Bí Mật Của Cô Vợ Tổng Giám Đốc

Chương 22: 22: Tôi Thực Sự Rất Thích Em




Gia Ly cười lạnh, cho dù là chỉ còn một cơ hội cuối cùng cô cũng sẽ cố gắng tìm một con đường khác cho bản thân.

Chính là nếu… nếu như đường cùng phải chấp nhận, nhất định Trần Gia Ly cô cùng không thể thỏa hiệp với thứ điều kiện đáng khinh kia được.

Chỉ là, không biết cô có thể làm nổi hay không.

Tính cách mạnh mẽ tự tin cứ như đang bị loại axit cực mạnh ăn mòn, càng nhìn lại bản thân Gia Ly càng cảm thấy sợ hãi.

Do dự một chút, Gia Ly cầm điện thoại lên bấm một chuỗi dãy số.

“Anh Phong!”
Ở bên đầu kia điện thoại nghe được thanh âm này, Tuấn Phong liền nhếch miệng cười: “Ừ, sáng nay anh có chút việc phải rời đi trước nên không gọi em.

Sao hả, đã thấy nhớ anh rồi?”
Gia Ly trợn mắt không tin vào những gì tai mình vừa nghe thấy, giọng nói trầm ấm cùng những từ ngữ kia… cứ như đêm qua hai ngươi đã tình tứ lắm không bằng.

“Em nhớ ra anh nói có một người bạn am hiểu về lĩnh vực kinh doanh của Vạn An.

Hiện tại em đang gặp chút rắc rối, em muốn hỏi anh xem có thể nhờ bạn anh hỗ trợ em một chút không?” Gia Ly gạt bỏ những suy nghĩ kia đi liền nói vào trọng tâm của cuộc điện thoại.

“Ừ, bạn anh rất có năng lực, chắc sẽ giúp được.

Em cần gì?” Tuấn Phong chợt cười, như một gã thợ săn đang hứng thú nhìn con mồi tự chui đầu vào bẫy.

“Em đang cần nguồn cung dầu thành phẩm, ổn định về chất lượng và giá cả.”
“Ồ, đúng lĩnh vực luôn đấy, cậu ta cung cấp dầu cho toàn quốc.

Anh đặt lịch hẹn cho em nhé!” Tuấn Phong nhoẻn miệng cười.

“Vâng ạ.

Sáng nay được không, buổi chiều em có cuộc họp cổ đông rồi.”
Gia Ly vui mừng lắm, cô cứ cho rằng mình đã tìm ra được một chiếc phao cứu mạng.

Tâm trạng vô cùng phấn trấn.

“Cậu ấy đang ở Vince, em tới đó nhé!”
Nghe thấy địa chỉ mà Tuấn Phong nói, Gia Ly có chút hơi do dự.

Khách sạn Vince, đây chính là nơi mà cô và Phong tổng nảy sinh tình một đêm.


“Em có nghe anh nói không? Em biết chỗ đó chứ, vì anh đang bận chút không thì đã có thể đưa em tới rồi.” Tuấn Phong nhẹ nhàng nói, ngữ điệu như cố ý lộ ra phần bất đắc dĩ.

“Em biết chỗ đấy, người bạn này của anh ở đấy sao?” Gia Ly cẩn trọng hỏi.

“Hình như cậu ấy có chút việc gì đó, anh không rõ!”
“Vâng.” Gia Ly rất muốn nhờ anh hẹn người kia ra một địa điểm khác, nhưng nghĩ tới chuyện mình đang ở thế đi nhờ vả nên cô lại thôi.

“Em cứ nói là vợ chưa cưới của anh, cậu ta sẽ hỗ trợ.” Tuấn Phong nhấn mạnh lại một lần nữa.

“Tính khí người này hơi độc đoán nhưng làm việc rất giỏi.”
“Vâng, cảm ơn anh.” Gia Ly tắt điện thoại lái xe tới Vince.

Mấy năm nay thành phố T phát triển rất nhanh chóng, đường phố tấp nập rất nhiều xe cộ.

Khi Gia Ly lái xe ra ngoài đã quá tám giờ nên bị tắc đường.

Cô ngồi trên xe nhìn dòng người hối hả bên ngoài mà tâm trạng có chút phức tạp.

Khi còn đi học, Gia Ly đã từng nghĩ sau này sẽ tới công ty phụ giúp cha, làm một người làm công ăn lương vui vẻ.

Vậy mà cha mất, mẹ Lam Anh sau một thời gian chống đỡ Vạn An cũng đã sắp bỏ cô mà đi.

Vạn An rơi vào tay cô lại như một mớ hỗn loạn không thể không chế.

Quả thực đã rất đả kích tới sự tự tin của Gia Ly.

Trong lòng cô có một luồng nhiệt huyết muốn gây dựng lại Vạn An vững mạnh và phát triển, nhưng cô chợt nhận ra, sức lực của bản thân quá chi nhỏ bé, càng ngày càng chơi vơi, vô định.

Xe dừng tại bãi đỗ của Vince, Gia Ly trầm mặc một lát mới mở cửa bước xuống.

Cô đi vào thang máy lên thẳng địa chỉ phòng mà Tuấn Phong cho.

Bạn của anh, hẳn cũng là người đàng hoàng.

Gia Ly hít một hơi sâu giơ tay gõ cửa.

“Cốc, cốc, cốc.”
Gần như ngay lập tức cánh cửa mở ra.


Người đàn ông xuất hiện trước mắt khiến cô sững người.

Không dám tin mà mở lớn mắt.

Tại sao có thể?
Người bạn của Tuấn Phong – Chồng sắp cưới của cô chính là anh ta?
Kẻ đe dọa cô hủy hôn, ép cô và cả Vạn An lại chính là bạn tốt của Tuấn Phong?
Anh có biết điều này hay không?
“Xin chào!” Người đàn ông như biết trước sự việc thản nhiên cười, còn nghiêng người nhường đường: “Cô Trần, vào đi.

Đứng chỗ này như thế để người khác thấy được sẽ không hay đâu.”
Gia Ly nghẹn ngào, cảm giác uất hận dâng lên tới tận cổ.

“Anh là bạn của Tuấn Phong?”
“Đúng vậy, bạn thân đó!”
“Đồ tồi!” Gia Ly không tiếc lời mắng chửi xoay người muốn rời đi.

Nhưng cô vừa nhấc chân, cả người đã bị anh ôm lấy kéo ngược vào trong phòng đóng cửa lại.

Cả cơ thể bị áp lên cánh cửa phía sau, miệng vừa hé ra còn chưa kịp lên tiếng đã bị đôi môi kia khóa lấy.

Nụ hôn nồng nhiệt mang theo sự chiếm hữu to lớn lập tức nhấn chìm Gia Ly vào bên trong.

Gia Ly hoảng sợ, toàn thân toát ra sự tức giận, cô như một con mèo lông xù, cào cấu đấm đá người đàn ông đang giữ chặt mình.

Tuấn Phong chạm tay lên khóe môi bị cắn híp mắt nhìn xuống.

“Anh đừng chạm vào tôi!” Gia Ly đỏ mắt gào lên.

Bộ dáng của cô khiến Tuấn Phong rất vui vẻ, cười lớn: “Chính cô Trần đã nhảy vào tôi, cầu xin tôi, dây dưa với tôi.

Tôi cảm thấy chúng ta rất thích hợp liền đề nghị xây dựng một mối quan hệ lâu dài.

Cô nhìn lại xem, tôi có điều gì chèn ép cô sao? Có chỗ nào hãm hại cô? Tôi còn cho cô những lợi ích lớn lao mà bất cứ công ty nào ngoài kia đều khao khát.

Tại sao cô lại ác cảm với tôi như thế?” Tuấn Phong chống tay hai bên đầu Gia Ly ép cô nhìn thẳng vào mình.

“Tôi là người sắp kết hôn, chồng tôi là bạn của anh, anh hiểu không? Tôi không muốn anh ấy bị tổn thương.” Gia Ly trừng mắt căm hận nhìn sang người trước mắt, trái tim cô hỗn loạn nhói lên, không hẳn là đau nhưng lại khó chịu dằn vặt.


“Cô thương hại anh ta?” Giọng điệu Tuấn Phong trở nên nguy hiểm.

“Tôi tôn trọng anh ấy.” Gia Ly trợn mắt, lớn tiếng đáp.

Cô nghẹn ngào nhìn gương mặt ngay sát bên cạnh, tâm tư hoảng hốt.

Câu trả lời của Gia Ly làm Tuấn Phong khá bất ngờ.

Dù sao, đối với người phụ nữ luôn có tư tưởng kéo danh tiếng cậu cả nhà họ Vũ kia của anh ra để làm tấm bình phong cho mình, Tuấn Phong chưa từng nghĩ tới cô lại nói ra lời như thế.

Người phụ nữ này, có thực sự tôn trọng anh?
Gia Ly bật khóc.

Cô cảm giác mình sắp bị bức ép tới muốn điên rồi.

Dáng vẻ đau khổ ôm mặt khóc của Gia Ly chợt khiến Tuấn Phong cảm thấy thực hài lòng.

Những lúc cô chật vật nhất, tất cả mọi người trên đời đều không thấy được, chỉ bày ra cho duy nhất một mình anh.

Mọi lớp ngụy trang của Gia Ly, khi đứng trước người đàn ông này dường như đều không có tác dụng.

Cô gái cá tính mạnh mẽ của những năm tháng trước đây, chẳng biết đã chạy tới nơi nào rồi.

Tuấn Phong cứ vậy cười, ngón tay đưa ra sau đầu Gia Ly “Tách” một cái tháo kẹp tóc, mái tóc của cô lập tức bị xõa tung, hương thơm từ đó tràn vào chóp mũi khiến anh mê đắm cúi đầu hôn lên.

Gia Ly cảm thấy không thể nhịn được nữa, cô dứt khoát đẩy mạnh người đàn ông ra xa, rồi xoay lưng lại muốn mở cửa để đi ra ngoài.

Nhưng mà khóa cửa này mở bằng vân tay.

Tuấn Phong lập tức thu lại nụ cười, vòng tay ôm lấy chiếc eo mảnh khánh, từ phía sau giữ chặt cô lại.

“Đi đâu vậy?”
Gia Ly lạnh lùng nói: “Phong tổng, tôi nói rồi.

Chúng ta chỉ là tình một đêm.

Tất cả đã kết thúc rồi.”
“Không được đi.” Anh nhẹ nhàng nói, ngữ điệu không hề có chút nào uy hiếp.

Gia Ly lại xù lông: “Phong tổng! Anh đừng có mà quá đáng! Tuy rằng người đàn ông đầu tiên của tôi chính là anh, thì tôi cũng không có nhiệm vụ sẽ phải trở thành phụ nữ của anh.

Chúng ta không phải chỉ là tình một đêm thôi sao? Cho dù khi đấy tôi có chút hiểu lầm, nhưng dù gì cũng xem như anh tình tôi nguyện! Cho dù là hợp tác, anh cũng nên tôn trọng cảm nhận của tôi chứ? Đừng có ép tôi phải trở thành một con rối hề hước, hiện tại gặp anh tôi liền cảm thấy rất sợ hãi?”
Tuấn Phong nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu của Gia Ly, đáy mắt anh hiện lên ý cười sâu hơn.

“Cô Trần, cô cảm thấy có lỗi với chồng chưa cưới, là bởi vì đã thích tôi hay sao?” Tuấn Phong nhếch miệng cười.


Gia Ly nghẹn lời, hai mắt trợn tròn.

Trong lòng cô chợt có một loại cảm xúc xa lạ kích thích, khiến cô hoảng hốt đến mức muốn chạy trốn.

Cô dùng hết sức muốn gỡ đôi tay người đàn ông ra lớn giọng quát: “Ăn nói bậy bạ.

Còn lâu tôi mới thích nổi anh, không phải gu của tôi.

Tôi nói cho anh biết, anh không bỏ tôi ra tôi sẽ liều mạng với anh đấy.”
Cô vừa nói xong, vòng tay của Tuấn Phong liền nới lỏng, nhưng còn chưa có thoát ra đã bị anh xoay người lại.

Anh nghiêm túc nhìn cô, đôi tay lớn giữ chặt vai cô, nhoẻn cười, cất tiếng hỏi với ngữ điệu không thân thiện: “Gu của cô Trần là người thế nào?”
Gia Ly đáp bừa: “Ngoan ngoãn, dịu dàng, biết nghe lời.”
“Ha ha ha!” Gu của cô cũng khác người thật đấy.

Anh giơ tay lên bóp mạnh cằm của Gia Ly: “Em thích đàn bà sao?”
“Không!” Cô rùng mình cứng họng phản đối, cơn đau từ cằm làm hốc mắt cô lại muốn nóng lên.

“Ngoài tôi ra, không cho phép em thích bất cứ kẻ nào.” Cặp mắt của người đàn ông hằn lên như dã thú buông lời đe dọa: “Bằng không, đừng trách tôi ác! Hiểu không?”
Gia Ly hừ một tiếng, không để ý tới anh.

Nhìn cũng không thèm nhìn.

Anh là cái thá gì mà gia lệnh cho tôi!
Tuấn Phong chợt nhận ra cảm xúc có phần hơi quá, anh nghĩ một chút, với thân phận này nói ra câu kia đúng là nực cười thật.

Cơ mà, dù sao đây cũng chính là suy nghĩ của anh đối với cô, trong vô thức đã coi cô trở thành vật sở hữu của riêng mình từ lúc nào rồi.

Nghĩ vậy, Tuấn Phong liền đổi một phương thức khác, anh bỏ cằm cô đưa tay ra sau gáy, nhẹ giọng dỗ dành: “Gia Ly, tôi thực sự rất thích em, tôi có thể ích kỷ, có thể độc ác, nhưng nếu em không thích, tôi cũng có thể dịu dàng.”
Giọng nói trầm ấm mang theo tình cảm chân thành lọt vào tai cô, không biết vì cái gì, đáy lòng Gia Ly đột nhiên có một nỗi sợ rất lớn.

Thà rằng anh cứ độc ác vô lý cô còn có thể mắng chửi để che đi cảm xúc của bản thân, anh như thế này, thực sự làm cô cảm thấy rất lo sợ.

Ánh mắt hoảng hốt của Gia Ly khiến Tuấn Phong hài lòng mỉm cười.

Gia Ly bị tiếng cười của anh gọi tỉnh, cô chợt nhận ra bản thân vừa bị con hồ ly trước mặt này đùa giỡn, cô tức giận trừng mắt, chỉ tay vào mặt anh mắng: “Tôi nói cho anh biết, cho dù anh có dịu dàng cũng không che giấu nổi tâm địa đen tối, xấu xa bên trong được đâu?”
Tuấn Phong bắt lấy tay cô, cười nói: “Đúng vậy, tôi đang đùa giỡn cô, nhưng đúng là tôi thật tâm thích cô Trần.

Cô có cảm nhận được không?”
Anh áp lòng bàn tay cô vào ngực mình.

Dưới lòng bàn tay Gia Ly là trái tim đập mạnh mẽ của người đàn ông.

Cô lập tức hoảng hốt muốn rút tay lại, chợt cả người đã mất đi trọng lượng bị anh bế ngang lên vững vàng đi về phía phòng ngủ phía sau..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.