Lăng Lập Đông nghẹn một bụng tâm sự chờ hỏi Đông Chí, kết quả gặp mặt còn chưa nói được mấy câu mà thằng bé đã bị cha già lôi ra ban công trồng hoa. Lăng Lập Đông tâm tình bất định ngồi trên ghế sa lông, vừa cùng mẹ và vợ xem video vừa thi thoảng liếc mắt nhìn ra ngoài ban công.
Thấy Đông Chí có vẻ như không định gạt ba, chuyện cho tới bây giờ, ngay cả mẹ cũng nghĩ là giấu không nổi, Lăng Lập Đông có chút lo lắng cho em trai, hài tử ngốc này không phát hiện trước đó sắc mặt ông già đã đại biến hay sao, lần trước ổng còn tức giận đến nỗi không biết trời cao đất rộng thế nào mà thẳng tay xông tới tẩn anh một trận, nếu lát nữa ba nổi điên lên đánh thằng bé thì nguy rồi.
Ba nhất định sẽ biết là mình bao che cho Đông Chí, lại cùng nó đồng thời lừa gạt ba, chờ tới khi ba đánh Đông Chí xong, nhất định sẽ tìm mình tính sổ. Toàn bộ tâm tư mẹ lúc này đều đặt trong máy tính của Đông Chí, ngay cả Lăng Bảo Bảo lấy quả lựu trong tay bà bóp nát cũng không hay biết, phỏng chừng để bà biện hộ cho cả hai hẳn là không trông cậy gì được rồi.
Lăng Lập Đông nhẫn nhịn nửa ngày không nổi, lặng lẽ bám vách tường mò ra nghe lén.
Hàn Mẫn ngồi trên ghế sa lông liếc mắt nhìn ông xã một cái, cảm thấy chồng mình căn bản là ăn no rửng mỡ khỏi cần quan tâm đi. Bố mẹ chồng cô có từng tức giận với Đông Chí khi nào đâu? Ngay cả khi thực sự tức giận thì thấy chú ấy thân thể nguyên vẹn trở về cũng sẽ cảm thấy thực cao hứng. Có đôi khi Hàn Mẫn cảm thấy nhị lão đều coi Đông Chí giống Lăng Bảo bảo mà nuông chiều, chỉ duy nhất khác nhau ở một điểm chính là một đứa cần đưa đón tới nhà trẻ, còn một đứa tự mình có thể đi làm.
Lăng Bảo Bảo thấy một đống tiểu động vật xuất hiện trên màn hình, hơn nữa còn thân thiết với Đông Chí như vậy, kinh ngạc gọi ầm ĩ. Hàn Mẫn vừa có lệ đáp lại bé vừa lén nhìn động tĩnh chồng mình bên kia. Kết quả nhìn một chốc thấy sắc mặt chồng thay đổi, tựa như nghe được chuyện khó lường gì đó, trong lòng Hàn Mẫn cũng căng thẳng theo. Lại thấy Đông Chí hai vành mắt đỏ ửng từ ban công đi vào, cô đang định đi qua hỏi thăm một chút lại thấy chồng giơ tay ra hiệu, ý bảo cô để ý con trai, còn mình túm cổ áo Đông Chí kéo đi.
Đông Chí tới buồng vệ sinh rửa tay, Lăng Lập Đông liền tựa vào khung cửa thẩm vấn: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Gì mà bị bắt lại còn nhân chứng?”
Đông Chí không ngờ anh trai lại ở bên ngoài nghe lén, thần sắc có chút bất đắc dĩ: “Là gặp săn trộm.”
Lông mày Lăng Lập Đông nhíu chặt lại: “Trang Châu không ở cùng em?”
“Khi anh ấy tìm được tới thôn thì em đã bị bắt rồi.” Đông Chí an ủi anh trai: “Sau đó anh ấy đã giúp em rất nhiều.”
Lăng Lập Đông sắc mặt âm trầm: “Phế vật.”
Đông Chí đại khái kể lại chuyện vướng phải trên núi, lại dặn dò anh trai: “Em không muốn để mẹ biết chuyện này. Anh cẩn thận một chút, đừng có lỡ miệng.”
Lăng Lập Đông hừ một tiếng: “Lại nói Trang Châu, nhà nó hiện giờ thế nào rồi?”
“Hẳn là không có việc gì.” Đông Chí cũng không muốn cùng người nhà Trang Châu làm mình làm mẩy: “Anh hai, tin em đi, em sẽ không để bản thân phải chịu thiệt.” (Jer: mọi người cũng tin tui đê, sau này ổng toàn đi bắt nạt người khác =))))
Lăng Lập Đông tà liếc thằng em một cái, ánh mắt rõ ràng không thể nào tin được. Nhưng ngược lại anh cũng không nói gì thêm, chỉ hỏi một câu: “Ngày mai em định thế nào?”
Đông Chí nghĩ nghĩ: “Thăm bạn.”
Lăng Lập Đông theo bản năng hỏi một câu: “Bạn nào?”
Đông Chí dùng móng vuốt ướt sũng nước vỗ vỗ lên bả vai anh trai, cười tủm tỉm nói: “Anh hai, em đã hơn 20 rồi, không phải Lăng Bảo Bảo nhà anh.”
Lăng Lập Đông túm cổ thằng em tàn bạo mà bóp: “Nếu chú mày thật sự là Lăng Bảo Bảo, thì lúc này đã bị anh rút dây lưng quật chết rồi.”
Đông Chí bật cười vui vẻ.
Lăng Lập Đông hết cách với thằng em khó bảo, lắc lắc vài cái rồi thả ra: “Tối nhớ về sớm một chút, cả nhà chờ cơm!”
Đông Chí giơ tay thề thốt: “Nhất định, nhất định.”
Người bạn mà Đông Chí nói chính là người đã sáng lập ra căn nhà Ái Tâm, Trần Lâm Hạ.
Khi Đông Chí tốt nghiệp đại học vừa tới Tân Hải đã nhận thức hắn, lúc ấy hai người đều mang theo túi thức ăn cho mèo tới bụi cây ven đường cho mèo ăn, cứ như vậy mà gặp nhau. Sau đó lại gặp nhau hai lần nữa ở hai nơi khác nhau, hai người cứ như vậy quen biết. Trần Lâm Hạ khi đó còn đang trù bị xây dựng trung tâm cứu trợ động vật, Đông Chí biết được liền xung phong nhận việc giúp hắn kéo vài nhà tài trợ tới. Sau khi nhà Ái Tâm được xây dựng, mỗi khi Đông Chí rảnh đều sẽ tới đây giúp đỡ. Nhưng năm ngoái do công việc bề bộn mà hai người ít khi gặp mặt.
Đông Chí dừng xe trước cửa nhà Ái Tâm, ấn chuông vài cái, chỉ thấy Trần Lâm Hạ đầu tóc rối bời tất tả từ bên trong chạy ra, trên người ngay cả áo khoác ngoài cũng không kịp mặc. Thấy Đông Chí từ cốp xe lấy ra một đống thùng đồ ăn cho chó mèo, liền lộn trở lại gọi thêm hai nhân viên ra bê giúp.
Đông Chí thấy đi ra cùng Trần Lâm Hạ có cả Đồ Tiểu Bắc, xác thực có chút sửng sốt. Anh không ngờ Đồ Tiểu Bắc vẫn còn ở chỗ này, hai ngày nữa chính là rằm tháng giêng, vị đại thiếu gia này không về nhà đón tết sao. Dù trong lòng có nghi vấn, nhưng Đông Chí cũng không định nói chuyện hay hỏi han gì với cậu ta, anh và Đồ Tiểu Bắc cũng không thân thiết như vậy. Hơn nữa cậu ta ở đâu đón tết cũng không liên quan gì tới anh.
Bê xong đống thùng đồ ăn cho chó mèo vào trong, Đông Chí lại từ trong cốp xe lấy ra một túi đồ. Bên trong có hai bức tượng điêu khắc gỗ, cùng một ít đồ thổ sản: lựu, thịt bò, thịt dê, táo… Đông Chí không thích ăn vặt, nhưng lại mua không ít đồ ăn vặt về. Vì mẹ và chị dâu đều thích ăn, anh còn để một phần chia cho đồng nghiệp.
Trần Lâm Hạ đưa Đông Chí vào văn phòng của mình, tùy tay xé mở một túi thịt bò khô lấy ra ăn, gật gù: “Ừm, chính là hương vị này.”
Đông Chí cầm lên một bức tượng điêu khắc nhìn chung quanh, thay hắn đặt lên giá gỗ cạnh giá sách: “Đặt ở đây đi.”
Trần Lâm Hạ vừa nhai thịt bò khô vừa gật đầu: “Ừm, rất đẹp. Mua ở Tây An à?”
“Không phải Tây An, mua được trong một trấn nhỏ gần biên giới Thiểm Cam.” Đông Chí nói xong, còn lôi khối thạch đá được anh coi như bảo bối kia ra: “Đúng rồi, anh xem thử cái này xem. Tôi đã hỏi rất nhiều người nhưng không ai biết nó là cái gì.” Đông Chí sở dĩ vội vã chạy tới thăm Trần Lâm Hạ, một phần nguyên nhân chính là Trần Lâm Hạ từng buôn bán ngọc phỉ thúy các loại, đối với mấy đồ châu báu ngọc khí gì đó hiểu biết tương đối nhiều.
Trần Lâm Hạ buông túi thịt bò khô xuống, rút khăn giấy ra lau tay sạch sẽ, tiếp nhận viên đá Đông Chí đưa, tới gần cửa sổ xem xét, lại lấy kính lúp từ ngăn kéo ra xem, vân vê lăn qua lộn lại, miệng còn lẩm bẩm một số thuật ngữ Đông Chí nghe không hiểu.
“Rốt cuộc là vật gì?”
Trần Lâm Hạ hai mắt hình hương vòng: “Trước kia tôi cũng chưa từng thấy qua.”
Đông Chí thoáng có chút thất vọng, nhưng nghĩ lại lão đầu tử kia ở trong Thanh Thạch trấn sưu tầm nhiều đồ mười mấy năm như vậy, cũng không biết rốt cuộc nó là cái gì, Trần Lâm Hạ không biết cũng là điều bình thường.
Đông Chí nhận lại viên đá đeo lên cổ: “Lát nữa cùng ra ngoài ăn cơm nhé?”
Trần Lâm Hạ gãi gãi đầu: “Hôm nay tôi định dẫn mọi người trong trung tâm ra ngoài ăn cơm, hay là cậu đi cùng luôn đi.”
Đông Chí vừa nghĩ tới phải ngồi cùng một chỗ với Đồ Tiểu Bắc là cảm thấy mất hết khẩu vị: “Thôi, các anh cứ đi đi. Tôi không đi đâu.”
Trần Lâm Hạ trong lòng ít nhiều hiểu được: “Nếu không…” Nói còn chưa dứt lời đã có tiếng gõ cửa vang lên cắt đứt, Trần Lâm Hạ vội nói: “Vào đi.”
Cửa được đẩy ra, thanh niên đứng ngoài cửa mặt không đổi sắc gật đầu với hắn: “Anh Trần, tôi có chút chuyện muốn nói riêng với anh Lăng.”
Trần Lâm Hạ quay đầu nhìn Đông Chí, Đông Chí lại cau mày không chút kiên nhẫn: “Cậu có lầm không, Đồ Tiểu Bắc, giữa hai chúng ta có chuyện gì để nói?” Anh không muốn bị một tên Đồ Tiểu Bắc kỳ kỳ quái quái quấn lấy, nhàn nhạt nhìn Trần Lâm Hạ khoát tay: “Thôi, tôi về trước, có thời gian liên lạc sau.”
Đồ Tiểu Bắc vội vàng đi theo: “Lăng Đông Chí, tôi không có ác ý, tôi chỉ muốn nói chuyện với anh.”
Đông Chí cũng không quay đầu lại cứ thế đi thẳng ra ngoài: “Một tên muốn lái xe đâm chết mình rồi lại chạy tới nói hắn không có ác ý, cậu tin sao?”
Đồ Tiểu Bắc chạy đuổi theo tới tận cửa xe Đông Chí: “Lăng Đông Chí, cho dù tôi có từng đâm anh thì đó cũng là chuyện ân oán giữa hai chúng ta. Anh có thể đừng đối phó với Đồ gia nữa không?”
Đông Chí nhìn cậu ta tựa như nhìn đồ ngu nói: “Nếu tôi có năng lực đối phó Đồ gia thì lúc đó tôi đã tống cậu đi ăn cơm tù hai năm rồi. Cậu tưởng tôi thật sự là thiện tâm đại phát mà tha cho cậu sao?! Đồ Tiểu Bắc, đầu óc cậu không phải là có bệnh đi?”
Đồ Tiểu Bắc sắc mặt lúc xanh lúc trắng: “Trang gia đã bắt đầu thu mua cổ phiếu của Đồ gia. Coi như tôi cầu xin anh, liệu có thể…”
Đông Chí nghe được hai chữ “Trang gia”, sửng sốt một chút, lập tức liền vui vẻ: “Chắc cậu còn chưa biết, Trang Châu đã xin từ chức rồi, hiện tại anh ấy đã không còn là nhân viên Trang thị nữa, chuyện cậu nói, hai chúng tôi không biết gì đâu.”
“Không có khả năng.” Đồ Tiểu Bắc căn bản không tin: “Nếu không phải vì tôi đắc tội anh, Trang Châu sao lại phải đối nghịch với anh hai tôi?”
Đông Chí nhếch miệng cười nhạt: “Hóa ra cậu cũng biết là vì cậu đắc tội tôi?!”
Sắc mặt Đồ Tiểu Bắc thay đổi.
“Tự làm tự chịu, chưa từng nghe sao?” Đông Chí cảm thấy vừa nhìn thấy mặt tên này là anh cũng chả còn chút kiên nhẫn nào: “Tôi cũng chả có quyền gì mà ra lệnh được cho Trang gia. Chính cậu chọc phải phiền toái thì tự đi mà giải quyết, không phải anh trai cậu rất lợi hại sao? Có anh ta là pho tượng đại thần che chắn trước mặt, cậu khỏi cần quan tâm.”
Đồ Tiểu Bắc từ phía sau giữ chặt tay áo Đông Chí lại, trong giọng nói lộ ra hương vị ẩn nhẫn: “Bởi vì bị Trang thị quấy rối, anh hai tôi bị vuột mất mấy cái hợp đồng, ông nội tôi phát hỏa đã thu hồi quyền lực trong tay anh ấy…”
“Làm kinh doanh cũng không phải đi từ thiện, còn phải xin đối thủ nới lỏng tay nhường cho sao?… tôi nói này Đồ Tiểu Bắc, anh trai cậu nhờ cậu đi cầu xin người khác thế này sao? Nếu anh ta biết được cậu làm ra loại chuyện mất mặt thế này, anh ta có thể trực tiếp tức chết luôn không? Hay là nói trí thông minh của cậu vẫn luôn dừng lại ở trình độ trẻ mẫu giáo? Trước giờ chỉ biết thoải mái sung sướng hưởng thụ sự chiếu cố của anh ta thôi à, sao cậu không nghĩ được rằng phiền toái cậu gây ra sẽ hại chết anh ta?”
Đồ Tiểu Bắc gục đầu xuống, gắt gao cắn chặt môi.
“Tôi sẽ không quản chuyện nhà các người, tôi cũng không có năng lực đi quản.” Đông Chí vẻ mặt ghét bỏ hất tay cậu ta ra: “Mà dù có năng lực tôi cũng không bao giờ quản. Tôi cũng không phải thánh nhân, đã bị đánh còn phải lao ra đỡ đạn thay. Cậu gây chuyện thì tự đi mà giải quyết.”
Đồ Tiểu Bắc chạy đuổi theo hai bước: “Lăng Đông Chí, tôi muốn xin lỗi anh.”
Đông Chí mở cửa xe, khẽ nhíu mày quay đầu lại nhìn: “Cậu không thấy lời xin lỗi của cậu tới quá muộn sao? Hơn nữa lời xin lỗi của cậu cũng chỉ dùng để cò kè mặc cả với tôi, không đáng một đồng. Tôi cảm thấy, thay vì tới cầu xin tôi, còn không bằng cậu trở về bàn bạc với anh trai mình, xem mọi chuyện còn cơ hội xoay chuyển hay không.”
Trên mặt Đồ Tiểu Bắc toát ra thần sắc ảm đạm.
Đông Chí nghĩ nghĩ lại bổ sung thêm một câu: “Cậu cũng đừng trách tôi vui sướng khi người gặp họa. Ở hiền gặp lành, ở ác gặp ác vốn chính là quy luật công bằng nhất trên thế giới này. Không phải Thánh nhân cũng từng nói rồi đó sao?”