Thanh Thụ đi rồi, cuộc sống của Đông Chí lại trở lại quỹ đạo như trước. Lên lớp, tan học, chăm sóc chó mèo, cuối tuần cùng gia đình hai bên ăn cơm, hoặc là đưa Lăng Bảo Bảo tới Ngự Cảnh Uyển để bé tự tay chăm sóc khu vườn nhỏ của mình. Cà chua Lăng Bảo Bảo trồng đã kết quả, nhóc con kia thích thú vô cùng, còn lấy di động của mẹ chụp rất nhiều ảnh đem khoe với các bạn nhỏ trong nhà trẻ.
Mùa hạ từng bước tới gần, Đông Chí cũng càng lúc càng bận rộn. Năm nay học trò của anh có 6 người đăng ký thi học viện mỹ thuật, anh và Lục Hành chia nhau kèm cặp mấy đứa nhóc đó, trừ bỏ phụ đạo thêm còn phải hướng dẫn tụi nhỏ các vấn đề cần chú ý trong lúc thi, mỗi lần về nhà đều đã tối muộn.
Trang Châu cũng bận rộn không kém, mỗi ngày đều đi sớm về trễ, có đôi khi còn phải nhờ tiểu trợ lý Lý Hạ tới nhà cho chó mèo nhà bọn họ ăn. Thời gian cả hai gặp mặt trở nên phi thường ít, nhưng đây có lẽ cũng là chuyện tốt, bởi vì từ khi cả hai bận rộn công tác, Trang gia gia cũng không nhắm vào Đông Chí mà gây chuyện gì nữa.
Đông Chí tuy rằng tự nhận da mặt tương đối dày, nhưng không dày đến nỗi mất lý trí, sẽ không cho rằng lão gia tử mới gặp mấy lần đã bị mị lực của mình thu phục. Từ tình hình ở chung giữa anh và Trang gia gia đến xem, tám chín phần mười là lão nhân gia đang băn khoăn chuyện hai ông cháu nhà bọn họ đang thong thả tu bổ tình cảm, tạm thời lười động tới anh mà thôi.
Bởi vì tất cả đều bận rộn, mỗi ngày trôi qua của Đông Chí cư nhiên trở nên hòa hợp êm thấm chưa từng có.
Kỳ thi vào học viện mỹ thuật qua đi, tuy rằng trường học còn chưa cho nghỉ, nhưng Đông Chí và Lục Hành vẫn lập tức bỏ của chạy lấy người. Một mặt là do thời gian trước thi tốt nghiệp quá mệt mỏi, mặt còn lại là do những học sinh thi đại học bình thường khác đều đang chuẩn bị cho cuộc chiến đầy cam go sắp diễn ra, mấy người bọn họ cho dù có tới trường cũng chỉ có thể bận rộn trong phòng vẽ, nên đơn giản tự cho mình nghỉ hè trước.
Đông Chí ở nhà ngủ hết hai ngày, rồi bắt tay vào tổng vệ sinh nhà cửa. Trong nhà mặc dù có Thất bá định kỳ sai người tới làm vệ sinh giúp bọn họ nhưng phòng vẽ tranh và thư phòng chung của cả hai thì đều do một tay anh thu dọn. Hơn nữa anh còn phải tới chợ một chuyến để mua đồ ăn ngon cho đám miêu miêu cẩu cẩu nhà mình, đoạn thời gian trước bận quá, không thể để ý tới bọn nó, giờ rảnh rỗi mới phát hiện trong nhà cư nhiên có đại sự xảy ra mà anh không hề hay biết!
Đông Chí trợn mắt há mồm nhìn Bồi Tây ngồi trên cửa sổ, hoài nghi mình đã nghe lầm: “Mày vừa nói gì?!”
Bồi Tây nhăn nhó một chút: “Em nói… có thể cho Anh Đào tới đây ở không? Em sẽ chia phần cơm của mình cho em ấy, thật đó, sẽ không lãng phí thức ăn cho mèo đâu…”
“Từ từ…” Đông Chí có chút váng đầu, hiện tại trọng điểm thảo luận hẳn không phải là thức ăn cho mèo đi: “Mày gọi nó là Anh Đào, còn sắp sinh con. Đứa nhỏ… là con của mày?”
Bồi Tây ngượng ngùng gật đầu.
Đông Chí nhìn nó, lại nhìn con mèo màu nâu đang nằm ngủ dưới gốc cây hải đường, vẫn cảm thấy thực khó tin. Anh vẫn luôn cho rằng đứa có vợ sớm nhất hẳn là Tiểu Dạng Nhi, dù sao nó là đứa hoạt bát nhất, không ngờ lúc này Bồi Tây còn sắp làm cha, mà Tiểu Dạng Nhi vẫn một mình lắc lư chạy nhảy khắp nơi.
Trong lòng Đông Chí bỗng nhiên sinh ra cảm giác trong nhà có con trai trưởng thành, anh hẳn sắp được thăng chức thành ông nội rồi đi?!
Đông Chí vội vàng chạy ra chợ mua cá và xương về, gần đây anh bận rộn không có thời gian làm đồ ăn cho lũ nhỏ trong nhà, trừ bỏ thức ăn cho chó cho mèo cũng chỉ có Thất bá thi thoảng tới cải thiện bữa ăn cho tụi nó. Bây giờ anh không có việc gì, vừa lúc có thể dùng mỹ thực gia tăng tình cảm với đám sủng vật trong nhà.
Đông Chí bận rộn trong phòng bếp hầm xương rán cá, còn nhóm miêu miêu cẩu cẩu lại nằm phơi nắng trên bậc tam cấp bên ngoài cửa bếp. Con mèo mẹ tên Anh Đào kia đối với hoàn cảnh mới còn mang theo chút đề phòng, nó chẳng những thời thời khắc khắc lẩn trốn Hắc Đường, mà còn không dám lại gần Đông Chí. Đồ ăn cũng là do Bồi Tây gặm tới bên miệng nó mới bằng lòng ăn. Nhưng khi đối diện với Tiểu Xám và Tiểu Dạng Nhi, thái độ của nó cũng tương đối thả lỏng.
Đông Chí nghĩ nghĩ, vẫn nên gọi điện trước cho Hòa Thanh thì hơn, miễn cho tới lúc Anh Đào sinh con, mọi người lại tay chân luống cuống, làm ra sai lầm gì.
Hòa Thanh hỏi một chút tình hình của Anh Đào, lại dặn dò anh bổ sung dinh dưỡng cho nó.
Đông Chí vừa cúp điện thoại đã thấy xe Trang Châu dọc theo bóng cây lái vào nhà. Đông Chí vội vàng đi ra mở cửa cho hắn, xa xa cách lớp kính xe, thấy chỗ ghế phó lái còn có một người. Đông Chí mới đầu còn cảm thấy người kia trông quen quen, tới khi người nọ cười cười với mình mới kịp phản ứng đó không phải Tả đội trưởng sao?!
Xe đỗ ở một góc tại sân trước, Tả Hạc xách theo một cái hộp giấy lớn từ trên xe xuống, đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Đông Chí nhếch miệng mỉm cười: “Thầy Lăng, đã lâu không gặp, có thể xin một bữa cơm không?”
Đông Chí có thể nói mình đang có chút hỗn độn không?
“…Hoan nghênh.” Đông Chí nhìn Tả Hạc lại nhìn Trang Châu vẻ mặt trầm như nước, tâm nói: đây rốt cuộc là tình huống gì, sao hai người họ lại đi cùng nhau?
Tả Hạc nhìn ra nghi ngờ của Đông Chí, vừa đưa túi đồ cho Đông Chí vừa giải thích nói: “Tôi và anh Trang gặp nhau ở cổng khu, vừa lúc tôi có đồ muốn đưa cho cậu, này, là anh cậu gửi tới.”
Đông Chí hoảng sợ: “Sao anh tôi lại gửi đồ tới chỗ anh?”
Tả Hạc cười nói: “Trước khi đi cậu ấy đã hứa gửi cho tôi một ít thổ sản, nhận đồ của người ta thì phải giúp người ta cho nên tôi liền cam tâm tình nguyện làm chân chạy mang đồ tới cho các cậu.” Nói xong vươn tay chỉ chỉ túi giấy: “Cậu ấy sử dụng hệ thống vận chuyển đặc biệt dành riêng trong ngành chúng tôi, vừa nhanh vừa thuận tiện mà tối trọng yếu nhất chính là giữ được bí mật cấp cao, đặc biệt an toàn.”
Đông Chí khinh bỉ nhìn hắn: “Gửi thổ sản mà cũng cần an toàn? Này rõ ràng là các anh đang chiếm tiệm nghi quốc gia!”
Tả Hạc cười to: “Thầy Lăng thật là, cần gì phải nói rõ ra như vậy, trong lòng chúng ta tự hiểu là được rồi.”
Đông Chí: “…”
Trang Châu giúp đỡ Đông Chí xách đồ vào: “Đều vào nhà đi, em nấu cơm chưa?”
Đông Chí vội nói: “Để em làm thêm mấy món, rất nhanh sẽ xong.”
Trong tủ lạnh có rất nhiều đồ ăn sẵn Thất bá đưa tới, mở ra hâm nóng lại là có thể ăn ngay, hơn nữa anh vừa mới hầm xương, rán cá cùng làm canh rau, ba người ăn như thế cũng đủ rồi. Khi thu thập đồ ăn, Đông Chí kiểm tra cái túi giấy Tả Hạc mang tới, bên trong là một ít mộc nhĩ, nấm hướng, ngoài ra là một ít đồ khô Đông Chí không biết. Ngửi mùi có hương vị thơm mát của thực vật hẳn đều dã vật dùng phương thức thô sơ phơi nắng. Đông Chí quyết định buổi tối gọi điện cho anh họ mình hỏi xem mấy thứ rau dại kia ăn như thế nào.
Trang Châu đi rửa tay, lại tới phòng bếp hỗ trợ bưng đồ ăn lên bàn, lại lấy mấy lon bia từ trong tủ lạnh ra.
“Buổi chiều anh không đi làm sao?” Đông Chí thấy hắn rất ít khi uống bia rượu vào ban ngày, có chút kinh ngạc.
“Không đi.” Trang Châu mấy ngày nay mệt muốn chết, bọng mắt thâm quầng hiện rõ: “Mai cũng không phải đi, lúc trước Hòa Khoan đã xin nghỉ hai ngày.”
Đông Chí vươn tay xoa xoa đầu hắn: “Mai em cũng không phải tới trường, chúng ta có thể cùng ngủ nướng.”
Trang Châu sán lại cúi đầu khẽ cắn lên gáy bà xã một cái, khàn cổ họng nói: “Từ nay về sau quân vương không tảo triều.”
Đông Chí bị hắn cắn cả người run lên, nhịn không được đạp hắn một cái: “Cầm thú, trong nhà còn có khách đấy, anh mang bia ra trước đi.”
Trang Châu bật cười đi ra ngoài.
Tả Hạc ngồi trên ghế nhìn mấy con chó con mèo đang nô đùa ầm ĩ ngoài sân, thấy bọn họ một trước một sau đi ra, cười càng ý vị thâm trường: “Trước kia tôi chỉ nghe nói ‘hoa làm mối’ hôm nay mới biết được cái gì gọi là mèo làm mối.” Nói xong vươn tay chỉ chỉ mấy con mèo: “Hai người lúc trước là bởi vì tụi nó nên mới thành đôi đi?”
Đông Chí thình lình bị hắn nói thẳng như vậy, trên mặt có chút xấu hổ, Trang Châu lại thoải mái cười nói: “Cũng không hẳn, nhưng chúng nó đã giúp tôi một ân huệ lớn như vậy, đương nhiên phải cung phụng chúng nó hảo ăn hảo uống rồi.”
Tả Hạc thật sự không nghĩ nhiều, bởi vì lúc ấy đã chứng thật mấy con mèo này là mèo hoang, hắn chỉ cho rằng hai người này sau đó mới thu nhận nuôi dưỡng chúng nó, rất cảm khái nói: “Để hai người nuôi cũng tốt, miễn cho mấy nhóc con này không người trông giữ, một đám lại to gan lớn mật, quay đầu làm ra chuyện xấu gì lại khiến người ta bắt giết thì tội lắm.”
Lúc trước quả thật Tả Hạc cũng từng hoài nghi Đông Chí, nhưng hỏi thăm một vòng mới phát hiện Đông Chí chỉ là quá mềm lòng, thích chiếu cố đám chó mèo lưu lạc ở quanh trường, cũng không có năng lực thần quái triệu tập đám tiểu động vật này, bối cảnh lại phi thường trong sạch, thật sự không có gì để hoài nghi. Hơn nữa, chuyện này cũng chỉ xem như chuyện kỳ lạ, cũng không phải phạm tội gì đó, nguyên cáo cũng không bị tổn thất gì, cộng thêm khi đó hắn có chút tiểu tâm tư đối với Lăng Đông Chí, nên lòng nghi ngờ chậm rãi bị áp xuống.
Đông Chí liếc nhìn Tả Hạc một cái, thấy hắn quả thật không nghĩ tới phương diện khác, lúc này mới thoáng thở phào. Lúc trước biểu hiện của anh có khá nhiều sơ hở, may mắn người này tư duy chính thống, không hề nghĩ tới những chuyện linh thần dị quái.
Tay nghề nấu ăn của Đông Chí không được tốt lắm, dưới tình huống có sự lựa chọn, nhóm miêu miêu cẩu cẩu đều nhất trí không ăn đồ anh làm. Nhưng Trang Châu thì ngược lại, hắn cảm thấy có người cam tâm tình nguyện hầm canh cho mình uống là đã khiến hắn vô cùng cao hứng rồi. Bởi vậy vô luận Đông Chí có nấu cái gì, cho tới bây giờ hắn đều không kêu ca lấy một tiếng. Về phần Tả Hạc, hàng năm ra ngoài nhận nhiệm vụ, có đôi khi ngay cả mì gói cũng không kịp ăn, bởi vậy càng thêm không chút kén chọn. Bây giờ là giữa hè, vốn cũng không thèm ăn cái gì, chỉ cần có bia lạnh cùng mấy món nhắm rượu, đối với nam nhân như thế đã thực thích ý.
Mấy người ăn uống vui vẻ, tới khi bia trong tủ lạnh chỉ còn một nửa, Tả Hạc rốt cục quanh co lòng vòng hỏi vấn đề mình muốn biết: “Thầy Lăng, cậu và Thanh Thụ thật sự là anh em họ sao?”
“Đương nhiên là thật.” Đông Chí nhìn hắn, không hiểu sao anh ta lại hỏi câu này: “Anh không thấy diện mạo chúng tôi rất giống nhau à?”
Tả Hạc đổi tới đổi lui lon bia trong tay, trên mặt toát ra thần sắc do dự bất định: “Nếu tôi nhớ không lầm thì Thanh Thụ và em gái cậu ấy đều là cô nhi, được người ta nhận nuôi. Cậu ấy và bác Lăng lại không có quan hệ huyết thống.”
Trong lòng Đông Chí tim đập mạnh, anh chỉ nghĩ Tả Hạc là bạn của Thanh Thụ, suýt nữa thì quên mát thân phận của hắn. Người như anh ta, chỉ sợ có bất cứ chuyện gì phát sinh trước mắt đều phải điều tra rõ ràng tỉ mỉ. Quan hệ giữa mình và Thanh Thụ nếu nói ra thì đúng là có nhiều sơ hở lắm.
Trang Châu cũng không vui lòng: “Sao anh quản nhiều vậy? anh em họ thì làm sao? Anh em họ cũng phạm pháp à?”
Tả Hạc gãi đầu, tỏ ra thần sắc áy náy: “Hai người đừng hiểu lầm, tôi thật sự không có ý đó, nhưng tư liệu của Thanh Thụ trước khi tới Tân Hải đã được gửi tới chỗ tôi, tình huống thầy Lăng tôi cũng đã biết, chuyện này có chút khó hiểu, cho nên tôi chỉ tò mò thôi.”
Đông Chí biết nếu hôm nay không nói rõ thì còn không biết lòng nghi ngờ của người này sẽ phát triển theo hướng nào nữa. Anh ta là cảnh sát, có nghi ngờ liền sẽ có hành động, vạn nhất quanh co lòng vòng để cho ba mẹ mình nghe được, kinh động tới bọn họ, chuyện này sẽ càng phiền toái.
Đông Chí vươn tay kéo Trang Châu lại, nói với Tả Hạc: “Nói cho anh biết cũng không sao, nhưng loại chuyện này có liên quan tới bí mật thân thế, anh có thể bảo đảm không nói cho người thứ hai biết không?”
Tả Hạc từ sắc mặt Đông Chí nhìn ra chuyện có chút nghiêm trọng, theo bản năng gật đầu ngồi thẳng thắt lưng: “Cậu nói đi, cái khác tôi không dám nói chứ giữ bí mật thì tôi là một cao thủ.”
Đông Chí bỗng nhiên có chút rối rắm. Mấy người dám nói chắc như vậy thường không đáng tin, tựa như mấy người say rượu hay nói mình không say.
Tả Hạc biết mình có chút nói quá vội vàng giải thích: “Tôi dám nói chắc với cậu là bởi vì nghề nghiệp của tôi suốt ngày tiếp xúc với bí mật của người khác, làm công việc này tối trọng yếu chính là biết giữ miệng, nếu tôi thật sự là một cái loa thì đã sớm bị người ta diệt khẩu rồi, còn có thể ngồi ở đây huyên thuyên với mấy cậu sao?”
Đông Chí do dự do dự, nghĩ nghĩ hình như cũng có lý.
Tả Hạc nói thêm: “Chuyện của anh em họ các cậu kỳ thật không lớn cũng không nhỏ, mấu chốt là trong lúc tôi chưa biết rõ, tôi sẽ luôn nghĩ tới, đây không phải là muốn mạng sao?!”
Đông Chí nghĩ nghĩ: “Tôi và Thanh Thụ đúng là anh em họ, tôi cũng được thu dưỡng. Lúc ấy trong nhà gặp khó khăn nên con cháu đều bị đưa ra ngoài.”
Tả Hạc ngây người một chút: “Không có khả năng a…” hắn đã từng điều tra kỹ về Đông Chí, hoàn toàn không có dấu vết được nhận nuôi, nếu không sao hắn có thể nghi ngờ lời Thanh Thụ nói.
Đông Chí bất đắc dĩ gật đầu: “Là thật, nhưng mẹ và anh hai tôi cũng không biết. Lúc ấy mẹ tôi khó sinh, hôn mê bất tỉnh, đứa nhỏ sinh ra đã chết lưu, tôi được ba ôm trở về.”
Tả Hạc sửng sốt nửa ngày mới hồi phục tinh thần: “Khó trách…”
Đông Chí dặn dò hắn: “Mấu chốt là mẹ và anh hai tôi đều không biết!”
Tả Hạc vội vàng gật đầu: “Tôi hiểu, tôi hiểu, chuyện này tôi cũng từng gặp qua rồi, tuyệt đối sẽ không nói lại với bất cứ ai. Hơn nữa tôi cũng phải nể mặt Thanh Thụ mà, yên tâm đi.”
Cuộc sống của Tả Hạc trên cơ bản không có dính líu gì tới cuộc sống Lăng gia. Điểm này Đông Chí kỳ thật cũng rất yên tâm. Cho dù hôm nay anh thật sự muốn lừa gạt cho qua chuyện thì Tả Hạc cũng không để ý, nhưng nếu mai sau hắn điều tra ra được sự thật, nháo tới Lăng gia thì thật sự không dễ nói.
Không phải có câu đứng trước hai cái hại sẽ chọn cái hại ít hơn đó sao.
Chuyện đứa nhỏ nhà người ta có phải con ruột hay không, đối với người trong chuyện mà nói là chuyện đỉnh thiên đại sự, nhưng đối với người ngoài mà nói chỉ là nghe qua cho biết. Hơn nữa mặc kệ là chuyện gì, ai cũng sẽ không để chuyện nhàn sự của người khác ở trong đầu. Nhưng thấy Tả Hạc để bụng mọi chuyện liên quan tới Thanh Thụ như vậy, Đông Chí bất giác lại nghĩ tới phương diện kia: vị Tả đội trưởng này có phải thật sự có ý tứ kia đối với anh mình không?
Đông Chí vừa nghĩ nếu chuyện này là sự thật thì…
Được rồi, cho dù thật sự mình có như thế nào thì Đông Chí cũng không có khái niệm xác định rõ ràng giới tính của người khác, nam nhân hay nữ nhân đối với anh mà nói cũng không khác nhau gì mấy. Cho nên, anh thấy cho dù Thanh Thụ có tìm một người nam nhân làm bạn đời cũng không có gì không thích hợp. Vấn đề là, anh họ mình hình như là thẳng.
Chuyện này có chút phức tạp.
Đông Chí liếc mắt nhìn Tả Hạc ngồi phía bàn ăn đối diện, xấu xa khẽ nở nụ cười.