Một cánh cửa phòng trong hậu viện khách sạn chợt từ trong mở ra. Một bóng bóng người mảnh khảnh vọt ra, trên người mặc y phục dạ hành bó sát màu đen, khăn đen che mặt, lộ ra vẻn vẹn một đôi đôi mắt sáng ngời.
"muội muốn đi đâu?" giọng nói uể oải vang lên.
Sau lưng là ánh trăng, Nhạn Hành Sơ đứng chắp tay, gió đêm thổi lên tay áo to lớn, hắn nhàn nhạt ngưng mắt, nhìn bóng dáng kia không nên xuất hiện ở chỗ này.
"Nhạn. . . . . ." Bật thốt lên, gở bỏ mặt nạ, dưới ánh trăng chính là dung nhan kiều diễm của Dung Úc Ảnh, giật mình mà nhìn hắn, "Trễ như vậy, tại sao huynh không ngủ?"
"nếu muội bỏ ý niệm đêm khuya xông vào Hầu phủ, ta sẽ lập tức đi ngủ."
"Huynh. . . . . . Huynh biết rõ muội không bỏ được." Tiến lên vài bước, Dung Úc Ảnh cắn cắn môi, đưa tay dò lên trán hắn, nhiệt độ lạnh lẽo làm cho nàng kinh hãi, oán giận nói, "huynh thì không thể nghỉ ngơi thật tốt, cứ phải đày đọa thân thể của mình như vậy mới vui vẻ saosao?"
Đã canh ba, hắn đã nơi này đứng bao lâu? Gió đêm lành lạnh, nội lực trong thân thể của hắn đã tan hết, làm thế nào ngăn cản được. Nhắm lại mắt, nàng vĩnh viễn cũng không hiểu hắn đang nghĩ cái gì.
Vươn tay cầm tay nàng, nhìn chăm chú mắt của nàng, Nhạn Hành Sơ nói: "Muội đã đồng ý, không hề nhúng tay vào chuyện này nữa. Nhưng kết quả thì sao, muội lại muốn gạt ta len lén làm việc. Như vậy muội muốn ta làm sao an tâm nghỉ ngơi đây?"
"Huynh cho rằng huynh đứng ở chỗ này, mà có thể ngăn cản muội sao?" Lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm, nàng tức giận nói.
"Nếu như muội còn để ta ở trong mắt, hãy ở trong phòng nghỉ ngơi một đêm thật tốt, sáng sớm ngày mai lập tức quay vể Tuyệt Vân Cốc." Nhạn Hành Sơ nhàn nhạt nói.
"Huynh. . . . . ." dung Úc ảnh giật mình, không ngờ hắn lại nói ra lời nói nặng này với nàng.
Không được, nếu nàng thật sự muốn đêm khuya xông vào Hầu phủ, bằng việc hắn đứng ở chỗ này lại có thể sao? Thương tổn suốt ấy năm qua đã sớm phá hủy một thân võ công cao tuyệt của hắn, thậm chí nàng chỉ cần xuất nhẹ nội lực là có thể làm hắn bay ra ngoài. Nhưng mà làm sao nàng có thể động thủ với hắn, hắn chính là nhìn thấu điểm này, mới dám không hề sợ hãi như thế chứ?
Nghĩ tới đây, không khỏi vừa tức giận, vừa bất đắc dĩ. Bỗng nhiên rút tay ra khỏi bàn tay lạnh lẽo của hắn, nàng lạnh lùng quay đầu lại, không nhìn dung nhan tái nhợt trong trẻo lạnh lùng của hắn nữa, cắn răng nói, "Được, ta mặc kệ. Ngày mai quay về Tuyệt Vân Cốc là được."
* * * * * * *
Sáng sớm ngày thứ hai, khi Dung Úc Ảnh tâm bất cam tình bất nguyện thu thập đồ đạc xong, chuẩn bị theo Nhạn Hành Sơ cùng nhau quay về Tuyệt Vân Cốc, không ngờ lại có thiệp muốn bọn họ lưu lại.
"Vĩnh Lạc hầu mời tham gia Bách Hoa yến vào mười ngày sau?" Quan sát tỉ mỉ tấm thiệp mạ vàng trong tay, Dung Úc Ảnh không hiểu hỏi.
"Không ngờ ta mới đến Dương Châu không lâu, không ngờ hắn lại nhận được tin tức." Nhạn Hành Sơ âm thầm thở dài, buôn bán của Phong Diệp trai càng làm càng lớn, không phải một ngày hay hai ngày mà có thể thu tay. Nếu bị Vĩnh Lạc hầu theo dõi, Bách Hoa yến này không thể không đi. Hắn phải tranh thủ được thời gian rộng rãi mới có an trí thích đáng buôn bán ở Giang Nam.
"Làm sao hắn biết huynh là chủ nhân Phong Diệp trai? Chẳng lẽ các người trước kia. . . . . . Biết?" Chần chờ mở miệng. Phong Diệp trai là do Tuyệt Vân Cốc thiết lập mua bán trong bạch đạo, mặc dù từ trước đến giờ do Nhạn Hành Sơ kinh doanh, nhưng đương gia chủ tử trên danh nghĩa cũng là đường chủ Tật Phong đường hao Lạc Nguyệt. Nhạn Hanh Sơ gần như chỉ âm thầm thao túng, có cực ít người biết Phong Diệp trai là sản nghiệp của Tuyệt Vân Cốc.
"Có thể leo tới địa vị hôm nay, đương nhiên hắn không phải người thường, ta từng có gặp mặt hắn một lần, sau đó trong lúc lại vô tình phát hiện hắn đang âm thầm điều tra tư liệu của ta, bất đắc dĩ, chỉ đành phải để lực chú ý của hắn đặt Phong Diệp trai."
Năm đó Vĩnh Lạc hầu bị người đuổi giết, bản thân thấy không thuận mắt, ra tay cứu giúp. Vốn là chỉ là một cái nhấc tay mà thôi, không ngờ chấp niệm của hắn lại khắc sâu như thế, nếu không phải biết được thân phận chủ nhân Phong Diệp Trai của hắn, chỉ sợ còn kém việc đuổi theo dồn sức đánh, khó bảo toàn việc không liên luỵ đến Tuyệt Vân Cốc.
"Huynh biết hắn, lại chưa từng nói cho ta biết. Huynh cùng hắn tư giao rất dày, cho nên mới nhiều lần ngăn muội tìm hắn gây phiền toái phải hay không?" Lòng tràn đầy cảm giác không đúng, biết rõ không phải là như vậy, lại không thể không nghĩ tới phương diện kia.
Tư giao rất dày, suy nghĩ của nàng bay đi nơi nào rồi? Nhạn Hành Sơ bật cười, nắm lấy tay của nàng, nói: " ngày hôm qua không để cho muội vào dò xét Hầu phủ vào ban đê, quyết không do duyên cớ này. Tổng cộng ta mới thấy hắn một lần, ngay cả bằng hữu cũng không đáng xưng nữa là."
"Có thật không?"
"Thật." Nhạn Hành Sơ mỉm cười, lại nghe được xa xa truyền tới tiếng bước chân thì con ngươi trầm xuống.
Chỉ chốc lát sau, một người đàn ông mặc đồ bông vội vã mà đến, trong khoảnh khắc nhìn thấy Nhạn Hành Sơ nở ra nụ cười thân thiện, "Nhiều năm không gặp, Nhạn huynh vẫn phong hoa tuyệt thế như cũ, vi huynh cũng đã già mất rồi."
"Hầu Gia mạnh khỏe." Không để lại dấu vết tránh khỏi đôi tay nhiệt tình của hắn, Nhạn Hành Sơ cười nhạt, "Hầu Gia quá khiêm nhường rồi. Mấy năm gần đây uy danh Hầu Gia như mặt trời ban trưa (cực kỳ hưng thịnh), chính là lúc có tương lai."
Cười ha hả, Vĩnh Lạc hầu không để ý mà nói, "Nhạn huynh quá mức khách khí, lại không nói năm đó nhạn huynh cứu giúp, cho dù là Chủ Nhân của Phong Diệp Trai, cũng không kém chút nào với bổn hầu, đúng rồi, vị cô nương này là . . . . . ?"
Dung Úc Ảnh lặng lẽ tiến lên một bước, âm thầm cầm tay Nhạn Hành Sơ, lạnh lùng nhìn hắn một cái, không nói một lời. Nàng không thích người này, không chỉ là bởi vì chuyện ngày hôm qua, mà còn bởi vì ánh mắt của hắn. Nàng ghét thấy ánh mắt của hắn nhìn Nhạn Hành Sơ, tối tăm mà nóng bỏng, không biết cất dấu cái gì.
Ánh mắt xẹt qua hai bàn tay đang nắm, Vĩnh Lạc hầu cười sang sảng nói, "Thì ra là hồng nhan tri kỷ của Nhạn huynh. Nhạn Đại công tử quả nhiên phong lưu phóng khoáng, bên ngoài có Hoa tổng quản xử lý tất cả, bên trong có hồng nhan xinh đẹp như hoa."
Âm thầm bị nàng bấm một cái, cười khổ trong lòng, trên mặt không chút nào không biến sắc, Nhạn Hành Sơ nói: " Hầu Gia thật ưu ái. Chỉ không biết, hôm nay Hầu Gia đại giá tới đây là vì. . . . . . ?"
"Thứ nhất, buổi sáng ngày hôm nay thiệp nên đưa đến, chỉ là bổn hầu sợ Nhạn huynh không chịu nể mặt, cho nên đến đây một chuyến, Nhạn huynh cũng sẽ không từ chối."
"Hầu Gia nâng đỡ, Nhạn mỗ nếu từ chối nữa, chính là không biết điều." Cười nhạt, Nhạn Hành Sơ nói.
"Được, có những lời này của huynh, bổn hầu cũng an tâm. Còn thứ hai, ta huynh cũng có thật nhiều năm chưa từng gặp nhau, lần này huynh tới Giang Nam, bất kể như thế nào cũng để cho ta làm chủ nhà. Huynh đệ ta ngươi du lịch mười dặm đê dài này, Tây Hồ xuân sắc, chẳng phải hay sao?" Vĩnh Lạc hầu phóng khoáng cười nói, đáy mắt lại di chuyển lóe ra ánh sáng.
"Đáng tiếc xuân sắc đẹp nhất Dương Châu này đã bị Hầu Gia phá hư gần như không còn gì cả." Dung Úc Ảnh lạnh lùng thốt lên.
"Cô nương ý là?" Vĩnh Lạc hầu nhíu nhíu mày, hỏi.
"Trong mắt của ta, xuân sắc đẹp nhất Giang Nam chính là trăm mẫu rừng hạnh thôn Hạnh Hoa, đáng tiếc mấy ngày trước đã hóa thành tro bụi." Giễu cợt cười một tiếng, Dung Úc Ảnh nhìn hắn nói gay gắt.
"Hả? Rừng hạnh này, chẳng lẽ là vật trân ái của Nhạn huynh?" Vĩnh Lạc hầu không hiểu, hỏi.
"Nữ oa nhi nói xằng nói bậy, Hầu Gia không cần để ở trong lòng." Nhạn Hành Sơ nhàn nhạt nói, không muốn nhiều lời.
"Ha ha, khó trách người của Phong Diệp trai hôm qua tới nói muốn lấy giá cao mua ngọn núi nơi thôn Hạnh Hoa kia. Nếu biết rừng hạnh này có liên quan với Nhạn huynh, đừng bảo là trăm mẫu rừng hạnh, mà ngàn mẫu vạn mẫu, ta cũng quyết sẽ không động đến. Nhạn huynh yên tâm, hôm qua ta đã nói với Hoa tổng quản rồi, nếu Phong Diệp trai muốn, ngọn núi kia coi như bổn hầu chắp tay đưa tặng, cũng coi như đền đáp việc Nhạn huynh cứu giúp năm đó." Đến gần một bước, Vĩnh Lạc hầu vỗ vỗ bả vai Nhạn Hành Sơ, cười nói, "Về phần tỳ nữ kia, nếu Nhạn huynh thích, cũng lấy đi được."
"Đa tạ Hầu Gia." Nhạn Hành Sơ mỉm cười lễ độ , trái tim cũng đang âm thầm thở dài.
Xem ra, trong khoảng thời gian sắp tới nhất định không về được Tuyệt Vân Cốc rồi.
* * * * * * *
Nếu như nói, xuân sắc thiên hạ đều tập trung vào Giang Nam, như vậy xuân sắc Giang Nam đều tập trung vào Vĩnh Lạc Hầu phủ. núi đá rừng giả lịch sự tao nhã lung linh, thỉnh thoảng có khe suối nhỏ chảy qua, rêu xanh như bút vẽ tô điểm đầy vườn Sơn Thủy càng thấy ý vị. Phồn hoa rực rỡ, hồng phớt xanh lá đan xen, thỉnh thoảng có thể thấy được bươm buớm bay múa, làm cho xuân sắc mê ly này tăng thêm ra một ít Linh động.
Ngồi ở trong đình giữa hồ, sóng xanh dập dờn trong hồ nước sen trắng phất nhẹ, mùi thơm ngát tràn đầy trong không gian, vậy mà tâm tư Dung Úc Ảnh lại hoàn toàn bị người nọ từ từ đi tới từ nơi xa chiếm cứ.
Áo trắng tóc đen, bước chân trầm ổn mà ưu nhã, gió mát nhẹ thổi, nâng lên ống tay áo to lớn của hắn, mang theo một phần thanh thản, hai phần Thanh Nhã, bảy phần mơ hồ.
Nhìn lại bên cạnh hắn, quả nhiên, đúng là nam nhân âm hồn bất tán mấy ngày qua nhắm mắt theo đuôi, chốc lát không rời. Tức giận nhíu mày, dùng sức cắn cắn môi, nàng không hiểu rốt cục Vĩnh Lạc hầu mưu tính chuyện gì, mấy ngày qua, hắn dường như đem tất cả thời gian đều đặt trên người Nhạn Hành Sơ, đánh cờ phẩm trà, khảy đàn tấu tiêu, chèo thuyền du ngoạn Tây Hồ, tâm sự chuyện Thiên Hạ. Ngay cả thái độ của hắn luôn là lạnh nhạt lễ độ, Vĩnh Lạc hầu như cũ không để ý, thậm chí còn làm không biết mệt.
Biết Nhạn Hành Sơ thích Hoa Hạnh, hiện tại trong Triêm Y các ở Hầu phủ, đổi thành trồng lại một mảnh rừng hạnh lớn, nói là bồi thường cho thôn Hạnh Hoa. Hắn cho là bọn họ sẽ ở nơi này bao lâu? Dung Úc Ảnh lạnh lùng hừ một tiếng, trong lòng ngầm hạ quyết định, sau Bách Hoa yến ngày mai, bất kể như thế nào cũng phải thúc giục Nhạn Hành Sơ rời khỏi nơi này.
"Ảnh nhi, đang suy nghĩ gì?" Vào đình giữa hồ, Nhạn Hành Sơ mỉm cười hỏi.
Thói quen thăm dò lòng nhiệt độ trong bàn tay của hắn, cũng may, hẳn không có bị lạnh, nàng thoáng an tâm, âm thầm trợn mắt nhìn Vĩnh Lạc hầu một cái, dùng miệng làm nũng nói, "là muội đang nghĩ, Nhạn ca ca không phải đã quên Tiểu Ảnh Nhi rồi chứ ? Tới Dương Châu lâu như vậy, mà lại không bớt thời giờ đưa Ảnh nhi ra ngoài đi dạo một chút."
Nhạn Hành Sơ hơi ngẩn ra.
Hôm nay nàng sao vậy? Vậy mà lại dùng cái giọng điệu này nói chuyện. Hắn đã quên nàng đã rất lâu không nũng nịu kêu hắn một tiếng Nhạn ca ca, tuổi càng lớn, hình như bọn họ càng xa cách, cho dù sau đó hiểu lầm tiêu tan, cũng bởi vì thủ đoạn xử lý chuyện bất đồng mà lúc đó có xung đột lẫn nhau. Hắn chưa bao giờ từng hoài nghi cảm tình của mình với nàng, cũng không có hoài nghi nàng. Vậy mà trong lúc vô tình, bọn họ lại càng ngày càng xa. Mà nay nàng dùng giọng diệu mềm mại dịu dàng, lại bỗng nhiên khiến cho hắn có một loại cảm động, như trân bảo mất rất lâu, chợt trở lại bên cạnh lần nữa.
"Thế nào?" Kéo tay nhỏ bé của nàng qua, vuốt ve mi tâm nhíu lại của nàng, cười nhẹ, "Nếu như muội muốn đi nơi nào, chỉ để ý mở miệng là được. Cần gì học này Tây Thi cau mày nâng tâm, chỉ sợ. . . . . ."
"Chỉ sợ ở biến thành Đông Thi* có đúng hay không?"
*Đông Thi: người đẹp cùng thời với Tây Thi. Tây Thi bị bệnh, bị đau nên nhíu mi, nhưng nàng càng nhíu càng đẹp. Đông Thi học theo nhưng nàng càng nhíu lại càng xấu.
Hừ, lại dám cười nàng bắt chước bừa. Dùng sức nắm hắn một cái, Dung Úc Ảnh trừng mắt.
Cổ họng hô thanh đau, nhìn vẻ mặt dương dương tự đắc của nàng, Nhạn Hành Sơ có chút buồn cười, mở lời đề xuất, nói: " Ảnh nhi muốn đi nơi nào? Khó được tới Giang Nam một lần, nên dẫn muội đi vui đùa thỏa thích một lần."
Liếc Vĩnh Lạc hầu một cái, chỉ cần người này không theo phía sau, đi nơi nào cũng tốt. Lôi kéo tay áo Nhạn Hành Sơ, Dung Úc Ảnh nhẹ giọng nói, "Nhạn ca ca, muội không muốn có người đi theo, một mình huynh đưa muội có được hay không?"
Nàng khống chế âm lượng rất tốt, dường như nói a rất nhẹ, nhưng lại đủ để cho Vĩnh Lạc hầu nghe tiếng. Lại không nghĩ rằng, sự kiềm chế của Vĩnh Lạc hầu quả thực là không tệ, dường như không nghe chút nào, lại cười nói, "Ảnh cô nương muốn đi chỗ nào, cứ nói cho bổn hầu là được. Đúng rồi Nhạn huynh, ngày hôm nay ta mua thức ăn chay ở Lưu Vân Các, không bằng cùng nhau đi thì thế nào?"
Thật ra thì nàng cũng hẳn thật sự không thích. Việc ăn uống của Nhạn Hành Sơ từ trước đến giờ đều rất thanh đạm, không nhận ra được mùi vị ở bên trong, nàng cũng không thích vị nặng. Lưu Vân Các ở Giang Nam là quán thức ăn chay nổi danh nhất, nàng đã muốn đi thử một lần từ sớm rồi, chỉ là, có một Hầu Gia áo gấm theo sát người như vậy, tuyệt đối nàng sẽ không nuốt trôi cơm.
"Đa tạ ý tốt của Hầu Gia. Hầu Gia chính vụ bận rộn, quấy rầy mấy ngày, Nhạn mỗ đã là băn khoăn. Hôm nay sao dám làm phiền Hầu Gia nữa?" Nhạn Hành Sơ khẽ mỉm cười, dùng ngôn từ uyển huyển để từ chối ói.
"Ha ha, chỉ sợ là hai vị muốn một chỗ, sợ bổn hầu đứng ở một bên phá hư phong cảnh thôi." Vĩnh Lạc hầu cười nói.
Nhạn Hành Sơ chỉ cười không nói.
"Được, đã như vậy, bổn hầu chúc hai vị chơi tận hứng, đừng để bỏ qua xuân sắc tuyệt đẹp của Giang Nam này."
Ôm cánh tay Nhạn Hành Sơ, Dung Úc Ảnh âm thầm làm mặt quỷ, trên mặt lại lạnh nhạt như cũ, "Đa tạ Hầu Gia."
Cáo từ một tiếng, Nhạn Hành Sơ mỉm cười mặc cho nàng lôi kéo rời đi.
Nhìn bóng lưng hai người càng lúc càng xa, giống như thân mật không kẽ hở, ánh mắt Vĩnh Lạc hầu tối sầm lại, trên khuôn mặt cương nghị anh tuấn lộ ra một nụ cười lạnh âm trầm.