Bí Mật Của Đông Chí

Chương 99: Lão bóng đèn



Ông Trang điền thông tin ở cổng bảo vệ, nhân viên an ninh liên hệ với Trang Châu một chút, xác nhận thân phận khách nhân rồi cho vào. Trên vai ông Trang có một con yểng màu đen tuyền, ông lững thững đi bộ vào trong tiểu khu. Về phần Trang Châu nghe tin ông tới cửa sẽ có phản ứng gì ông mới lười quản, dù sao nó không có ở nhà, cho dù có rốt suột cũng không thể về nhà ngay được.

Ông Trang đi bộ một lúc trong tiểu khu mới tìm được nhà Trang Châu. Lúc trước Thất bá nói với ông, trong sân nhà Trang Châu trồng rất nhiều cây hoa và cây ăn quả, khi đó ông còn có chút nửa tin nửa ngờ, lúc này đứng gần mới thấy sắc màu rực rỡ một mảnh, trong lòng vẫn có chút hoài nghi, ông thật sự không đi nhầm nhà phải không.

Hoa hồng leo đã sắp tàn, nhưng trên giàn hoa vẫn có rất nhiều lá non sinh sôi nảy nở. Trong sân chia thành từng khu nho nhỏ, mỗi khu trồng hoa hoặc trồng cây ăn quả đều được phân chia rõ ràng. Sân sau còn trồng một giàn nho, lá đã phủ kín giàn, tạo một bóng dâm mát mẻ thoải mái hợp lòng người. Ông Trang thực sự yêu thích cái xích đu cùng bộ bàn ghế gỗ kê dưới giàn nho kia, ông cảm thấy ngồi ở chỗ đó nhất định thực thoải mái.

Phía ngoài cửa hông phòng bếp là một vườn rau khá rộng, trồng một số loại rau thường dùng như rau chân vịt, đậu, ớt, cà chua… tới gần còn thấy có cả mướp và khổ qua, thảm cỏ xanh phủ khắp nhìn thập phần tươi mát. Ông Trang đột nhiên cảm thấy trồng rau ở sân vườn là một ý tưởng không tồi, chẳng những nhìn đẹp mắt còn có đồ ăn tươi ngon.

Phát hiện mới này khiến ông Trang thoáng có chút ảo não, trước kia ông nghe mấy ông bạn già nói tới việc trồng hoa cắt cỏ gì đó, ông đều cảm thấy chả ra làm sao, còn thấy đúng là rỗi việc, tự gây sức ép cho bản thân, hiện tại nhìn thấy vườn rau xanh mướt của người ta, thật đúng là cảm thấy vô cùng thú vị.

Trong sân trồng không ít hoa hoa cỏ cỏ, góc sân còn có một khóm thược dược cao cỡ nửa người, đóa hoa minh diễm nở to trông rất vừa ý. Ông Trang cảm thấy trồng hoa cũng không tồi, có thể khiến không gian sáng bừng tươi vui, nhìn nhìn lại thấy trong sân có chó có mèo chạy tới chạy lui nô đùa vui vẻ, bỗng nhiên cảm thấy nuôi mấy con vật cũng rất có ý tứ…

Con yểng thấy mấy con mèo rất quen mặt đang chạy trong sân, sợ tới mức quác quác gào to, tựa như lửa đốt mông từ trên vai trái ông Trang nhảy sang phải, lại từ bên phải bay sang trái hỗn loạn vô cùng. Rối loạn trong chốc lát mới phát hiện nhóm miêu miêu cẩu cẩu không đứa nào chú ý tới nó mới khẽ thở phào một cái. Mấy con mèo kia trông thực có tinh thần, một đám da lông sáng bóng, hiển nhiên không thiếu đồ ăn, xem ra cuộc sống của chúng nó đã được đảm bảo.

Trang lão gia tử trấn an con yểng xao động bất an trên vai, có chút do dự có nên vào nhà ngồi một lát hay không. Căn nhà lúc mới mua xong, ông từng cùng Trang Thành Ngôn tới xem qua, đương nhiên khi đó còn không có bộ dạng thích mắt như lúc này, chỗ nào cũng trụi lủi, một chút cũng không thấy thư thái. Khi đó ông còn nói thầm với con trai, nói thằng hai đúng là cứng ngắc, cứ phải đối nghịch với gia trưởng, không ở trong nhà chính cứ muốn chuyển ra ngoài ở căn nhà nhàm chán như vậy. Hiện tại nhìn lại, ông Trang cảm thấy có một căn nhà riêng như thế cũng không tồi.

Đi quanh sân một vòng, bất tri bất giác đi tới sân sau, cách hàng rào sắt nhìn chiếc xích đu đặt dưới giàn nho, ông Trang đứng lại.

Ông ấy thật sự không muốn vào nhà ngồi một chút sao?

Đông Chí từ cửa phòng bếp ló đầu ra nhìn, ông Trang vẫn đang đứng đó lén lút nhìn vào trong. Đông Chí bất an, ông lão này biết bị mình đùa giỡn nên tới tận cửa khởi binh vấn tội sao? Hay là ông ấy đã quyết định biết thời biết thế, đem mình sung quân ra ngoài?

Đông Chí lắc lắc cái thìa trong tay, quay đầu hỏi Hắc Đường: “Tao có thể giả bộ không phát hiện không?”

Hắc Đường đồng tình nhìn anh: “Anh sợ ông ấy?”

“Cũng không phải.” Đông Chí nghĩ nghĩ, thở dài: “Thôi được rồi, đã lớn như vậy rồi, còn so đo với ông ấy làm gì.”

Hắc Đường an ủi anh: “Ông nội của cha tôi cũng tốt lắm, khi còn ở nhà chính còn dẫn tôi ra sau núi tản bộ, còn bắt thỏ cho tôi ăn nhé.”

“… mày là cái đồ tham ăn.” Đông Chí trong lòng căm giận, cho mày ăn thì là người tốt sao, lão tử cũng cho mày ăn, sao mày một lòng luôn nhớ thương muốn lão tử bị đá ra khỏi nhà?!

Hắc Đường không biết tham ăn không phải lời khen, ăn nhiều thì thân thể mới cường tráng, không phải con người thường nói vậy sao, thân thể là tiền vốn của cách mạng mà. Thấy ông Trang lại đi tới cửa chính, Hắc Đường khoan khoái phe phẩy đuôi chạy ra ngoài. Đông Chí buông đồ vật trong tay xuống, ngửa đầu lên trần nhà giả cười một cái, rồi thở dài đi mở cửa.

Ông Trang tựa như không phát hiện biểu tình rối rắm trên mặt Đông Chí, cười tủm tỉm đi vào sân, dọc theo con đường nhỏ đi thẳng tới hậu viện, như ý nguyện ngồi xuống cái xích đu dưới giàn nho. Khi Đông Chí nghe được tiếng thở dài thỏa mãn của ông, nhịn không được, trên mặt co rút mấy cái.

Dù sao Trang lão gia tử cũng là trưởng bối, nếu đã tới cửa, vãn bối cũng phải tiếp đãi một chút. Đông Chí lấy ra hồ trà của Trang Châu pha một ấm, lại cắt một đĩa hoa quả, đồng thời mang ra cái bàn gỗ dưới giàn nho.

Ông Trang khoát khoát tay với anh: “Nên làm gì thì cứ làm đi, đừng có quấn lấy ta.”

Đông Chí: “…”

Rốt cuộc là ai quấn ai a!

Đông Chí dự cảm hôm nay mình đừng hòng tới thư phòng vẽ tranh được, thôi vậy, vẫn là tới phòng bếp tìm thực đơn đi nấu cơm thôi. Nói đến nấu cơm, cũng sắp tới giữa trưa, không giữ Trang gia gia ở lại ăn một bữa cơm dường như có chút không ổn. Đông Chí trộm liếc lão nhân gia tự đắc kia một cái, đau đầu trở về tìm quyển thực đơn.

Lão nhân gia thân thể không tốt, đồ ăn phải chú ý lượng cholesterol, thịt cá không được ăn nhiều, hải sản càng phải cấm, hương vị kích thích quá cũng không được. Đông Chí không biết nấu nhiều món, trừ bỏ đang hầm nồi canh gà ra, lật tới lật lui cũng không tìm được thứ nào lão gia tử có thể ăn, mắt thấy thời gian làm cơm trưa sắp tới, đơn giản lành làm gáo vỡ làm muôi, hái một ít rau từ trong vườn nhà làm salad trộn.

Chờ tới khi đồ ăn được bưng lên bàn, Trang Châu một đầu đầy mồ hôi chạy về, khi bảo vệ cổng gọi điện xác nhận tin tức khách nhân tới cửa đã dọa hắn một trận nhảy dựng, nghĩ tới Đông Chí đang ở nhà một mình, nhanh chóng bỏ lại mọi việc dẹp đường hồi phủ. Trong lòng bất ổn nhưng cũng không biết là đang lo lắng ông nội khi dễ Đông Chí hay lo Đông Chí chọc tức ông nội nữa. May mắn khi về tới nhà hết thảy đều bình thường, ông Trang lau khô tay cười tủm tỉm đi tới bàn ăn ngồi xuống chờ cơm.

Trang Châu thở phào một hơi, liếc mắt nhìn Đông Chí biểu tình thập phần bình tĩnh, đi theo rửa tay chuẩn bị ăn cơm.

Đông Chí thấy hắn trở về, trong lòng kỳ thật có chút cảm động, anh cũng muốn tìm cơ hội nói rõ ràng với Trang Châu, không có người làm điểm tâm sáng cho mình, còn luôn bị đám nhóc con trong nhà nghi ngờ mình bị bỏ rơi…tâm tình thực không vui chút nào. Dù Trang Châu đã trở lại nhưng có một lão bóng đèn đang ngồi chình ình ở đó, rõ ràng không phải lúc thích hợp để nói chuyện riêng.

Đông Chí buồn bực xới một chén cơm đưa cho Trang Châu, ý bảo anh mang ra đưa cho lão gia tử, xoay người lấy thêm một cái bát không, cảm thấy sau lưng ấm nóng một chút, Đông Chí ngẩng đầu, Trang Châu đang cúi đầu nhìn mình, ánh mắt dịu dàng thắm thiết, thấy Đông Chí ngẩng đầu nhìn mình, lòng bàn tay khẽ dùng sức trấn an xoa nhẹ hai cái.

Đông Chí trong lòng tràn đầy oán khí bỗng nhiên biến mất sạch sẽ.

Trang Châu nhẹ giọng hỏi: “Còn tức giận?”

Đông Chí hấp hấp cái mũi chua xót: “Rõ ràng là anh tức giận với em có được không, đến Hắc Đường còn nói anh muốn đá em!” nhắc tới cái này, anh lại bắt đầu khó chịu. Bên người lúc nào cũng có một con ngốc cẩu như hổ rình mồi nhìn lom lom, chờ mong mình bị đã ra khỏi cửa, cảm giác thực khiến con người ta bức xúc.

Trang Châu cười cười, vươn tay kéo người yêu vào trong lòng vỗ vỗ: “Nó chỉ đùa với em thôi, nó không muốn em rời đi đâu.”

Đông Chí hừ một tiếng: “Nó vẫn luôn coi em là mẹ kế đó.”

Trang Châu cười vang.

Trang lão gia tử ở bên ngoài ho khan một tiếng: “Cơm của ta đâu?”

Đông Chí cùng Trang Châu đi ra ngoài.

Trang lão gia tử liếc mắt nhìn hai người đi ra từ phòng bếp, ánh mắt có chút ý vị sâu xa, nhưng khi ông mở miệng lại không có liên quan gì tới chuyện cơm trưa: “Thủ tục tiếp nhận khối đất kia ta đã sai người làm xong cho cháu rồi, chuyện còn lại phải dựa vào chính mình.”

Trang Châu sửng sốt một chút, lập tức vui mừng quá đỗi: “Ông nội, ông nói thật chứ?”

Ông Trang hừ lạnh một tiếng, một ánh mắt cũng lười cho hắn.

Trang Châu nhảy dựng lên cấp tốc gọi điện cho Hòa Khoan, Đông Chí nhìn thần tình tỏa sáng của hắn, trong lòng cũng thấy rất cao hứng. Gần đây, Trang Châu ngoài miệng không nói gì, hắn vẫn luôn nhàn rỗi ở nhà không nói, chuyện trù bị muốn làm lại bị người ta áp chế, trong lòng hắn vô cùng nghẹn khuất. Có lời này của Trang lão gia tử, hắn không còn buồn phiền ở nhà nữa, sao có thể không cao hứng đây.

Trên mặt Đông Chí cũng lộ ra tươi cười, chủ động gắp một miếng đậu đũa vào bát ông Trang: “Ông nội, ông ăn nhiều một chút.”

Trang lão gia tử liếc mắt nhìn anh một cái, tâm nói ai là ông nội cậu a, thằng nhóc thối còn biết nịnh bợ. Nhưng thấy thằng hai hưng phấn thành như vậy, vẫn không nên tuy tiện tạt nước lạnh nó đi.

Nếu không để ý tới chuyện Trang gia gia và Đông Chí thi thoảng ngẫu nhiên nói chuyện, trao đổi ánh mắt chẳng phải nhiệt tình cũng chẳng phải hảo hữu, cùng với Trang Châu khẩn trương hưng phấn ra thì bữa cơm này diễn ra vô cùng thuận lợi. Ít nhất không vỡ cái chén đĩa nào, cũng không xuất hiện thảm kịch ăn được một nửa liền hất cơm vào mặt nhau. Hơn nữa, sau khi ăn trưa xong, Đông Chí còn thập phần chủ động mà thu dọn bát đĩa đi rửa, còn pha trà nóng đưa tới bàn ghế gỗ kê dưới giàn nho, Trang lão gia tử cảm thấy bữa cơm này ăn càng thêm thoải mái.

Trang Châu lấy lòng lão gia tử mà châm trà cho ông: “Ông nội, uống trà tiêu thực, sau đó ông tới phòng khách ngủ một giấc nhé.” Hắn biết ông nội mình có thói quen ngủ trưa, sau khi ăn xong sẽ nằm ngủ khoảng nửa tiếng, nếu không buổi chiều sẽ không có tinh thần.

Trang lão gia tử sao cũng được hừ một tiếng. Gần đây, thằng oắt này đối chọi gay gắt với ông, ông đã sắp quên bộ dạng nó vây bên cạnh mình hảo hảo nói chuyện là có cái dạng gì rồi, nhất thời có chút cảm khái:  “Hai à, cháu định sống tiếp như vậy sao?”

Trang Châu ngồi xuống đối diện ông, nhẹ giọng nói: “Ông cũng thấy rồi đấy, cuộc sống hiện tại của cháu không phải rất tốt sao?!”

Trang lão gia tử không lên tiếng, sống hơn nửa đời người, đến giờ già sắp xuống lỗ ông mới phát hiện mình đã đánh mất bản năng phán đoán tốt xấu. Ông từng nghĩ rằng, hôn sự môn đăng hộ đối, tướng mạo tương đương là tốt, cuối cùng chẳng những nháo tới mức ly hôn, còn ảnh hưởng khiến trưởng tôn Trang gia bỏ đi mất, người trong gia đình đối đầu nhau tựa như kẻ thù. Còn hai người ông không xem trọng, cuộc sống của chúng nó lại rất vui vẻ thư thái, thậm chí còn khai hoang làm vườn, thích gì làm nấy, khiến ông nhìn đều có chút đỏ mắt.

Rốt cuộc thái độ thế nào mới là đúng đây?

Trang lão gia tử chưa từng hoang mang như vậy.

Chờ tới khi Trang Châu cẩn thận đỡ ông tới khách phòng, ngồi xuống giường lớn, ông khẽ quyết định trong lòng: ông nên bớt thời gian đi thăm mấy vị lão chiến hữu kia một vòng, khảo sát xem những người đó ở trước mặt con cháu ra dáng ông nội như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.