Bí Mật Của Hoa Hạnh

Chương 1-1



Trong Tuyệt Vân Cốc hoa hạnh rơi đầy, hôm nay tàn hồng khắp nơi không giống hôm qua.

Trong giang hồ, ai cũng biết, ở bên trong Tuyệt Vân Cốc có một rừng hoa hạnh, giữa rừng hoa hạnh lạc hồng vô số.

Trong giang hồ, ai cũng biết, Tuyệt Vân Cốc chủ, có kiếm ba thước kinh hồn, tay nâng kiếm rơi, vong hồn vô số.

Tuyệt Vân Cốc, là cấm địa của võ lâm, ác mộng của bạch đạo. Truyền thuyết nói, nơi rừng hoa hạnh kia có một trăm ngàn dặm Hoa Hạnh, cho nên khi nở hoa diễm lệ như vậy là uống máu của trăm ngàn hiệp sĩ. Truyền thuyết nói, mỗi gốc cây hạnh cũng chôn lấy một xác người, cho nên, Hoa Hạnh nơi này mới đỏ đến thê lương.

Tám năm trước, bạch đạo võ lâm, dốc toàn lực vây công Tuyệt Vân Cốc. Một cuộc gió tanh mưa máu, cao thủ của chín Đại Môn Phái, Tứ Đại Thế Gia gần như ngã xuống hơn phân nửa, mà Cốc chủ Tuyệt Vân Cốc đời trước Dung Dịch Thiên cũng bị thương nặng mà chết.

Vậy mà, mặc dù Dung Dịch Thiên chết rồi, Tuyệt Vân Cốc vẫn là Tuyệt Vân Cốc như cũ.

Mà nay, trời chiều vừa ngả, dịu dàng rắc vầng sáng hoàng hôn mờ nhạt. Trong rừng hoa hạnh, một óng dáng màu lam nhàn nhạt đang từ từ bước chậm rãi. Vào lúc này, sẽ nhàn nhã xuất hiện tại rừng hoa hạnh như thế, nếu như ăn mặc giản dị như thế, chỉ có công tử Tuyệt Vân Cốc  —— Nhạn Hành Sơ.

Dáng vẻ của hắn rất nhu hòa, mặt mày tuấn tú mà tao nhã, màu da trắng nõn gần như trong suốt. Áo lam giản dị, tay áo bay theo gió, bước chậm rãi trong rừng hoa hạnh tươi đẹp  như vậy, lại làm cho người cảm giác lạnh lẽo.

Lành lạnh trong thê lương.

Nhạn Hành Sơ dừng lại trước trước một tảng đá màu trắng. Trên tảng đá trắng, hoa rụng rực rỡ, hoa hạnh đỏ tươi. Miễn cưỡng dựa vào tảng đá trắng lớn, tuyệt mỹ. Hắn nhặt một cánh hoa lên, nở nụ cười nhàn nhạt.

Gió nhẹ nhàng thổi qua, cánh hoa bị bóp nhẹ trong ngón tay rung động, như muốn theo gió bay đi. Nhạn Hành Sơ ngẩn ra, buông tay. Cánh hoa trong gió nhẹ, dần dần đi xa, rơi xuống trong một đám lạc hồng trên đất, cũng không tìm được bóng dáng nữa. 

Lông mi mơ hồ mỏi mệt, Nhạn Hành Sơ nhẹ nhàng ho khan. Hắn nhíu nhíu mày, lấy ra một mảnh lụa vuông màu trắng che miệng. Qua một lúc lâu, hắn mới lấy khăn tay ra, trên mảnh lụa trắng tinh đã dính vào vết đỏ thê diễm (thê lương + xinh đẹp).

Nhạn Hành Sơ cười khổ, cười khổ mang theo u buồn cùng không muốn khó có thể dùng lời diễn tả được. Xem ra, thời gian của hắn thật sự không còn nhiều lắm.

"Công tử, Cốc chủ đang trở mặt cùng với các vị Đường chủ trên đại đường rồi, người mau đến xem một chút." Sau lưng truyền đến tiếng bước chân dồn dập, gã sai vặt Tiêu Vũ của hắn vội vã chạy tới.

Thở dài như có như không, sự mỏi mệt giữa hai lông mày của Nhạn Hành Sơ càng tăng lên, "Ta hiểu, vậy qua đó thôi." Minna*d&d%l#Q@D.

* * * * * * *

Trên đại sảnh của tuyệt Vân Cốc, đường đường chính chính treo một tấm biển, vết trên đó hai chữ “Thiện Ác”.

Chính giữa Thiện Ác đường, có một ghế dựa bằng cây lim đẹp đẽ quý giá mà uy nghiêm. Đó là ghế ngồi của Cốc chủ Tuyệt Vân Cốc. Dung Úc Ảnh lạnh lùng ngồi ở chỗ đó, ngay cả đang cố giữ vững bình tĩnh vẫn không thể làm thế nào để che giấu được sự phẫn nộ trong đáy mắt.

"Hoàng Hà lũ lụt, bệnh dịch khắp nơi, mà ở bên trong Tuyệt Vân Cốc, tồn kho tràn đầy, lấy ra một triệu lượng bạc trắng giúp thiên tai, có gì không thể? Các ngươi ngăn cản như vậy là có ý gì?" trước đó vài ngày nàng xuất cốc một chuyến, trên đường thấy nhiều cảnh bán con bán vợ, vợ con ly tán, sau khi trở về cốc chuyện thứ nhất, chính là phát bạc cứu trợ thiên tai, không ngờ một đám Đường chủ lại cùng nhau phản đối. Bảo nàng không tức giận thế nào đây.

Đường chủ Tư Đồ Tiếu của một trong Tứ đường - Liệt Phong đường chắp tay nói: "Cốc chủ, chuyện này thật sự không thể được. Mặc dù tồn kho của Tuyệt Vân Cốc còn nhiều, nhưng là phải dùng cho lúc chi cần. Hơn nữa, tất cả mua bán lớn nhỏ dưới cờ của chúng ta cũng đều có nguy hiểm. Nếu như lấy ra toàn bộ giúp thiên tai, ngộ nhỡ trong cốc có cái gì cần dùng gấp, hoặc là muốn quay vòng trên phương diện làm ăn, chỉ sợ không kịp thời đáp ứng rồi."

"Không tệ, Tư Đồ Đường chủ nói rất đúng, tiền bạc tồn trữ trong cốc không hơn hai trăm vạn, nếu như giúp nạn thiên tai như lời nói, ăn mặc đi lại của các huynh đệ phải làm sao đây? Kính xin Cốc chủ nghĩ lại." đường chủ Kinh Lôi đường Mạc Việt Bằng gật đầu nói phụ họa.

"Các ngươi chưa từng thấy này tình trạng lầm than  thê thảm của dân chúng, dù trong cốc như thế nào đi nữa, mọi chi phí chi tiêu cũng có không có trở ngại. Nhưng mà, nạn dân bên ngoài cũng đã sắp tới nông nỗi đổi con mà ăn rồi. Tất cả các ngươi đi xuống đi, tâm ý ta đã quyết, ngày mai lập tức phát bạc cứu trợ thiên tai."

"Cốc chủ, phát bạc cứu trợ thiên tai nên chuyện của lão tử Hoàng đế, liên quan đến chúng ta, người đâu cần lao tâm lao lực như vậy? Tin tưởng nếu để cho công tử biết chuyện này, nhất định hắn cũng sẽ không đồng ý." Tư Đồ Tiếu xem thường nói.

"Đúng vậy. Cốc chủ, không phải người nên mời công tử tới thương lượng một chút, sau đó sẽ làm định đoạt sao? Nếu không, chỉ sợ huynh đệ phía dưới cũng sẽ không phục." đường chủ Tật Điện đường Hoa Lạc Nguyệt cười tươi duyên dáng, đùa bỡn ngón tay, khẽ cười nói. Nàng ngoái đầu nhìn về phía cửa, trong lòng âm thầm thấy kỳ quái, công tử người sao còn chưa tới chứ.

Trong Tứ đường, chỉ còn lại đường chủ Tinh Vũ đường Đông Phương Duyệt không nói được lời nào, chỉ đứng bình tĩnh một bên, dùng ánh mắt lo lắng nhìn Dung Úc Ảnh.

"Công tử công tử, trong mắt các ngươi chỉ có công tử, cũng không có Cốc chủ ta đây sao?" Dung Úc Ảnh tức giận, dùng sức vỗ khay trà. Chỉ nghe "Ầm"  một tiếng, tách trên bàn nát hết, nước trà rơi đầy đất.

"Thuộc hạ không dám, xin Cốc chủ bớt giận." Tứ đường Đường chủ cùng nhau khom người, tuy nhiên vẫn trấn định tự nhiên, không hề có vẻ mặt kinh hoàng.

"Các ngươi chớ quên, ngày trước, Cốc chủ Tuyệt Vân Cốc là Dung Dịch Thiên, mà nay, là Dung Úc Ảnh ta, cho tới bây giờ cũng không phải là Nhạn Hành Sơ hắn. Các ngươi được lắm, mọi chuyện đều xin phép công tử, khắp nơi dùng cái vị công tử này tới dọa ta, xem ra đã sớm không coi Dung Úc Ảnh ta là gì cả rồi." Cho tới bây giờ đều là như vậy. Kể từ sau khi phụ thân qua đời vào tám năm trước, quyền hành trong Tuyệt Vân Cốc đã bị Nhạn Hành Sơ vững vàng nắm lấy, hắn từng bước tự mình bồi dưỡng thế lực, từng bước một lấy đi quyền lực của nàng. Đến nay, người phía dưới gặp chuyện luôn luôn xin ý kiến công tử trước, mà chuyện cốc chủ là nàng đây phân phó cũng nhất định phải được sự đồng ý của hắn mới có thể làm.

"Người là Cốc chủ, nên vì các huynh đệ trong cốc mà suy tính." âm thanh trong trẻo lạnh lùng vang lên từ ngoài cửa, Nhạn Hành Sơ thản nhiên đi vào. Giữa lông mày hắn đã không có trạng thái mỏi mệt, giơ tay nhấc chân đều là uy nghiêm. Vị công tử u buồn bị bệnh yếu ớt mới vừa ở giữa rừng hoa hạnh và hắn dường như không phải là cùng một người.

"Thuộc hạ bái kiến công tử." Đường chủ Tứ đường lần nữa khom người, lần này, cũng là chân chính cung kính.

"Ừ." Nhạn Hành Sơ nhàn nhạt trả lời một câu, con ngươi sắc bén nhìn về phía cô nương trên ghế lim, "Nghe nói, Cốc chủ ở trên Thiện Ác đường này trở mặt với các vị Đường chủ, có phải hay không?"

"Công tử, thuộc hạ gan lớn như trời, cũng không dám chống đối Cốc chủ, chỉ là, Cốc chủ quyết tâm muốn phát bạc giúp thiên tai, công tử, người xem chuyện này làm như thế nào cho phải." Mạc Việt Bằng cúi đầu, kính cẩn nói.

Khẽ nhíu mày, Nhạn Hành Sơ tìm cái ghế ngồi xuống, uống một ngụm trà xanh, vừa mở miệng nói: "Ta hiểu rõ các vị Đường chủ cũng là vì Tuyệt Vân Cốc, chỉ là, nếu nổi lên xung đột với Cốc chủ, Min.na:D:D:l:q:D đó cũng là không nên. Về phần Cốc chủ, ngài làm việc cũng không nên chỉ dự vào suy nghĩ nhất thời, nếu không, làm sao có thể làm cho Tuyệt Vân Cốc phát dương quang đại (có thể hiểu như ngày càng lớn mạnh hơn)."

Tứ đại Đường chủ chống đối Cốc chủ, hắn chỉ là hời hợt nói một câu "Không nên" , mà đối với chuyện Dung Úc Ảnh cứu trợ thiên tai, lời của hắn nói lại vô cùng nặng, hoàn toàn không có để người cốc chủ này vào trong mắt.

"Ta dựa vào suy nghĩ nhất thời? Nhạn Hành Sơ ngươi chụp cho ta cái mũ thật to. Xem ra, nếu như Tuyệt Vân Cốc hưng thịnh, đều là công lao của Nhạn Đại công tử ngươi, nếu là suy bại, chính là do Dung Úc Ảnh ta mất rồi." Dung Úc Ảnh lạnh lùng thốt lên.

Thầm lạnh lùng liếc nàng một cái, Nhạn Hành Sơ nhàn nhạt nở nụ cười, "Xem ra tâm tình của Cốc chủ hôm nay không tốt, bốn vị Đường chủ lui hết ra trước đi, để Cốc chủ tỉnh táo lại một chút cũng tránh cho nàng phiền lòng."

Hắn phất phất ống tay áo, thừa dịp lúc Dung Úc Ảnh lơ đãng mà chắp tay, cũng không đợi nàng đồng ý, đã xoay người dẫn đầu đoàn rời đi.

Đối mặt với Thiện Ác đường trong nháy mắt đã không còn lại một người, hai mắt xinh đẹp của Dung Úc Ảnh tràn đầy hận ý và lửa giận vô tận.

"Nhạn Hành Sơ , một ngày nào đó, ta muốn ngươi quỳ rạp xuống dưới chân ta. . . . . . ."

* * * * * * * *

"Khụ. . . . . . Khụ khụ. . . . . . ." Vừa trở lại trong phòng, sắc mặt của Nhạn Hành Sơ  lập tức thay đổi, tái nhợt khác thường, trong nháy mắt không còn huyết sắc, mãnh liệt ho khan. Ngực giống như có lửa thiêu đốt, buồn bực lại khó chịu. Hắn chống bàn, không thể ho được, trên mặt từ từ hiện lên bệnh trạng đỏ ửng. Sau đó, đỏ ửng dần dần rút đi, thay vào đó là sắc mặt tái xanh kinh người.

"Công tử, thuốc của ngài." Tiêu Vũ vội vàng lấy tới đan dược, lại rót một ly nước, cho hắn uống thuốc.

"Được rồi, ta không sao." Mệt mỏi nhắm mắt, Nhạn Hành Sơ ngồi xuống bàn, nhẹ giọng nói ra.

Lỗ mũi Tiêu Vũ ê ẩm, mắt đã sớm đỏ một vòng, hắn nức nở nói: "Công tử, ngài nghỉ ngơi một chút đi, những chuyện làm phiền người khác kia, ngài cũng đừng quan tâm, bằng không, thân thể của ngài cũng không chịu đựng được đâu." Hắn rõ ràng nhìn thấy, mảnh lụa trắng che miệng  này đã là đỏ thẫm một mảnh.

"Ngươi biết cái gì?" Nhạn Hành Sơ khe khẽ thở dài một tiếng, lại nói, "Tháng này, ngươi đi qua chỗ phu nhân rồi chứ, lão nhân gia nàng liệu có cái gì muốn phân phó không?"

"Bẩm công tử, nô tài dĩ nhiên đã đi qua đó, phu nhân thật sự không có gì phân phó, chỉ nói công việc quan trọng nhưng ngài phải chú ý nhiều đến thân thể, chớ mệt nhọc. Công tử, ngay cả phu nhân cũng nói như vậy, ngài tốt xấu cũng nghe một chút. Cốc chủ cũng rõ là. . . . . ." Tiêu Vũ hít mũi một cái, khàn giọng nói. Trong cốc này từ trên xuống dưới, nào có ai biết công tử đã sớm gần tình cảnh đèn đã cạn dầu* đâu. Từng người một có việc gì cũng sẽ tới xin phép, Cốc chủ lúc nào cũng làm cho công tử bị tức giận, hắn chỉ làm hạ nhân cũng không nhìn được.

"Ăn nói linh tinh gì đó, Cốc chủ là người có thể bình luận sao?" Nhạn Hành Sơ  quở nhẹ một tiếng.

"Nhưng. . . . . . ." Hắn không hiểu, công tử hoàn toàn không phải là người mưu cầu danh lợi quyền thế, tại sao lại ra vẻ giọng khách át giọng chủ ở trước mặt Cốc chủ cơ chứ.

"Chớ nhưng là." Nhạn Hành Sơ lắc đầu một cái, "Ngươi đi xuống đi, để cho ta yên tĩnh tỉnh táo một lát."

Tiêu Vũ cắn cắn môi, Dien?dan:)le:quy:(đon??Minna:v do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn lui ra ngoài.

Trong phòng to như vậy chỉ còn lại một mình Nhạn Hành Sơ, hắn nhàn nhạt nở nụ cười, đi tới cửa sổ phía trước, mở cửa sổ chạm trổ hoa ra, đập vào đáy mắt chính là một hồ nước xanh ngắt.

Đối diện phòng ngủ của hắn chính là Huyễn Nguyệt hồ, Hồ cũng không lớn, giữa hồ lại có một đảo nhỏ, trên đảo có một tòa Tiểu Lâu trắng như tuyết đứng nghiêm, tên gọi Cúc Mộng Hiên. Đó là Tiểu Lâu của nàng.

Gió nhẹ lay động, thổi qua mấy đóa sen. Tiểu Lâu giữa hồ chỉ lẳng lặng đứng nghiêm ở nơi đó, gió thổi bất động.

Mấy sợi tóc phất phơ theo gió, che trước mặt hắn, khuôn mặt hắn hiện lên vẻ cười khổ.

Kiếp này, nhất định chỉ là một giấc mơ ngắn ngủi,.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.