Hôm nay Hạ Anh Đông sẽ
từ Thượng Hải trở về, nên lúc Mạc Tử Nhân vẽ tranh đặc biệt có tinh thần, tiến
độ cũng rất nhanh, bức tranh đã được vẽ tốt trên hai mặt vách tường, kỹ xảo của
cô thô sơ có chút nguyên thủy cùng phong cách phác hoạ đơn thuần, bức tranh phi
thường tiêu sái cùng tận hứng.
Cô đã nói với Tô Phân,
đêm nay không quay về ngủ.
Nghĩ tới tình cảnh của
buổi sáng hôm đó, trông thấy Hạ Anh Đông nằm ngủ bên cạnh, cô liền không nhịn
được cảm thấy có chút dư vị ngọt ngào.
Thì ra thích là loại cảm
giác thiết thực thế này, cùng cảm giác lúc cô thầm mến Hạ Lập Dương hoàn toàn
bất đồng — Hạ Anh Đông là chân thật ở trước mặt cô, cười với cô., nói chuyện
với nàng, mỗi phản ứng của hắn đều hấp dẫn nàng thật nhiều, làm cho nàng nhìn
hoài mà không chán.
Tay của anh rất lớn, rất
chắc chắn, mỗi khi nắm tay anh sẽ khiến cô có cảm giác an toàn, giống như chỉ
cần có hắn bên cạnh, cô sẽ không sợ hãi.
Tâm tình Mạc Tử Nhân hôm
nay liền trở nên đầy màu sắc, bích hoạ cần có điểm phấn trắng nõn nà, cô đành
phải bớt đi ít màu sắc, không muốn làm cho tâm tình của mình hoàn toàn phóng
tác trên bích hoạ, như vậy bố cục sẽ không đồng nhất
Bất quá cô cũng chỉ biết
nhịn không được nhớ tới hạnh phúc của mình…… cô có thể hay không là hạnh phúc
quá?!
Hôm nay làm việc rất
tốt, ông chủ rất chiếu cố cô, cho cô tự do phát huy cảm hứng, còn có một bạn
trai cơ hồ đạt tới hoàn mỹ. Cho dù cô vẫn thu nhập tuy không cao, vẫn không nổi
danh đứng nhất gì, nhưng cô cảm thấy cuộc sống trôi qua rất phong phú.
Cuộc sống như thế rất
tốt, trong tâm hồn bình thản mang theo ngọt ngào nồng đậm, rất thích hợp với
cô.
Chuông di động vang lên,
là Hạ Anh Đông gọi điện tới, nàng mừng rỡ nhận điện.
“Buổi sớm tốt lành.”
“Buổi sớm tốt lành.”
“Đang làm gì vậy?”
“Vẽ bức bích hoạ.”
“Từ từ mà làm, không
vội, dù cho vẽ đến một năm cũng không sao cả.”
“Em đã có linh
cảm.” cô vui vẻ báo cáo.
“Linh cảm gì?”
“Bí mật, anh phải chờ em
hoàn thành bức hoạ mới có thể sang đây xem.” cô muốn cho anh một kinh hỉ.
“Thần bí như vậy, anh
phi thường mong đợi nha, đã ăn sáng chưa?”
“Ăn rồi, đúng rồi, tiểu
lộn xộn muốn em thay cô ấy cám ơn anh, anh làm cho cô ấy trôi qua những ngày
phi thường hạnh phúc.” Mấy ngày nay cô cùng Tô Phân thưởng thức không ít mỹ thực,
chẳng trách Hạ Anh Đông lại đem ăn cơm coi như hưởng thụ, thì ra ăn thật sự là
một cách hưởng thụ.
“Anh hi vọng em theo cô
ấy béo lên một chút, em quá gầy.” Hiểu bạn gái sẽ không đối xử tử tế với chính
bản thân, vì vậy anh đem tất cả danh sách trương mục* nhà hàng của anh đưa cho
Tô Phân, mục đích là hi vọng mượn Tô Phân làm cho Mạc Tử Nhân phải
buông lỏng.
*trương mục : tài
khoản (Vô Vi : ở đây chắc nghĩa là danh sách nhà hàng mà ca là khách vip
thì phải, NN : đúng là thẻ Vip vào nhà hàng đó)
Anh muốn sủng cô, thương
cô, nuôi cô thật tốt, làm cho cô quen với sự ôn nhu của anh, săn sóc cùng trả
giá, sau đó không rời bỏ anh nữa. Chỉ cần có thể lưu lại cô, cho dù anh bị nói
là bá đạo, hoặc cưỡng chế cũng không sao.
“Nhỡ mập thì làm sao bây
giờ?” Một ngày cứ ba bữa ăn như thế, cũng không phải là không có khả năng.
“Rất tốt a! Ôm lấy sẽ
thoải mái, anh rất thích.”
“Vạn nhất ôm không được
thì phải làm sao bây giờ?” Thì ra là bạn trai sẽ cùng cô nói những lời nhàm
chán này, nhưng cũng rất thú vị.
“Anh sẽ cùng em vận
động, vì sức khỏe của em, chúng ta mỗi ngày sẽ chạy năm nghìn mét,
sau đó buổi tối anh lại cho em tắm nước nóng, giúp em mát xa toàn thân.” Anh
tinh tế nói ra tâm tình của mình, ngay cả ánh mắt cũng không tự giác hiện lên
sự ôn nhu.
Tưởng tượng hình ảnh
bỗng chốc được Hạ Anh Đông mát xa, kia đại khái là khoảng thời gian hạnh phúc
nhất của cô nha. Rõ ràng đã là tình nhân, mỗi lần nghe anh nói những lời này,
lòng của cô vẫn có chút bứt rứt. “Em có tốt đến như vậy sao? Đáng giá để anh
trả giá như vậy sao?”
“Em chỗ nào không tốt?
Anh giờ không thể thấy khuyết điểm của em.”
“Có a! Khuyết điểm của
em rất nhiều, kỳ thật em rất lười, có thể không động liền không động. Em cũng
rất tham ăn, bất quá kém hơn anh. Em còn thích ngẩn người, cả ngày nhìn trời vô
ích cũng sẽ không phiền.”
“Những thứ này đều là ưu
điểm mà!” anh lại như vậy phản bác.
“Làm sao có thể?”
“Đầu tiên em nói rất
lười, vậy thì đã có một nam nhân yêu em nguyện ý giúp em làm hết thảy. Thứ hai
em tham ăn, không phải nói có thể ăn chính là phúc sao, cho nên em có phúc khí.
Thứ ba ngẩn người…… Có thể ngẩn người mới không phải nặng nhọc, em nhất định sẽ
sống lâu trăm tuổi, cho nên tất cả đều không phải là khuyết điểm.”
Mạc Tử Nhân không ngừng
trong phòng đi vòng vòng, khi thì bĩu môi, khi thì ngu ngơ cười. “Vậy cũng
không thể nói là ưu điểm, phải nói…… Em rất hạnh phúc, có một người yêu em như
vậy…… Nếu như có một ngày anh đi không đành, em sẽ đẩy anh đi. Nếu ngay cả em
cũng không đành, em sẽ ở lại bên cạnh anh.”
“Anh cũng rất muốn cùng
em sống đến đầu bạc.”
“Anh Đông, nếu như có
một ngày anh chán ghét em, nhớ rõ nhất định phải nói cho em biết, nếu rời đi có
thể làm cho anh hạnh phúc, thì đó là chuyện duy nhất em có thể làm vì anh.”
Không phải là cô cố ý nghĩ đến kết quả bi thương này, chỉ là quá hạnh phúc, cô
nhịn không được sẽ có chút bi quan.
“Ccô bé ngốc, anh làm
sao sẽ cho em rời đi.”
Mạc Tử Nhân nghe thấy
thế, tâm cảm thấy cực kì vui vẻ
“Bởi vì tất cả tài sản
đều là tên của em nha, cho em rời đi, anh liền thua thiệt lớn.”
“……”
“Tốt lắm, đừng nghĩ ngợi
lung tung, nhanh vẽ xong bức tranh, anh rất mong đợi điều ngạc nhiên của em,
anh đi họp trước.”
Kết thúc điện thoại, Mạc
Tử Nhân không còn nhiều sức lực, lời tâm tình liên tục quả nhiên rất có lực sát
thương, sẽ làm cho người ta suy nghĩ rối loạn, cho nên cô dựa vào cửa sổ nhìn
ra bên ngoài mà thư giãn.
Có vài người dỗ ngon dỗ
ngọt khó phân biệt thiệt giả, nhưng mỗi một chữ, mỗi một câu của Hạ Anh Đông
cũng làm cho cô thật sự cảm nhận được, làm cho cô ngay cả hô hấp đều cảm thấy
là ngọt.
Không thể suy nghĩ, nghĩ
tiếp nữa thì lại thêm một ngày lãng phí.
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Cạch.
Trình Diệu Ngang đi tới,
trên tay còn mang theo phần cơm do đầu bếp ở “Lá liễu” làm. “Mạc tiểu thư, buổi
trưa tốt lành.”
“Trình tiên sinh, xin
chào.” Thật may là buổi sáng có tiến độ, sẽ không bị cho là cô lại ngẩn người.
Trình Diệu Ngang mắt
nhìn bốn phía, lộ ra mỉm cười. “Chúc mừng Mạc tiểu thư gần đây linh cảm rất
phong phú.”
“Đúng vậy! Có linh cảm,
vẽ được cũng sẽ nhiều hơn.”
“Đây chính là tính cách
của người làm nghệ thuật các cô, thương nhân như chúng ta căn bản không hiểu
được linh cảm là cái gì, chỉ biết có cơ hội kiếm tiền thì đừng có bỏ lỡ. Đúng
rồi, đây là cơm trưa của cô, là ông chủ giao phó.”
“A! Cám ơn…… Bên trong
không có tôm cua gì chứ?” Vì bị dị ứng nên cô muốn chú ý nhiều hơn, cô không
muốn làm cho mẹ lo lắng.
“Không có, ông chủ có
đặc biệt phân phó, xin yên tâm.” Trình Diệu Ngang hết lòng vì công việc nói,
liên quan đến chuyện sinh mệnh, hắn không dám chủ quan.
Mạc Tử Nhân nghĩ đến Hạ
Anh Đông đêm nay trở về, muốn cho anh một chút ngạc nhiên, liền mở miệng hỏi:
“Trình tiên sinh, xin hỏi ông chủ anh, ngoại trừ tôm cua không ăn, còn có cái
gì không thể đụng vào không?”
Trình Diệu Ngang nhìn
cô, dừng lại một chút, giống như là không thể lý giải lời của cô. “Ông chủ
không thể ăn được tôm cua?” Bọn họ rõ ràng thường xuyên đi cửa cảng nếm qua
không ít các món tôm cua, chẳng lẽ kia đều là nằm mộng sao?
Mạc Tử Nhân hồ nghi hỏi:
“Đúng vậy! Anh không biết sao? Hay là…… Tôi hiểu lầm?”
“Mạc tiểu thư xin yên
tâm, ông chủ thân thể rất tốt, trừ việc hắn không thích ăn ra, hắn cái gì cũng
có thể ăn, hắn còn nếm qua thịt rắn đấy! Cho nên nếu như cô nghĩ xuống bếp, cứ
việc yên tâm nấu, tuyệt đối độc không chết hắn.”
Cô nghe được càng sững
sờ — cô quả thật hiểu lầm sao?
Đúng là…… Lần đầu tiên
tại “Lá liễu” gặp mặt, rõ ràng anh cự tuyệt tất cả món tôm cua, mà chuyện
cô bị dị ứng tôm cua cũng không thể là Hạ Lập Dương nói — bởi vì
biết rõ cô không thể ăn tôm cua người biết căn bản chỉ có vài người, Hạ Anh
Đông làm sao có thể biết?!
Sau khi Trình Diệu Ngang
rời đi, Mạc Tử Nhân lập tức gọi điện thoại cho Tô Phân hỏi, kết quả Tô Phân
cũng nói chưa từng nói với Hạ Anh Đông chuyện này.
Kỳ quái a, anh rốt cuộc
là từ đâu mà biết được cô không thể đụng vào tôm cua ? Mạc Tử Nhân ngơ ngác
ngồi ở trên ghế, hai tròng mắt nhắm chặt lại một chút, suy nghĩ càng loạn.
Đột nhiên, nhớ đến câu
nói của Hạ Lập Dương — Duy nhất trách phải là anh có một số điện thoại di động
chưa từng vang lên, nhưng anh như xưa giữ lại cái số kia, hình như là đang đợi
ai gọi điện đến……
Chưa từng bỏ đi một số
di động, “Cái hẻm nhỏ”, tôm cua cùng Hạ Anh Đông tựa hồ rất hiểu cá tính của
cô…… Đủ loại dấu hiệu làm Mạc Tử Nhân đột nhiên có một ý niệm thoáng hiện lên
trong đầu, sẽ không phải là–
Không hề nghĩ nhiều, cô
lập tức gọi điện thoại trở về khu nhà mới. “Mẹ, trong phòng con có bức tranh
màu nước con vẽ năm 2005, ở sau lưng có một trang giấy, mẹ giúp con tìm một
chút được không?”
Chưa từng nghe thấy
giọng con gái mình khẩn trương như thế, Từng Lương Ngọc lập tức đi tìm, khoảng
năm phút sau, nàng cầm lấy tờ giấy con gái nói trở lại phòng khách. “Tiểu Nhân,
mẹ tìm được rồi, trên mặt hình như là số điện thoại.”
“Đúng rồi, mẹ đọc cho
con đi.”
“09……”
Mười con số quen thuộc
là không thể không quen, không nghĩ tới lại giống như suy nghĩ của cô– số di
động của Hạ Anh Đông, thật sự là năm đó A Đông lưu cho cô phương thức liên lạc.
Hạ Anh Đông chính là A
Đông…… Người đã từng sắp chết lại ngoài ý muốn gặp gỡ cô, cũng là phần tử hắc
đạo!
Năm đó trong nhà bởi vì
cha đột nhiênqua đời, hai mẹ con cô không muốn lại dính dáng tới chuyện
của hắc đạo, cho nên đem A Đông đuổi đi. Dù cho có phương thức liên lạc, cô
cũng không nghĩ tới muốn liên lạc, dù sao vật đổi sao dời, bọn họ căn bản không
cần lại liên lạc. Miễn cho việc rước thêm phiền toái.
Không nghĩ tới năm năm
sau, cô lại gặp gỡ anh……
Hiện tại anh lại không
giống như lúc trước— anh đã có sự nghiệp rất tốt, cũng còn nhớ rõ cô, đến tột
cùng thì đây là duyên phận gì chứ? Cô cùng anh nhất định phải có quan hệ sao?
Trong lòng cô chợt nổi
lên một cảm giác khó có thể diễn tả, chỉ cảm thấy có điểm khổ, cũng có chút
ngọt, còn có chút phiền muộn.
Kỳ thật cô còn nhớ,
trước khi lên taxi, A Đông có ôm cô, khi đó cô còn tỉnh tỉnh mê mê. Cho tới bây
giờ, cô mới hiểu được ngay lúc đó anh dùng loại tâm tình gì ôm lấy cô.
Thì ra khi đó, anh đã có
tình cảm đối với cô.
Mạc Tử Nhân nhắm hai lại
mắt, đợi tâm tình dịu bớt, cô cởi tạp dề vẽ xuống, cầm túi sách, đem cửa khóa
lại, rời đi “Cái hẻm nhỏ”.
Một con cua biển bự
chảng nằm ngang tại trên bàn ăn!
Hạ Anh Đông khó nén khổ
sở, đồng thời cũng hiểu được cô hẳn là đã biết.
Anh nhớ rõ cô không thể
đụng vào tôm cua, vì vậy làm cho cô lầm tưởng mình cũng không thể ăn. Hôm nay
con cua biển to bự trên bàn này đúng là chứng cứ chọc thủng lời nói dối của
anh.
Xem ra cô còn nhớ rõ chuyện
anh thích ăn cua.
Bàn đầy thức ăn, nhưng
người muốn nhất lại không thấy đâu, anh không khỏi cảm thấy thương cảm – chắc
sau khi biết rõ anh là ai, cô liền không muốn ở bên cạnh anhnữa?
Chẳng lẽ cô còn nhớ thân
phận trước kia của anh mà không cách nào bỏ qua sao? Hạ Anh Đông lẳng lặng ngồi
ở trước bàn ăn, nhìn qua một bàn toàn thức ăn ngon, trong nội tâm cảm thấy vô
cùng trầm trọng, anh muốn lập tức nghe thấy thanh âm của cô, điện thoại vào di
động của cô nhưng lại tắt máy.
Thở dài, hắn nghĩ thầm
cô ngay cả thanh âm của anh cũng không nguyện ý nghe sao?
Mà anh liền vì vậy buông
tay sao? Không! Anh làm không được — thật vất vả mới có được cô, anh muốn cả
đời đều có cô, nên không thể buông tay.
Hạ Anh Đông trở về phòng
định thay trang phục rồi đi tìm Mạc Tử Nhân, không nghĩ tới vừa mở ra cửa
phòng, ngoài ý muốn anh phát hiện người anh muốn gặp đang nằm ngủ trên giường.
Giường to như vậy mà cô
chỉ nằm vừa đúng một góc, giống như lúc trước, tư thế cuộn tròn người lại mà
ngủ, cô ngủ thật yên ổn, giống như không có bất kỳ âm thanh gì sẽ làmcô tỉnh
giấc được.
Hạ Anh Đông thở dài một
hơi, nhưng lần này là vì tâm cực kì vui vẻ mà cảm thán.
Cô luôn làm chuyện ngoài
dự đoán của anh – khi anh cho rằng cô sẽ xoay người vứt bỏ mình, cô lại lựa
chọn đối với anh chìa tay giúp đỡ. Còn khi cho rằng cô sẽ vì cố kỵ bối cảnh hắc
đạo của anh mà rời đi, cô lại ngoan ngoãn nằm ở trên giường của anh.
Rốt cuộc cô còn có thể
cho anh bao nhiêu ngạc nhiên nữa đây?
Hạ Anh Đông nhẹ nhàng
lên giường, nằm nghiêng bên cạnh cô, vững vàng nhìn chằm chằm như là đang mơ
một giấc mộng đẹp.
Anh đã từng cho là mình
không thể chạm đến tay cô, nhiều khi anh tức giận mình vô cùng, vì sao lúc
trước không tích cực một chút — nếu như anh đủ cẩn thận, thì có thể đoán được
mẹ con cô đối với hắc đạo bài xích mà rời xa cố hương, bất đắc dĩ là do anh quá
sơ suất, do đó cùng mẹ con cô mất liên lạc đến năm năm.
Nhưng mà thời gian năm
năm này cũng không hòa tan hết thảy, ngược lại làm cho anh biết được từ sâu
trong lòng đã đối với Mạc Tử Nhân tưởng niệm — mà anh cũng rất sợ thình lình
mất đi cô, sau mới hiểu được cảm giác của chính mình đối với cô đã sớm khó có
thể thu hồi.
Cô như thế quật cường,
thiện lương, lại có một chút cố chấp, giống như một bức tranh sáng chói, làm
anh thế nào cũng không quên được.
Cho nên khi cô đứng ở
trước mặt hắn tỏ tình, trong nháy mắt, anh thiếu chút nữa muốn ôm lấy cô. Cho
dù người trong lòng không phải là anh thì sao, anh vẫn sẽ làm cho cô yêu anh.
Có thứ tình cảm không
cần sớm sớm chiều chiều, không cần thời thời khắc khắc, chỉ cần một cái cảm
giác đúng thì chính là vĩnh viễn. Mà từ lúc Mạc Tử Nhân đỡ anh đứng dậy, anh
đối với nàng liền động tậm.
Anh duy nhất đối với cô
là bớt dần tưởng niệm, về sau không cần dựa vào trí nhớ trong đầu mà nhớ nhung,
chỉ cần cầm tay cô, hết thảy liền đều là đáng giá.
“Anh đã trở về.” Mỏi mệt
đều biến mất, anh chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Không đầy một lát sau,
Mạc Tử Nhân đã tỉnh lại, trông thấy anh, môi chu lên vui vẻ, dùng chăn đem hai
người bao lấy.
Nếu trước khi yêu mà
biết Hạ Anh Đông là ai, có lẽ sẽ làm cho cô do dự một lúc mới có thể tiếp nhận
anh, nhưng hôm nay tiến triển tốt như vậy– nếu hiện tại đã thương anh như vậy,
cô cần gì phải cố ý làm khó dễ hai bên?
Vô luận yêu hay cùng
được yêu, đều cần dũng khí cùng chúc phúc, cho nên anh lừa gạt cô thì đã sao?
Anh vì cô làm hết thảy, đã vượt qua rất nhiều khó khăn, anh cho cô tràn đầy yêu
thương, chẳng lẽ chỉ vì lời nói khó có thể mở miệng mà chối bỏ toàn bộ sao?
Cũng phải nói, cô thật
yêu người nam nhân này…… Căn bản không thể tổn thương được anh.
Anh đối tốt với cô mà
không hề giữ lại, cho nên cô muốn đem anh nâng niu trong lòng bàn tay che chở,
tựa như anh đối với cô giống nhau quý trọng.
“Hoan nghênh…… Trở lại.”
Tựa vào trong ngực anh nhắm mắt lại.
“Sau khi mẹ con em dọn
nhà, anh một mực tìm hai người…… Bất đắc dĩ hai người thật sự lẩn tránh rất
tốt, một chút tin tức cũng không có. Anh từng đến các trường đại học chuyên dạy
mĩ thuật tìm em, tuy nhiên làm sao cũng không thấy, anh thậm chí còn đăng tin
tìm hai người, nhưng cũng chẳng thu hoạch được gì, hai người giống như bốc hơi
vậy.” May mắn là ngày đó tại lễ tốt nghiệp của em họ, anh có tự mình đi chúc
mừng, nếu không chỉ sợ lại mất thêm năm năm!
“Khi đó trong nhà tình
trạng kinh tế không cho phép em tiếp tục học, cho nên em tạm thời bỏ qua việc
học, đi làm một năm, đến khi đủ học phí rồi mới đi thi lại. Cha em hi vọng là
em có thể học vẽ, lại muốn mẹ em có cuộc sống thoải mái, hiện tại cha đã qua
đời, em đương nhiên muốn cố gắng hoàn thành nguyện vọng của cha.” Cô nhàn nhạt
giải thích, đối với sự kì tích đã không còn hi vọng.
Không có lúng túng,
không có khắc khẩu, bọn họ giống như là vợ chồng già trò chuyện về chuyện quá
khứ.
“Xin lỗi.” Hạ Anh Đông
kiên trì nói, cứ như việc Mạc Tử Nhân là do anh không quan tâm, anhvẫn cảm giác
là mình không nên lừa gạt cô.
“Vì cái gì?”
“Anh không phải cố ý
giấu giếm, chẳng qua là khi đó em nói chán ghét những người của hắc đạo, anh
rất sợ nếu như em biết anh là ai, sẽ làm anh ngay cả cơ hội đến gần em cũng
không có……”
Mạc Tử Nhân cắn cắn môi
dưới hỏi: “Chẳng lẽ trong lòng anh, em ngang ngược không nói đạo lý như vậy
sao?”
“Đương nhiên không phải
là, chính là anh chột dạ……”
Mạc Tử Nhân thở dài một
hơi. “Em biết rõ, bởi vì đem chuyện cha em qua đời trách lên đầu anh, cho nên
làm cho anh canh cánh trong lòng, bất quá khi đó em thật sự không biết nên thổ
lộ tâm tình như thế nào, mới giận chó đánh mèo với anh, em cũng nên hướng anh
xin lỗi, là em không tốt.”
Hạ Anh Đông vội vàng cầm
lấy tay cô, giống như là muốn ngăn cản cô tạ lỗi. “Tiểu Nhân, em cho tới bây
giờ cũng không nợ anh cái gì, cho nên em vĩnh viễn đều không cần hướng anh nói
xin lỗi. Ngược lại là anh nợ em……”
Anh thật sự nợ cô rất
nhiều.
“Anh nợ em cái gì?” Vẻ
mặt Hạ Anh Đông quá mức nghiêm túc, làm cho cô chỉ muốn dùng mỉm cười hóa giải
ưu sầu của anh.
Phát giác được cố gắng
của cô, Hạ Anh Đông cũng nở nụ cười. “Em đã cứu anh, anh không phải là nợ em
một cái mạng sao?”
“Tiện tay mà thôi…… Anh
sẽ không phải là bởi vì em cứu anh, mới có thể thích em đó chứ?” Cô đột nhiên
có ý nghĩ này, giả sử thật sự là thế, vậy thì đến phiên cô thở dài.
“Cô bé ngốc, đương nhiên
không phải như vậy, nếu là vậy, chẳng lẽ nam nhân cứu anh, anh cũng yêu hắn
sao? Em bề ngoài nhìn như yếu đuối, trên thực tế cũng rất có kiên nhẫn, cũng
rất có cá tính, còn có một cỗ nghị lực khó có thể bẻ gãy, để cho anh hâm mộ,
lại thưởng thức, nếu nói là đả kích lần đó để cho anh manh động thay đổi ý đồ,
gặp gỡ em chính là làm cho ý chí muốn rời xa hắc đạo của anh càng lớn…… Tiểu
Nhân, em là người thay đổi cuộc đời anh.”
Hạ Anh Đông nói xong cơ
hồ làm cô ngất đi vì vui sướng, cả người giống như ngâm trong vạc rượu, đều
nhanh say. “Em có tốt như vậy sao?”
“Đương nhiên, trong lòng
anh, em là tốt nhất…… Em sẽ tha thứ cho anh vì không nói sự thật chứ?” anh khẩn
trương vạn phần tìm kiếm tha thứ.
Mạc Tử Nhân nhếch miệng,
giống như là đang suy tư. “Nếu như anh về sau không hề giấu giếm, em liền tha
thứ cho anh.” Cô cho rằng yêu cầu này hợp tình hợp lý, dù sao không có người
thích bị người khác giấu mình chuyện gì.
“Được, anh đáp ứng em.”
anh cúi người hôn môi cô.
“Ai nha!”
“Làm sao vậy?”
“Chỉ là lãng phí con cua
to……” Tô Phân nhất định thật đáng tiếc.
Mạc Tử Nhân có thể một
tay vẽ tốt bức tranh, nhưng tài nấu nướng không tốt, thậm chí ngay cả xào rau
đều nguy hiểm có thể hủy hoại phòng bếp, bởi vậy Tô Phân cũng không làm cho cô
xuống bếp, miễn cho đốt phòng ở.
Đêm đó Hạ Anh Đông trở
về Đài Loan, một bàn đầy đồ ăn được anh ăn nồng nhiệt, còn không ngừng nói cô
nấu ngang ngửa Đích sư phụ của “Lá liễu”, hại cô cảm thấy lúng túng
vạn phần — cô chỉ là đem thức ăn bày rất giống món ăn gia đình, không có bày
biện giống như nhà hàng, chẳng lẽ anh ăn không ra đó là tay nghề của đầu bếp
“Lá liễu” sao? Hay là anh chỉ là muốn cho cô mặt mũi.
Nghĩ tới nghĩ lui, khả
năng sau lớn hơn, cho nên hôm nay anh đặc biệt muốn xuống bếp nấu một bàn món
ăn cho cô ăn.
Trình Diệu Ngang năm
ngày trước liền “Không cẩn thận” nói ra sinh nhật của Hạ Anh Đông, mà cô muốn
khắc sâu trong lòng. Cô đều đã là người của anh, bởi vậy cô quyết định làm
chuyện cho anh bất ngờ, mà làm gì mới được đây? Đương nhiên chính là vì anh
xuống bếp.
Dù cho so ra kém hơn
nhiều với đầu bếp chính của khách sạn năm sao, cô cho là mình ít nhất cũng có
thể tạo món ăn có chút hình thức, vì vậy cô mua sách dạy nấu ăn, hỏi thăm mẹ
cô, lại hướng Trình Diệu Ngang thám thính Hạ Anh Đông thích ăn món gì, cuối
cùng quyết định làm năm món.
Buổi sáng đến siêu thị
mua thức ăn, vừa về tới nhà Hạ Anh Đông, cô liền vùi ở trong phòng bếp, một bên
lấy ra máy thu âm giọng của mẹ hướng dẫn cách nấu năm món kia.
Đối mặt với sự khó khăn
gian khổ, mẹ cô thấm thía dặn dò cô coi chừng, còn Tô Phân là muốn cô trước
tiên nên chuẩn bị tốt bình chữa lửa.
Hai người thật sự là quá
khinh thường cô — tay nghề mẹ của cô tốt như vậy, cô chẳng lẽ sẽ kém đến thế
sao, cô chỉ là không thường xuống bếp mà thôi.
Lần này cô trở về khu
nhà mới thỉnh giáo mẹ, cũng thuận tiện đem chuyện của Hạ Anh Đông nói ra — bạn
trai có thể lừa gạt cô, cô lại không nghĩ sẽ gạt mẹ mình, vốn tưởng rằng mẹ sẽ
vì chuyện của cha mà lòng có vướng mắc, nhưng sau khi nghe xong lời cô nói, mẹ
cuối cùng cũng lộ ra nụ cười chúc phúc bọn họ, cũng muốn cô có rảnh mang Hạ Anh
Đông trở về nhà một chuyến.
Mẹ con cô cuối cùng là
cùng Hạ Anh Đông hữu duyên, mà đã có duyên, thì đừng nên nhớ đến những chuyện
không tốt.
“Nếu như Hạ Anh Đông có
thể làm cho con cả đời hạnh phúc, như vậy quá khứ của nó có trọng yếu gì chứ?”
Lúc ấy mẹ là nói như vậy.
Cô hết sức cao hứng vì
mẹ và cô có cùng ý tưởng.
Thu lại tâm tư, cô tiếp
tục cùng nguyên liệu nấu ăn đại chiến, lại cắt lại rửa, lại muốn chú ý bếp lửa,
chú ý gia vị, quả thực điệu bộ có phần bận rộn.
Bảy giờ tối, cô vốn
tưởng rằng bắt đầu chuẩn bị từ trưa sẽ dư dả thời gian, bất đắc dĩ đại khái cô
là thật sự cùng thức ăn không có duyên– chiên cá vừa vặn không còn da, món
thanh hoa xào thì hoa quá chín, hay là còn rất cứng, còn có món thịt dồn ruột
toàn mùi nồng nồng khó chịu, món trứng Trung Hải chưng hải sản tuy chín, nhưng
trứng có chút cháy, kết quả duy nhất có thể bưng lên bàn cũng chỉ còn lại có
con cua hấp.
Ai! Cô không khỏi thở
dài, vừa quay đầu lại thấy phòng bếp trong tình huống rất bi thảm, không khỏi
cảm thấy buồn bã.
Trước lúc Hạ Anh Đông
trở lại, đem từng món ra nếm thử, đáy lòng chỉ cảm thấy có cảm xúc khó tả
“Xin lỗi…… Sinh nhật của
anh, em lại làm hỏng.” Sớm biết như thế, cô nên nghe ý kiến Tô Phân, đi nhà
hàng thì sẽ chẳng việc gì.
Anh thân mật ôm cô, an
ủi: “Ít nhất em có một món anh cực kỳ thích.” anh chân thành ca ngợi.
“Thân thể — Của em.” anh
nói nhỏ vào bên tai cô, lại đổi lấy tiếng thét chói tai của cô.
Sinh nhật của anh đương
nhiên muốn dựa theo mong đợi của anh — ăn điểm tâm trước, sau nữa mới ăn bữa
chính.
Vì vậy hai người ở trên
giường đến mười một giờ rưỡi, sau mới quy củ ngồi ở trước bàn ăn, do Hạ Anh
Đông đem mỗi món ăn đều một lần nữa chế biến qua, mới bắt đầu ăn mừng.
“Anh nấu ăn rất tốt.”
Hâm mộ lại ghen ghét.
“Cảm ơn, dù gì anh cũng
là đầu bếp, sao không nấu ăn được chứ? Nói sau, em cũng không cần khổ sở, em
thích vẽ tranh, đấy mới là việc em giỏi nhất, em cần phải lấy đó tự hào.”
Mạc Tử Nhân suy nghĩ một
chút, cũng không lại để tâm vào chuyện vụn vặt, lập tức tiếp nhận điểm “Thiếu
sót” của chính mình. “Anh Đông, sinh nhật vui vẻ, về sau hàng năm em sẽ cùng
anh ăn mừng!”
“Cám ơn, bất quá sang
năm không cần phiền toái như vậy, chúng ta trực tiếp ở trên giường ăn mừng là
tốt rồi.” anh phi thường mong đợi sinh nhật sang năm