng mình hơn. Nhưng đọc đến chương này, xem như nỗi lòng của tớ được thỏa mãn một chút, vì tớ thấy một Lạc Ninh sâu lắng đến vậy…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.