Bí Mật Của Bạn Trai Mẫu Mực

Chương 4



Hạ Anh Đông không biết mình đã ngủ bao lâu, khi tỉnh lại thì sắc trời ngoài cửa sổ đã tối.

Anh đi vào trong phòng khách, chuông đồng hồ chỉ 8 giờ, một bàn thức ăn tựa hồ không có người động đến; gian phòng của Mạc Tử Nhân vẫn còn sáng đèn, anh đi tới trông thấy cô vẫn còn vẽ, chỉ là cảnh cô đang vẽ giống như một bức tranh.

Anh gõ cửa “Như thế nào lại không ăn cơm?”

Mạc Tử Nhân ngừng tay lại, hai vai khẽ rũ xuống, đầu cúi xuống, không có xoay người lại.

Hạ Anh Đông đoán rằng có vấn đề — chẳng lẽ đã xảy ra chuyện?!

Anh vội vã đi đến trước mặt cô, buổi chiều chào đón anh vẫn còn cùng anh tranh cãi cười đùa, sao ánh mắt cô lúc này mang vẻ ưu sầu, vẻ mặt rất lo lắng.“Làm sao vậy?” Anh phát giác được một tia không thích hợp.

Mạc Tử Nhân nhìn anh một cái, đáy mắt ưu sầu vẫn không thay đổi “Ba của tôi còn chưa có trở lại…… Vừa rồi mẹ tôi gọi điện thoại tới công ty hỏi, mới biết được ba của tôi ngày hôm qua căn bản không có đi làm; Bởi vì ông làm việc này chỉ là tạm thời, người của công ty đơn thuần cho là ngày đó ông không muốn làm nữa, nên cũng liền không có báo cho chúng tôi biết.”

“Mẹ cô đâu?”

“Mẹ tôi đến công ty xem sự việc như thế nào.” Cô cũng muốn đi, nhưng có thể bởi vì trong nhà còn có anh, mới nhất định phải ở lại.

Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vì cái gì ba lại mất tích? Nếu quả thật gặp phiền toái, ít nhất cũng nên gọi điện thoại thông báo chứ? Mạc Tử Nhân bất an nắm bút vẽ,gân xanh trên mu bàn tay mơ hồ hiện lên, trong đầu không khỏi hiện ra dự cảm xấu.

Cô lại đang cắn môi dưới!

Hạ Anh Đông rất không thích bộ dạng phiền não của cô, vội vàng ôm vai của cô. “Nói không chừng là tạm thời có việc, chờ một chút đi! Ông ấy nhất định sẽ trở về.”

Ở vào thời điểm này, anh cũng không biết phải an ủi người khác như thế nào, chỉ có thể nói chút ít gì đó.

“Nếu quả thật có việc, ít nhất cũng nên gọi điện thoại về nhà, chúng tôi thật lo lắng cho ông, không biết ông có gặp phải phiền toái gì không.” Mẹ nói cho cô biết, sau liền lập tức ra cửa, mà cô còn lại là khẩn trương đến nỗi ngay cả cơm tối đều ăn không vô.

“Sẽ không, không cần phải nghĩ như vậy, cô có muốn hay không tới đây một chút?”

“Làm cái gì?”

“Để tôi ôm cô, có thể cho cô dũng khí.” Anh không khéo ăn nói lắm, đành phải dùng hành động bày tỏ.

Mạc Tử Nhân nháy mắt mấy cái, xác định anh không phải là đang nói đùa, sau đó không khỏi bật cười, sự khẩn trương đang đè ép tại ngực, lập tức cũng giảm bớt không ít.

Đúng vậy, không có tin tức chính là tin tức tốt, nói không chừng cha cô là thật sự có chuyện, mới có thể quên liên lạc với cô và mẹ; Nhớ hồi năm ngoái, ông liền bởi vì vội vàng đưa người bạn xảy ra tai nạn xe cộ vào bệnh viện, mà không có cùng mẹ con cô liên lạc, cô nhớ đến lúc ấy mẹ vẫn còn quở trách cha suốt một giờ, lần này khẳng định lại là vì bạn bè– cha cô luôn nói ông có thể giúp bạn bè không tiếc cả mạng sống, bạn bè của ông không nhiều lắm, bởi vậy phá lệ quý trọng.

Mạc Tử Nhân xoa xoa con mắt, lộ ra nụ cười hiểu ý. “A Đông, cám ơn anh.”

“Không cần khách khí.”

“Đúng rồi, mẹ nói anh buổi tối phải đi, có cần tôi giúp anh gọi taxi hay không”

“Cô thật sự rất muốn đuổi tôi đi hay sao?” anh tức giận hỏi.

Cô vội vã làm sáng tỏ “Không phải vậy, chỉ là anh một ngày không có trở về nhà, người trong nhà khẳng định cũng sẽ lo lắng; Tôi đây là suy bụng ta ra bụng người, tôi cảm thấy được anh cần phải về sớm một chút.” Giờ phút này cô đối với Hạ Anh Đông đã thay đổi cách nhìn một chút.

“Tôi ban ngày có gọi điện thoại, bọn họ đối với tôi rất yên tâm; bây giờ để một mình cô ở nhà, tôi không yên tâm, chờ ba mẹ cô trở lại ta mới đi.” cô dù sao cũng là một cô gái yếu đuối, vạn nhất thật sự có chuyện, không có người ở bên cạnh thì không tốt lắm.

“Anh là người rất tốt.” Người này trong thời gian bị thương, lại không cho nàng báo cảnh sát nhất định là cùng bang phái có quan hệ, cô từ lúc trước khi đi đến kho hàng, thì có hơi chút nghĩ tới có phải hay không nên bỏ đi không cần quan tâm đến, nhưng mà lương tri cuối cùng chiến thắng lý trí, cô đi tới, cũng chìa tay giúp đỡ, thật may là người mình cứu chính là người tốt, không phải là người xấu.

Hạ Anh Đông không khỏi cười mỉa, vẻ mặt cũng dày không phải mỏng, phảng phất bởi vì cô tán thành quá mức mà thấy không vui. “Chỉ mới như vậy đã cảm thấy tôi rất tốt, nếu là tôi tiếp tục cho mẹ con cô tiền, chẳng phải là tôi được coi là thần?”

Mạc Tử Nhân vốn là nhếch lên khóe miệng, lại xụ xuống, bởi vì cô có thể cảm nhận được anh mãnh liệt phòng bị. “A Đông, tôi và anh không có bất kỳ quan hệ ích lợi gì, chỉ là đơn thuần cảm thấy anh rất tốt, anh không cần phải cực đoan như vậy, cũng không phải là tất cả mọi người đối tốt với anh cũng là vì ích lợi.”

Anh cực đoan?! Thôi, nói tiếp lại sẽ dính dáng đến chuyện anh không muốn nói đến.

Hoàn cảnh của anh khá phức tạp, nếu như không lục đục với nhau, không biết hoài nghi người khác, căn bản rất khó sinh tồn được; Cá tính của anh vốn là cũng không phải hay quát tháo như vậy, chỉ là hoàn cảnh xấu làm cho anh không thể không đứng ở tiền tuyến tối tăm, cùng cô vốn ngây thơ đơn thuần nói những thứ này, chỉ sợ cô không cách nào hiểu được, anh dứt khoát không nói.

“Tôi không hiểu được vì sao anh bị thương, bất quá chuyện xã hội đen vốn chính là như vậy, không phải là ngươi chết, chính là người khác chết, chỉ hy vọng sau khi trải qua sự việc lần này, anh có thể suy nghĩ thật kỹ, mình không phải là người thật sự thích hợp đi đường này; Đi nhầm không quan hệ, dùng sức quay trở về vẫn còn có cơ hội, nhưng nếu như tiếp tục đi sai đường, vậy thì thật không có đường rút lui.” Xem ra anh kì thật cũng không phải rất xấu, cô lại nói thêm vài câu.

Hạ Anh Đông chớp chớp mắt, đối với tiểu quỷ Mạc Tử Nhân này có chút không cho là đúng, nhưng là cảm nhận cô nói không sai — nếu anh có thể sớm một chút nhìn thấu, có lẽ rất nhiều chuyện cũng sẽ khác đi.

Hiện tại có lẽ còn không muộn đi…… Anh chỉ có thể an ủi mình như vậy.

“Anh đói bụng không? Ăn cơm trước đi. Có đi được không? Có muốn hay không tôi đỡ anh?”

Hiện tại mới nhớ tới anh cần người nâng đỡ, quá chậm, Hạ Anh Đông liếc cô một cái, “Cám ơn, không cần. Tôi là người rất có cốt khí, chân chặt đứt sẽ tự bò đi, dù cho tay tàn, cũng sẽ lăn đi, tuyệt không khiến cô hao tâm tổn trí.”

Vẻ mặt ngây thơ của anh lập tức chọc cô nở nụ cười.

Người với người trong lúc đó quả nhiên vẫn rất cần quan hệ tốt, cô rất may mắn nhớ kỹ lời dặn dò của mẹ, nếu không A Đông vạn nhất thật đã chết rồi, cô nhất định đau lòng cả đời.

Mạc Tử Nhân xới cơm cho hai người, rồi cùng ngồi xuống, Hạ Anh Đông lúc này chú ý tới cô ngồi bên cạnh anh — buổi sáng tốt lành cũng là như vậy, thông thường mà nói, cô không phải là nên để ý phải cách anh xa một chút sao?

“Cô không ngồi vào đối diện sao?” quay mặt sang nhìn cô, anh cũng không thích quanh co lòng vòng, hoặc là muốn giấu tâm tình, nói trực tiếp ngược lại tốt hơn.

“Ngồi đây cũng đâu có gì khác biệt?”

“Chúng ta rất thân sao?” Hai người xác thực là nửa đời không quen, anh cũng không có thói quen có người dựa quá gần vào anh, đây là tính cách không thay đổi được của anh.

Mạc Tử Nhân đầu tiên là nhìn anh một cái, sau đó quay đầu đi mới nói: “Thành thật mà nói, anh thật sự bị đánh cực kỳ thảm…… Nếu như muốn tôi nhìn mặt anh khi ăn cơm, tôi sẽ nuốt không trôi.”

Anh đã trực tiếp như vậy, thì cô cũng không cần ủy khuất chính mình, dù sao nơi này cũng là nhà cô a!

Hạ Anh Đông vẫn chưa có cơ hội trông thấy mặt của mình, duy nhất có thể xác định là con mắt trái sưng vô cùng lợi hại, cơ hồ không mở mắt ra được; Má phải còn lại là vừa sờ liền đau nhức, bất quá quan trọng là anh vẫn còn sống sót, mặc dù bị hủy dung cũng không sao cả, dù sao anh vốn là sẽ không để ý tướng mạo, tính mạng mới là trọng yếu.

“Trông rất thảm sao?” Bình thường người thiện lương cũng sẽ không thẳng thắn như thế

Mạc Tử Nhân cực kỳ nghiêm túc nói: “Ba mẹ anh tuyệt đối không nhận ra anh”.

Ngoại trừ xanh một khối, tím một khối không nói, nghiêm trọng nhất đúng là con mắt trái kia sưng lớn như quả bóng bàn “U”, làm cho cô khó có thể tưởng tượng, thì ra là người xác thực có thể bị đánh thành bộ dạng này.

“A!” Hạ Anh Đông cổ họng thốt lên một tiếng, tiếp tục ăn cơm, dù cho miệng rất đau, anh vẫn phải cố ăn. “Nếu tôi đã bị đánh thảm như vậy, cô vì cái gì còn dám cứu tôi? Cô không sợ cứu lầm người sao?”

“Yên tâm, cách vách chính là cục cảnh sát.”

Hạ Anh Đông tức giận hừ lạnh. “Có trăm ngàn loại phương pháp làm cho người ta không nói được lời nào”

Mạc Tử Nhân cụp mắt xuống, từ từ nói: “Trước kia ba của tôi bị tai nạn xe cộ, lúc ấy nếu không phải gặp gỡ người hảo tâm, ông đã sớm mất mạng, nhưng lúc đó chung quanh đây trị an không tốt, nếu như trên đường thực sự phát sinh tai nạn xe cộ, phần lớn người thà rằng làm như không thấy, thậm chí ngay cả báo cảnh sát cũng không nguyện ý……”

“Tôi liền hỏi vợ chồng kia vì cái gì nguyện ý cứu cha tôi? Bọn họ nói thà rằng gặp gỡ tai nạn xe cộ giả, cũng không cần cả đời bị lương tâm khiển trách, cho nên bắt đầu từ khi đó, tôi liền tự nói với mình, nếu tôi có thể trợ giúp người khác, tôi sẽ cố hết sức mình.”

“Cho dù đó là người xấu sao?”

“Nếu quả thật là người xấu, cũng chẳng quan hệ gì”

“Không phải là không quan hệ, cô không hề biết tự bảo vệ mình, đừng xem bộ dạng người khác mà lơ là, tốt nhất mang theo một chút vũ tùy thân để phòng thân, biết không?”

“Được……” Mạc Tử Nhân như một đứa trẻ nhỏ dễ dạy, hết sức chuyên tâm lắng nghe.

Hạ Anh Đông khẽ nở nụ cười, cầm bát đũa. “Nhanh ăn đi!”

“Được……” cô nháy mắt mấy cái, trộm dò xét thái độ nghiêm túc của Hạ Anh Đông, nhịn không được ở đáy lòng cười trộm.

“Cô sao không ăn tôm?”

“Tôi bị dị ứng tôm cua, không thể ăn được.”

Anh cảm thán bày tỏ “Thật đáng tiếc, tôi lại rất là thích ăn con cua đây!”

“Hôm nay không có con cua, chỉ có trứng tôm, tôi bóc cho anh ăn.”

Hạ Anh Đông chú ý tới vết thương ở tay phải của cô, suy tư trong chốc lát, sau mới mở miệng “Tay bị thương…… Không hối hận sao?”

Tay Mạc Tử Nhân đang bóc tôm bỗng dừng lại. “Không…… Sao anh lại hỏi thế?”

“Cho dù là vì cứu người, phải hy sinh tay phải cũng không quan tâm sao?”

Cô đưa tay chạm đến vết thương kia, mỗi khi nghĩ lại cũng sẽ làm cô thất thần, trong lòng những hồi ức như từng đợt sóng ùa về “Biết là có khổ sở, dù sao lúc ấy vì thuyết phục, tôi chính là tốn một đoạn thời gian rất dài; Có những lúc, tôi thậm chí không thể cầm bút viết chữ, nhưng tôi chưa bao giờ từng hối hận, dù sao dùng một cái tay để đổi lấy một mạng người, thật sự là quá đáng giá, huống chi cô ấy chính là người bạn tốt nhất của tôi.”

“Người bạn tốt nhất có thể đối với cô như vậy sao?”

“Lúc đó tinh thần của cô ấy không tốt lắm, người nhà của cô ấy đối với cô quá mức nghiêm khắc, mọi chuyện đều muốn hoàn mỹ, cho nên cô ấy mưois không thể chịu được áp lực mà tự sát.”

“Vậy cũng không cần phải cắt một vết thương sâu như vậy, vạn nhất tay của cô thật sự bị phế đi, cũng không có người cùng đồng tình với cô.” Anh nhịn không được thay cô cảm thấy không đáng giá, nếu là đổi thành anh, anh tuyệt đối sẽ tìm được biện pháp xử lý vẹn toàn đôi bên.

“Vết thương rất nặng, tôi nghĩ nó tượng trưng cho tình nghĩa sâu đậm của cô ấy…… Cũng bởi vì cô ấy gặp quyết tâm của tôi, mới có thể bỏ đi ý niệm tự sát trong đầu; Cô ấy khóc nói cho tôi biết, cô không phải thật tâm ghen ghét tôi, cũng không muốn tổn thương tôi, cô chỉ là mệt mỏi, muốn tìm lối thoát, cô ấy kỳ thật cũng hi vọng tôi không ngăn cản, để cho cô trực tiếp nhảy xuống đi! Nhưng tôi vẫn ngăn cản, cô ấy không thể lại tiếp tục ích kỷ…… Cho nên, tôi chưa bao giờ từng hối hận vì đã cứu cô ấy.”

“Cô thật sự là……” Hạ Anh Đông nhịn không được đưa tay sờ sờ đầu của cô, động tác này dường như muốn trấn an lại như yêu thương, làm Mạc Tử Nhân kinh ngạc đỏ bừng mặt. “Dù cho chính mình bị thương cũng không sao cả sao?”

“Nếu như, nếu như bị một chút thương có thể đổi lấy làm cho lòng tôi thanh thản…… Tôi cam tâm tình nguyện.”

Thật là kỳ quái! Cô rõ ràng biết A Đông chỉ là theo thói quen dùng động tác để diễn tả cảm giác của anh, anh hay sờ đỉnh đầu của cô cũng chỉ là hành vi quan tâm, vì cái gì lòng của cô lại có điểm khẩn trương như vậy? Giống như cô rất thích động tác đó của anh…..

A Đông xác thực không xấu, làm việc cũng không giống là lỗ mãng, thậm chí còn nói ra được một chút đạo lý, giả sử có thể đi lên cùng một quỹ đạo, cũng sẽ có thể cùng nhau đi trên một con đường.

“Vạn nhất bất hạnh mất đi tay, cô cũng không tiếc nuối sao?” anh lại hỏi, dường như muốn do thám suy nghĩ, nội tâm chân chính của cô, hoặc như muốn khai thác cô ở một khía cạnh khác.

“Nếu quả thật là không may mắn……Cũng là mạng của tôi.” Mạc Tử Nhân nhàn nhạt trần thuật, bỗng nhiên tay lại nắm chặt thành quả đấm lộ ra nụ cười. “Bất quá tôi sẽ không dễ dàng thỏa hiệp, tôi nhất định sẽ tìm được cách khác để có thể vẽ tranh……Tay phải không thể vẽ, sẽ dùng tay trái; Mất hai tay, cũng có hai chân, cho dù ngay cả chân cũng không còn, tôi còn có miệng…… Tôi tin tưởng chỉ cần có hi vọng, cũng sẽ không thất bại.”

Từng chữ từng câu nghe qua thì thật bình thường, nhưng lại bí mật mang theo lực hung hăng đánh trúng tâm của anh.

Quả thật không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài mảnh khảnh của cô, thật ra cô còn có ý chí rất kiên cường…..

Anh không biết nên hình dung cô như thế nào, cô giống như một bông hoa trắng muốt đơn thuần, tùy ý cũng có thể hiểu rõ, nhìn rất tầm thường nhưng có lúc lại thật sự rất kiên nhẫn, tuyệt không dễ dàng khuất phục bởi hoàn cảnh.

Anh không chỉ thưởng thức cô, còn có chút thích cô; Nếu như anh chọn con đường bất đồng, bọn họ có thể hay không cũng không có tương lai?

Mạc Tử Nhân đột nhiên ý thức được tự mình nói quá nhiều, vội vàng cầm lấy bát đũa vùi đầu vào ăn.

Thôi, cho dù muốn có tương lai gì, cũng phải chờ anh xử lý xong những thứ chuyện phiền toái này đã, nóng vội chỉ sợ hỏng việc, chờ chuyện này sau khi kết thúc, anh sẽ ngẫm lại nên làm như thế nào.

Sau đó, hai người bình an vô sự tiếp tục ăn cơm, trong lúc khi Mạc Tử Nhân chuẩn bị múc canh, tiếng điện thoại vang lên, cho là có tin tức tốt, cô ngay cả thìa đều quên để xuống, hứng thú vội vã chạy tới nghe điện.

“Mẹ, tìm được ba sao? Khoan đã–mẹ nói cái gì? ba, ba làm sao vậy?!”

Không lường trước được, cuộc điện thoại gọi đến này lại mang đến tin dữ cho nhà bọn họ!

Thìa rơi xuống đất …… Thanh âm chói tai làm cho hết thảy đều dừng lại.

Mạc Tử Nhân đến nay vẫn nhớ rõ cha từng cười nói muốn dắt tay của cô, nhìn cô bước lên xe hoa……

Mắt thấy tuần sau chính là sinh nhật của cha, cô đã nghĩ kỹ muốn như thế nào thay ông tổ chức sinh nhật, vì cái gì…… Vì cái gì mà cha không tranh quyền thế, lại bị cuốn vào bang phái phân tranh, mà chịu khổ bị vây đánh tới chết?

Không! Không thể nào……

Làm sao đây — rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Cha cô đối đãi với mọi người hiền hòa, cũng không cùng người kết thù kết oán, như thế nào ngày thường vô cớ có quan hệ với xã hội đen?! Xã hội đen như thế nào, làm sao lại tìm tới cha cô?

“Tiểu Nhân, ba cô làm sao vậy?” Hạ Anh Đông gặp Mạc Tử Nhân quỳ trên mặt đất, đi tới ngồi xổm bên cạnh cô.

Xã hội đen…… Nhà bọn họ chưa bao giờ cùng xã hội đen từng có quan hệ, chỉ ngoại trừ……

Mạc Tử Nhân chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào Hạ Anh Đông, thanh âm của anh lộ ra quan tâm, giờ phút này nghe vào tai cô lại có ý châm chọc — nhà bọn họ duy nhất có liên quan tới xã hội đen, chính là chuyện tối hôm qua cô cứu A Đông, là vì cứu anh cho nên mới hại tới cha cô sao?

“Tiểu Nhân, đã xảy ra chuyện gì?” Sắc mặt của cô thập phần tái nhợt, anh biết rõ nhất định là đã xảy ra chuyện lớn.

Nét mặt của cô từ kinh ngạc chuyển thành chán ghét, dùng sức cầm lấy y phục của Hạ Anh Đông, giống như lẩm bẩm tự nói: “Nếu như, nếu như ngày hôm qua tôi không cứu anh, ba tôi sẽ không phải chết đúng không? Có phải hay không bởi vì tôi có quan hệ với anh, mới hại chết ông….Tại sao là ba của tôi? Ông là người thiện lương như vậy a! Vì cái gì hết lần này tới lần khác là ông? Anh cũng là một phần của bọn chúng đúng không? Nhất định, nhất định là quan hệ của anh, mới có thể liên lụy đến ba của tôi…… Đều là lỗi của tôi, là lỗi của tôi! Tôi không nên cứu anh, tôi tại sao phải cứu anh?! Tôi thật không nên cứu anh–”

Thiện lương của cô bị loạn, ngực đau quá, cả đầu óc hỗn loạn hết cả lên, giống như là bị vật nặng đập vào không cách nào tập trung tinh thần suy tư chuyện gì cả, trực giác của cô liền nghĩ đến là do mình sai, là cô lỗ mãng, hại chết cha của mình.

“Tiểu Nhân……” Hạ Anh Đông cũng rất kinh ngạc, đối mặt với sự chỉ trích của cô, anh không phản bác chút nào.

Tay của cô phát run, đầu ngón tay lạnh buốt, hai tay ôm lấy thân mình, bộ dáng yếu ớt vô lực, làm Hạ Anh Đông trong lòng căng thẳng, không nghĩ nhiều liền ôm chặt lấy cô.

Có lẽ là vừa rồi đã phát tiết, Mạc Tử Nhân thoáng bình tĩnh trong chốc lát, nhưng sắc mặt vẫn ngưng trọng như cũ. “Vì cái gì tôi cứu anh, ba lại đã xảy ra chuyện? Không phải nói người tốt sẽ có kết quả tốt sao? Nếu thực sự nguy hiểm, tôi thà rằng phát sinh ở trên người tôi, ba vì cái nhà này mà cố gắng như vậy, tại sao là ông…… Tại sao lại là ông?”

Nước mắt rốt cục rơi xuống, dường như đại biểu cô đã tiếp nhận sự thật này.

“Thực xin lỗi……” anh nhẹ nói ra ba chữ này, bởi vì nói không nên lời, cũng không biết những từ ngữ an ủi như thế nào, nếu như đem tất cả trách nhiệm, cùng tội lỗi đổ lên người anh có thể làm cho cô sống tốt hơn một chút, vậy anh nguyện ý để cho cô trút giận.

Không biết qua bao lâu, Mạc Tử Nhân đã ngừng lại nước mắt. “Tôi cầu xin anh hãy đi đi….. Chúng tôi cũng không muốn dính dáng đến các anh như vậy, xin anh đi thôi!”

“Tiểu Nhân……”

“Đi, van cầu anh đi! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!”

“Ít nhất để cho tôi đợi đến khi mẹ của cô quay trở lại, tôi không yên tâm khi để cô ở lại một mình, chờ mẹ cô vừa về đến, tôi lập tức đi ngay.”

Mạc Tử Nhân đẩy anh ra, đứng dậy trở lại trong phòng, cũng không thèm nhìn anh một cái; Hạ Anh Đông thở dài một hơi thật sâu, ngồi trên mặt đất cũng không nhúc nhích.

Hai ngày nay, chuyện xảy ra giống như tình tiết ở trong phim, làm anh trở tay không kịp, cuối cùng cho rằng đã kết thúc, lại dậy lên một lớp cao trào.

Anh một mặt đau lòng Mạc Tử Nhân, một mặt cũng muốn biết rõ ràng chân tướng sự việc, anh không hiểu cha của cô như thế nào đột nhiên chọc phải xã hội đen, anh cũng có nhiều mối quan hệ, khẳng định cũng có thể giúp đỡ một chút.

Từng Lương Ngọc khi trở về, có hai cảnh sát đi theo sau lưng.

Cảnh sát tìm được cha của Mạc Tử Nhân ở một địa phương vắng vẻ, có người chứng kiến nói rằng thấy ông bị mấy tên xã hội đen mang đi, cuối cùng bị mấy người kia đánh chết.

Bất quá chứng cớ hiện trường để lại, chỗ đó cũng không phải là hiện trường giết người, cảnh sát còn muốn xâm nhập điều tra, bởi vì tối hôm qua không chỉ có nam chủ nhân nhà họ Mạc bỏ mạng, còn có hai đại bang phái sống mãi với nhau, trong đó thế lực lão đại lớn nhất bị phản bội, đến nay tung tích không rõ.

Chuyện huyên náo rất lớn, không thể giải quyết lặng lẽ được.

Mạc Tử Nhân không quan tâm đến những tên xã hội đen liều mạng, ngươi chết ta sống như thế nào, cô chỉ để ý chính là người cha mà cô yêu nhất vĩnh viễn không cách nào mở mắt ra nữa.

Hai mẹ con không hề khóc rống, hoặc chảy nước mắt, chỉ là lẳng lặng nắm tay nhau, thần sắc ngưng trọng.

Hai cảnh sát rất đồng tình với hai mẹ con họ, cũng khẳng định chồng của Từng Lương Ngọc không có quan hệ với xã hội đen, chỉ là ông chết quá kì lạ, kiểu có lệ hỏi thăm là tất nhiên, nhưng sự việc này gây bi thương cũng là lẽ bình thường.

Sau khi hỏi xong, cảnh sát rời đi Mạc gia, Hạ Anh Đông mới từ gian phòng đi ra, trông thấy mẹ con cô ngồi ở phòng khách, Mạc Tử Nhân giống như tượng thạch cao, không còn chút sinh khí.

Cái nhà này không có nam chủ nhân, mẹ con các cô làm như thế nào ứng phó mọi chuyện kế tiếp? Vô luận là không phải là đã bị dính líu tới anh, anh ít nhất cũng có thể làm chút gì đó đi? “Bác gái, nếu con có thể giúp được chuyện gì, xin đừng khách khí.”

Mạc Tử Nhân từ đầu tới đuôi không có nhìn anh một cái, thủy chung cúi đầu.

Từng Lương Ngọc ngẩng đầu lên, thanh âm vô lực: “A Đông, cám ơn cậu, không cần đâu, cậu hay là cứ về trước đi! Cảnh sát bắt đầu chú ý chuyện này, hiện tại chồng của tôi đã chết, chúng tôi không muốn lại gặp phải những chuyện khác, cho nên……” Nói xong lời cuối cùng, bà có vẻ hơi khó xử.

Hạ Anh Đông nhắm lại hai mắt, phi thường rõ ràng lời nói cùng ý tứ này của Từng Lương Ngọc– cũng đúng, nếu như không có anh, có lẽ căn bản chuyện này sẽ không làm liên lụy đến người khác..

“Xin lỗi……” Tạm thời rời đi đối với bọn họ sẽ khá hơn. “Bác gái, cám ơn sự chiếu cố của hai người.” Hạ Anh Đông hướng bọn họ cúi người chào, sau đó chuẩn bị rời đi.

“A Đông, để tôi giúp cậu gọi tắc xi!” Từng Lương Ngọc giống như là nghĩ đến cái gì nói.

“Không cần, bộ dáng của con bây giờ, không có ai nhận ra đâu”

Hạ Anh Đông vừa mới mở cửa ra, đi ra ngoài không bao lâu, Mạc Tử Nhân liền cầm lấy cái mũ đội đầu không nói một câu đuổi theo, cô đem cái mũ đội vào đầu của anh, hơn nữa kéo mặt anh thấp xuống, giúp anh đeo khẩu trang lên, sau đó đi cùng anh xuống lầu, đi đến đầu đường.

Cô liền lẳng lặng đi bên cạnh anh

Hạ Anh Đông từ trong túi tiền móc ra một tờ giấy đặt vào tay của cô, nghiêm túc dặn dò “Tiểu Nhân, đây là số điện thoại có thể liên lạc được với tôi, có bất kỳ vấn đề gì cũng có thể gọi điện thoại cho tôi, hai mẹ con cô đối với tôi mà nói…… Rất quan trọng.”

Nếu như không có hai người bọn họ, anh cho dù chết cũng không có ai phát hiện ra.

Mạc Tử Nhân muốn rút tay lại, lại bị anh vững vàng chế trụ không tha, cuối cùng đành phải gật đầu.

Biết rõ chính mình nên buông tay, Hạ Anh Đông lại thủy chung không có buông ra, vững vàng nắm lấy tay cô, anh đơn giản hiểu rõ tâm tình của mình, chỉ là thời gian này rất không thích hợp, có mấy lời trước mắt anh không thể nói, nói sớm có lẽ sẽ không có được kết quả, bởi vậy anh phải vững vàng, chờ hết thảy mọi chuyện kết thúc rồi nói — anh quyết không thể gây cho mẹ con cô bất kỳ một nguy hiểm nào!

Mạc Tử Nhân không hiểu A Đông vì cái gì vẫn liên tục cầm lấy tay của cô, nghe tin cha qua đời, hơn nữa còn chết bằng cách như vậy, tâm tình của cô, cùng tứ chi đau nhức, nên mới có suy nghĩ như vậy; Cũng bởi vì không tìm được nơi nào thổ lộ, cô đành phải đem sự tức giận này toàn bộ bộc phát trên người anh, biết rõ không nên, lại không ngăn cản được sự bi quan cùng thống khổ của cô.

Cô đối với anh nói ra lời quá đáng như vậy, anh lại một chút cũng không thèm để ý, thậm chí còn vì cô mà suy nghĩ, điều này càng làm cho cô vững tin anh cũng không phải là một người xấu, rất có cơ hội có thể đi trở về con đường chính đạo.

Hơn nữa nhiệt độ trên tay anh phảng phất có một cỗ lực lượng cường đại, ổn định lại tâm tình lúc này của cô, làm cô tạm thời cũng không muốn buông ra.

Mười phút sau, rốt cục có một chiếc xe tắc xi dừng ở trước mặt bọn họ.

Hạ Anh Đông trước khi lên xe, to gan ôm lấy Mạc Tử Nhân, vỗ vào lưng của cô. “Cố gắng lên…… Có việc liền gọi cho tôi, vô luận khi nào cũng có thể.”

Hiện tại, anh cái gì cũng không thể nói, nhưng lại không thể nói là “Chờ ta trở lại”. Hứa hẹn kiểu này, dù sao một mình anh đã quá phiền toái rồi, chỉ có thể trước tiên cho cô an ủi cùng khích lệ.

“Ừ……” Mạc Tử Nhân khẽ hừ một tiếng, thay anh đóng cửa xe, đưa mắt nhìn anh rời đi.

Mà lần từ biệt này, Hạ Anh Đông đúng là ước chừng tốn hai năm thời gian, mới tìm trở về cuộc sống của mình, nhưng mà anh cũng mất đi hành tung của Mạc Tử Nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.