Bí Mật Của Đông Chí

Chương 48: Bồi thường



Bà Lăng lúc đầu nghe nói Đông Chí bị mất trí nhớ, sợ hãi tới nhảy dựng. Sau đó náo loạn một hồi mới hiểu ra hùng hài tử này đang hù dọa mọi người, tức giận không nhịn được, nếu không phải thấy thằng con cưng nhà mình đang nằm bẹp trên giường bệnh, bà thật sự đã xông vào giáo huấn nó một trận nên thân rồi.

Đông Chí ngồi trên giường bệnh, đỉnh đầu còn quấn băng vải, vẻ mặt tội nghiệp nhìn mẹ mình, lắc lắc cái đuôi lấy lòng: “Con thật sự không cố ý muốn gạt hai người bọn họ, chỉ là vừa mới tỉnh lại, suy nghĩ còn chưa rõ ràng, sau đó…” anh liếc mắt nhìn Trang Châu đang đứng ngoài cửa nghe điện thoại, lộ ra biểu tình thập phần hối hận: “Con thật sự không cố ý mà!”

“Hồn phách đều bị con dọa bay hết rồi.” bà Lăng đem điểm tâm đến, để lên bàn, tức giận nói: “May mà con không cố ý đấy. Dọa người không được dùng phương pháp như vậy, rất vô đạo đức.”

Đông Chí: “…”

“Nếu không phải vì con đang là bệnh nhân, mẹ thật sự muốn đánh con một trận.” bà Lăng vẫn tiếp tục oán giận, thấy Trang Châu thu điện thoại đi vào, vội vàng thu hồi biểu tình hung tợn, bày ra vẻ mặt hòa nhã tiếp đón hắn: “Tiểu Trang con lại đây ăn cơm đi, dì cũng mang đồ ăn cho con, ăn nhiều một chút. Tối hôm qua gây náo loạn cả một đêm, khẳng định mệt chết rồi.” Khi bà nói tới mệt muốn chết lại nhịn không được quay đầu lườm thằng con nhà mình một cái.

Đông Chí tội nghiệp rụt cổ, đôi mắt rụt rè liếc nhìn Trang Châu, muốn nói lại thôi.

Trang Châu chịu không nổi bộ dạng tỏ ra đáng thương này của Đông Chí, lại gần khẽ xoa xoa đầu anh: “Không sao, em không có việc gì là tốt rồi.”

Đông Chí áy náy, kéo kéo góc áo Trang Châu: “Anh ngồi xuống ăn cơm luôn đi, mẹ em nấu cháo gà ngon lắm.”

Trang Châu ngồi xuống, nhìn hai cái bát hai đôi đũa đặt trên chiếc bàn nhỏ, có chút ngoài ý muốn: “Chỉ hai chúng con ăn thôi ạ?”

“Chỉ hai đứa.” Bà Lăng tiếp lời: “Lập Đông cùng Tiểu Mẫn đã đi làm, ba nó cũng đã về nhà, vừa lúc tiện đường qua chợ mua chút xương. Ban ngày dì trông nó.”

Trang Châu vội nói: “Dì chạy đi chạy lại hai nơi như vậy mệt lắm, giờ lại đang mùa đông lạnh, dì và chú đừng bận tâm tới chuyện nấu cơm này nữa, con đã nhờ trợ thủ đặt cơm ở khách sạn đem tới, đến giờ cơm họ sẽ mang tới cho bọn con, dì không cần phải vất vả như vậy nữa.”

Mặc dù Trang Châu an bài hết mọi chuyện là vì suy nghĩ cho bọn họ nhưng bà Lăng lại có chút bài xích hắn toàn quyền ôm đồm quá nhiều chuyện như vậy. Nhưng trong lòng bà cũng hiểu rõ, lúc này bà có đồng ý hay không cũng là thể hiện thái độ của mình đối với chuyện của tụi nó. Con trai còn đang nằm trên giường bệnh, nếu muốn so đo cũng không thể so đo vào lúc này, liền gật đầu không nói nữa.

Hai người đang ăn điểm tâm, di động của Trang Châu lại vang lên, Trang Châu nhìn cái tên hiện trên màn hình, do dự một chút cắt đứt.

Đông Chí tò mò nhìn động tác của hắn: “Ai vậy?”

Trang Châu nghĩ nghĩ: “Là Đồ Thịnh Bắc. Gã muốn tới thăm em một chút.”

“Đồ Thịnh Bắc?” Đông Chí cảm thấy kỳ quái: “Quan hệ giữa chúng ta và gã có bắn đại bác cũng không tới…” Anh tạm dừng một chút, như ngộ ra điều gì: “Là Đồ Tiểu Bắc làm?”

Trang Châu gật đầu.

Đông Chí hừ lạnh một tiếng: “Bọn họ ngược lại nhận thực thống khoái.”

“Không nhận cũng không được, anh đang giữ chứng cớ.” Trang Châu khóe miệng cười cười, trong lòng lại có chút sợ hãi. Hắn đã xem qua video ghi hình, chiếc xe kia từ đầu tới cuối đều không hề giảm tốc độ, nếu không phải do Đông Chí nhanh chân, hậu quả thực không tưởng tượng nổi. Đây căn bản không còn là chuyện tai nạn giao thông đơn thuần nữa.

Đông Chí tò mò hỏi: “Chứng cớ gì?”

“Chiếc xe kia của Đồ Thịnh Bắc đỗ ở chỗ đó rất lâu, rất nhiều người nhìn thấy. Cậu ta bề ngoài lại không tồi, cho nên càng hấp dẫn mắt người. Có mấy nhóm học sinh đi ngang qua vụng trộm dùng di động ghi hình cậu ta, kết quả quay được toàn bộ quá trình cậu ta lái xe đâm em.” Trang Châu cười lạnh nói: “Kỹ thuật quay của nhóm thiếu niên đó cũng không tệ lắm, khuôn mặt của Đồ Tiểu Bắc trong video trông thực rõ ràng.”

Đông Chí không biết nên nói gì cho phải. Anh cũng từng gặp qua loại phiền toái này, nhóm học sinh mỗi khi đi học đều lén dùng di động chụp ảnh anh, tuy rằng trường học liên tục nhấn mạnh không cho phép mang di động tới trường, nhưng vẫn có một số học sinh đối nghịch với quy định của nhà trường. Đại khái đây là hành vi phản nghịch thời kỳ trưởng thành đi.

Trang Châu nói thêm: “Đồ Thịnh Bắc gọi điện cho anh, ý muốn xin lỗi em sau đó là muốn giải quyết riêng chuyện này.”

Bà Lăng cầm đĩa hoa quả vừa rửa xong đi ra từ buồng vệ sinh, chợt nghe thấy câu ‘giải quyết riêng’, sửng sốt một chút: “Tìm được cái tên say rượu lái xe gây tai nạn rồi sao?”

Bà Lăng vẫn luôn nghĩ là say rượu lái xe, nên nghe thấy mấy chữ giải quyết riêng liền lập tức nổi giận: “Sao có thể giải quyết riêng?! Người như vậy nên để pháp luật xử phạt thật nặng, miễn cho về sau còn ra đường hại người vô tội.”

Đông Chí cùng Trang Châu liếc nhau, không hẹn mà cùng cười khổ.

“Mẹ, sự tình nào có đơn giản như vậy.” Đông Chí lắc đầu: “Người này trong nhà có bối cảnh, dù có kiện cũng không ảnh hưởng gì. Bây giờ cố ý tới hỏi thăm chỉ là cố kỵ mặt mũi nhà cái thôi.”

Bà Lăng liếc mắt nhìn Trang Châu, căm giận đặt đĩa trái cây lên tủ đầu giường: “Vậy cứ để nó trắng trợn ra đường xô người sao?!”

“Đương nhiên không thể dễ dàng tiện nghi cho bọn họ.” Đông Chí hắc hắc cười khẽ hai tiếng, trên mặt lộ ra biểu tình dữ tợn: “Nếu đã giải quyết riêng, vậy chúng ta đương nhiên phải ra điều kiện!”

Trang Châu dung túng cười cười, quay đầu nói với bà Lăng: “Dì yên tâm đi, con sẽ không để Đông Chí bị người ta khi dễ.”

Bà Lăng lúc này mới bình tĩnh ngồi xuống một bên. Bà tính hảo hảo nhìn xem, chàng trai này không để cho người ta khi dễ con trai mình như thế nào.

Khi Đồ Thịnh Bắc tới rất kín đáo, bên người không dẫn theo người nào, chỉ mang theo một bó bách hợp to, vừa vào cửa đã bị bà Lăng ném cho một cái liếc mắt xem thường: “Cậu chính là cái người lái xe kia?”

Sắc mặt Đồ Thịnh Bắc không tính là tốt đẹp, cũng không nhìn ra thần sắc áy náy nào, nhưng ngữ khí ngược lại rất khách khí: “Thực xin lỗi dì, em trai cháu tuổi còn nhỏ, tính tình cũng không tốt, từ nhỏ đã bị ba mẹ cháu chiều hư. Lần này tạo thành thương tổn với Đông Chí nhà dì, chúng cháu đều cảm thấy thật có lỗi.”

Sắc mặt bà Lăng thoáng dịu đi đôi chút, hóa ra đây không phải chính chủ.

Đồ Thịnh Bắc thuận tay đưa bó hoa cho bà Lăng: “Cháu thay mặt em trai thành tâm thành ý tới xin lỗi Đông Chí và gia đình, chúng cháu sẽ bồi thường hết thảy tổn thất của cậu ấy, cũng hy vọng cậu ấy có thể cho Tiểu Bắc một cơ hội sửa đổi.”

Bà Lăng là người yêu hận phân minh, người này mặc dù là người thân của kẻ gây tai họa, nhưng dù sao cũng không phải cậu ta gây chuyện, hơn nữa thái độ của cậu ta cũng coi như tốt, bà Lăng liền không còn tức giận nữa: “Đông Chí tuy rằng bị thương không nặng, nhưng em trai cậu lái xe như vậy là không được, tai nạn xe cộ không chỉ đả thương người khác mà còn đả thương chính mình. Nếu xảy ra chuyện gì nghiêm trọng thì xong rồi. Cậu về nhà cũng phải hảo hảo giáo dục lại cậu ta, bản thân cậu ta không muốn sống thì cũng đừng ra ngoài gây tai họa kéo người khác chết theo.”

Đồ Thịnh Bắc gật đầu: “Bác nói phải. Về nhà cháu sẽ hảo hảo giáo dục nó.” Vừa nói, vừa bước hai bước về phía giường bệnh, trước gật đầu chào hỏi với Trang Châu, sau đó nhìn Đông Chí đang nằm trên giường bệnh, trên mặt hơi miễn cưỡng cười cười: “Đông Chí, cậu cảm thấy sao rồi?”

“Không được tốt lắm.” Đông Chí liếc nhìn gã: “Nếu không nhanh chân, anh đã phải tới tặng hoa trên bia mộ tôi rồi.”

“Phi, phi…” bà Lăng ở một bên mắng thằng con: “Hùng hài tử, nói gì thì nói cũng phải biết kiêng kị!”

Đông Chí từ trong lỗ mũi hừ lạnh một tiếng: “Anh định giải quyết riêng như thế nào?”

Đồ Thịnh Bắc kéo một cái ghế qua ngồi xuống bên giường, người này bình thường không lộ vẻ gì, lúc này mặt mày lại mang theo vài phần mệt mỏi, nhìn qua ngược lại không quá âm trầm như mọi ngày: “Đông Chí, cậu đừng nói như vậy, tôi thật sự là đến xin lỗi. Chuyện này là do chúng tôi không đúng, nhưng chuyện cũng đã xảy ra, so với truy cứu trách nhiệm, còn không bằng ngẫm xem nên giải quyết thế nào cho êm đẹp. Cậu cũng biết đôi chút về tình hình nhà tôi, nếu có thể, chúng tôi cũng không muốn kết oán thù.”

Bà Lăng lúc này cũng đã nghe ra chút ý tứ trong lời gã. Gã là nể mặt nhà Trang Châu mới chạy tới giải thích, nếu như không có Trang Châu ra mặt, Lăng gia chỉ là nhà bình thường, chuyện này chỉ sợ sẽ rẽ theo một hướng khác. Điều này khiến bà cảm thấy phá lệ tức giận, sao những kẻ có tiền đều không có tâm như vậy? mạng người trong mắt bọn họ ngay cả cái rắm cũng không bằng, cho dù thật sự gây ra tai nạn chết người, có phải chỉ ném ra một chút tiền là có thể nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật đúng không?!

Sắc mặt Trang Châu cũng có chút không dễ nhìn, Đồ Thịnh Bắc vốn chính là một tên cầm thú, cho dù có bày ra bộ dạng được giáo dưỡng đi chăng nữa thì cũng chỉ là một tên mặt người dạ thú mà thôi. Chẳng lẽ gã thật sự cho rằng gã có Đồ gia chống lưng là có thể ngạo nghễ liếc nhìn thiên hạ?!

Đừng đùa!

Có cuồng vọng cũng không thể dùng phương thức như vậy.

Trang Châu cười lạnh: “Tôi thấy cậu không giống như đang giải quyết vấn đề, mà càng giống xã hội đen, tìm được người bị mình hại liền lén lút tới uy hiếp. Đồ Thịnh Bắc, video tôi gửi cậu đã xem chưa? Không phải cậu cho rằng chuyện này chỉ cần cậu áp chế là có thể ém nhẹm được hay sao?”

Đồ Thịnh Bắc ánh mắt dao động: “Anh nói như vậy là đã hiểu lầm tôi rồi, Trang Châu, chúng ta nhận thức cũng không phải ngày một ngày hai. Tôi đã khi nào làm chuyện ỷ thế hiếp người?”

Bà Lăng căm giận nói thẳng: “Việc cậu đang làm không gọi là ỷ thế hiếp người thì gọi là gì?”

Đông Chí trấn an vỗ vỗ cánh tay mẹ mình, quay đầu nhìn Đồ Thịnh Bắc nói: “Tôi biết Đồ gia các người có biện pháp, nếu tôi thật sự đi tố cáo cậu ta, cậu ta cũng sẽ không có chuyện gì.”

Đồ Thịnh Bắc tự đắc mỉm cười, giả mù sa mưa nói một câu: “Nói cũng không thể nói như vậy.”

Đông Chí không thèm để ý tới gã, tiếp tục nói: “Mấy năm gần đây, uy tín danh dự của nhóm phú nhị đại bởi vì rượu say loạn tính gây chuyện không ít, dư luận đối với loại chuyện này vẫn thực mẫn cảm. Anh muốn giải quyết riêng đơn giản chỉ là sợ loại chuyện này bị hấp thụ ra ngoài ánh sáng sẽ ảnh hưởng xấu tới thể diện của Đồ gia mà thôi.”

Đồ Thịnh Bắc mày hơi nhíu lại, lại rất nhanh giãn ra. Gã ngồi ngay ngắn, bất động thanh sắc liếc mắt nhìn Trang Châu đang ngồi trên giường bệnh. Trang Châu nói có thể khiến chuyện này nháo lớn, gã không thể không đề phòng. Đồ gia hiện tại đang tranh thủ một hạng mục được chính phủ giúp đỡ, nếu trong lúc mấu chốt này lại xuất hiện tin đồn gièm pha nào, tổn thất của Đồ gia là không thể nào tránh được.

Đông Chí hướng về gã cười cười: “Nếu muốn giải quyết riêng, vậy tôi yêu cầu một vài điều kiện. Nếu các người có thể đáp ứng, chúng ta liền giải quyết riêng.”

Đồ Thịnh Bắc bất động thanh sắc nhìn anh: “Cậu nói đi.”

“Đầu tiên anh gọi em trai bảo bối của anh tới xin lỗi tôi, hơn nữa còn cam đoan về sau cậu ta không được gây khó dễ hay làm phiền gì tới tôi nữa.” Đông Chí nhìn chằm chằm Đồ Thịnh Bắc, không buông tha một chút biểu tình nào của gã dù là nhỏ nhất: “Yêu cầu này không quá phận đi?”

Đồ Thịnh Bắc gật đầu: “Hẳn vậy.”

Đông Chí hướng gã vươn ra hai ngón tay: “Điều kiện thứ hai: bồi thường tiền. Tôi nói không riêng gì chuyện thuốc men viện phí gì đó. Mà các người muốn giải quyết riêng đương nhiên phải bồi thường khiến tôi thấy thoải mái mới được, đúng không.” Đông Chí từ tủ đầu giường lấy ra cái di động, mở chế độ nhắn tin, ấn ấn vài cái rồi hỏi Đồ Thịnh Bắc: “Số điện thoại của anh?”

Đồ Thịnh Bắc thuận miệng đọc một dãy số, ngay sau đó một tin nhắn được gửi tới di động của gã: Trần Lâm Hạ, nhà Ái Tâm, số 10 đường Hoàng Hạ khu Hoa Tân.

Đồ Thịnh Bắc mạc danh kỳ diệu: “Đây là ý gì?”

“Tên gọi đầy đủ là trung tâm cứu trợ động vật lưu lạc.” Đông Chí lười biếng tựa vào thành giường nhìn gã: “Tôi cũng không cần anh bồi thường quá nhiều, nếu lấy nhiều quá anh lại cảm thấy tôi đang hạch sách gia đình anh. Chỉ lấy một phần ba giá tiền chiếc xe kia của em trai anh là được, gửi toàn bộ tới chỗ này.” Với cá tính kiêu ngạo của Đồ Tiểu Bắc, anh đòi số tiền này cũng không tính là quá rẻ.

Đồ Thịnh Bắc gật đầu: “Có thể.” Trên thực tế Đồ Tiểu Bắc nếu gặp phải chuyện không thể vãn hồi, Đồ gia nếu muốn dùng tiền dàn xếp ổn thỏa, số tiền chuẩn bị khẳng định còn nhiều gấp mấy lần số này.

Gã đáp ứng thống khoái, Đông Chí cũng tỏ vẻ vừa lòng: “Điều kiện thứ ba, Đồ Tiểu Bắc nhà anh mỗi cuối tuần bỏ ra hai tiếng đồng hồ tới trung tâm cứu trợ này làm không công. Tôi nghĩ để cậu ta làm trong vòng nửa năm đi.”

Đồ Thịnh Bắc thập phần ngoài ý muốn, trên mặt lại bất giác lộ ra tươi cười: “Vì sao?”

Đông Chí tà liếc nhìn gã một cái: “Không vì sao hết, chỉ là muốn kiếm việc cho cậu ta làm, tiếp xúc nhiều với không khí dưới mặt đất một chút, nếu không cậu ta còn cho rằng cậu ta là thiên tiên hạ phàm. Hơn nữa có việc để làm, cũng đỡ cho cậu ta có thời gian rảnh rỗi, suốt ngày suy nghĩ kiếm chuyện gây sức ép cho người khác.”

Đồ Thịnh Bắc yên lặng nhìn anh, đột nhiên mỉm cười: “Tôi sẽ phái người theo dõi nó, mỗi tuần làm đủ hai tiếng.”

Thấy gã đáp ứng thống khoái, Đông Chí ngược lại có chút không yên lòng: “Anh sẽ không lén sau lưng tôi xù nợ đó chứ? Tôi cho anh biết, nam tử hán đại trượng phu, không thể nói mà không làm.”

Đồ Thịnh Bắc không để ý tới lời Đông Chí lải nhải, cầm di động ấn một dãy số gọi đi, thản nhiên nói hai chữ: “Đi lên.”

Người đi lên là Đồ Tiểu Bắc.

Gần đây Đông Chí từng thấy cậu ta một lần trong tiệm cơm, nhưng khi đó cách quá xa, cũng không nhìn thấy rõ. So với mấy năm trước, cậu ta gầy hơn rất nhiều, ngũ quan vốn thanh tú cũng hiện ra vài phần tinh xảo hương vị lạnh như băng, nhìn qua ngược lại càng giống Đồ Thịnh Bắc.

Đồ Tiểu Bắc một bên má sưng lên, trên mặt còn hiện rõ dấu bàn tay đỏ lừ. Sau khi vào phòng bệnh tựa như rối gỗ, mặt không đổi sắc nói vài câu xin lỗi, sau đó khom người nhẹ nhàng thối lui tới sau lưng Đồ Thịnh Bắc. Trọn bộ động tác vừa lưu loát lại vừa… chất phác. Thật giống như một cái xác di động, linh hồn không biết vất vưởng nơi nào.

Đông Chí lúc này cũng thật không biết nên nói gì cho phải. Anh đối với Đồ Tiểu Bắc kỳ thật rất phức tạp, Đông Chí từ nhỏ lớn lên trong những lời khen của mọi người xung quanh, mấy năm trước trải qua những lời trào phúng bén nhọn, những lời lẽ độc ác đều từ miệng cậu ta mà ra, nhưng trong lòng Đông Chí rất rõ ràng, chịu đả kích trầm trọng nhất cũng không phải tới từ người này.

Phản cảm, chán ghét thậm chí còn có chút khinh bỉ mỗi khi đối mặt với Đồ Tiểu Bắc, những cảm xúc đó Đông Chí không thể phủ nhận. Nhưng anh cảm thấy chính mình cũng không đến mức hận cậu ta. Hơn nữa thấy người này giống rối gỗ đứng trước mặt mình, mặt không đổi sắc, ánh mắt trống rỗng, anh thậm chí còn cảm thấy cậu ta có chút đáng thương. Thấy cậu ta bộ dạng này, Đông Chí lại nhịn không được mà tự hỏi: nếu lúc trước Trịnh Từ lựa chọn chính mình, như vậy vài năm trôi qua, liệu gã có thể bỏ rơi chính mình để quay lại tìm Đồ Tiểu Bắc hay không? Nếu loại chuyện này thật sự phát sinh, chính mình sẽ biến thành cái dạng gì?

Thấy Đồ Tiểu Bắc đang chờ phản ứng của anh, Đông Chí có chút bất đắc dĩ nhún vai: “Được rồi, coi như cậu biết khiêm nhường. Nhưng hai điều kiện còn lại, không được cắt bỏ.” Đông Chí trong lòng âm thầm tính toán, nhất định phải liên lạc trước với Trần Lâm Hạ phụ trách trung tâm cứu hộ động vật, yêu cầu anh ta giao những công việc vừa bẩn vừa mệt nhất cho Đồ Tiểu Bắc làm, còn phải theo dõi cậu ta sát sao, không được để cậu ta nhàn hạ.

Đồ Thịnh Bắc hé miệng mỉm cười, biểu tình cư nhiên có vẻ rất ôn hòa: “Cậu yên tâm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.