Đã bảy ngày, hoàng hậu thân ái của ta có vẻ không tin ta thật sự ở lại nơi này.
Rốt cuộc làm sao mới có thể làm cho nàng có cảm giác an toàn tuyệt đối?
Ai, ta thất bại quá mà…
Bên ngoài trời còn chưa sáng, mà ta đã phải rời ổ chăn ấm áp cùng với tiểu Phi Nhi thơm tho mềm mại để lên triều.
Ta có thể chịu đựng 007 nhưng mỗi ngày phải lâm triều ta chịu không nổi, công việc này không thể tiếp tục, sớm muộn gì ta cũng sẽ tìm cơ hội đổi thành vãn triều.
Nhìn tiểu Phi Nhi đang ngủ say, ta hôn lên má nàng một cái sau đó máu huyết như được bơm thêm, chính thức bắt đầu một ngày tràn đầy năng lượng.
Mặc quần áo, rửa mặt, ăn cơm, vào triều sớm.
Ngồi trên lỏng ỷ, ta nghe hạ thần báo cáo, phảng phất như hội nghị thường kỳ, mí mắt nặng vô cùng, buồn ngủ quá.
Không được, ta phải giả bộ nghiêm túc nghe, gật đầu một cái tỏ vẻ khá tốt.
Không biết qua bao lâu, công công bên người…đánh thức ta.
Phía dưới một mảnh im lặng, bầu không khí tựa như vô cùng xấu hổ.
Công công bên cạnh nhỏ giọng hỏi, chậc, lại là việc tuyển tú kia, không có gì.
Lại tiếp tục thảo luận mấy chuyện nhỏ nhặt như lông gà lông vịt, rốt cuộc cũng bãi triều, nháy mắt, ta giống như buồn ngủ đã lâu mà nghe thấy chuông tan học, cả người tràn ngập sức sống.
Sau khi hạ triều, ta đi tới ngự hoa viên hái hoa, chuẩn bị trở về tặng cho tiểu Phi Nhi, nhưng lúc về đến nơi, cung nữ nói nàng đã dẫn Nhãi con đi tản bộ.
Ta cảm thấy tiểu Phi Nhi không yêu ta. Có lẽ đại khái bởi vì ta không có cơ bụng.
Kế hoạch tập thể hình bắt đầu!
Tìm một vòng mới thấy được nàng ôm Nhãi con chơi ở cạnh hồ nước.
Hầy, quả nhiên nuôi mèo chẳng phân biệt thời đại.
Nhưng địa vị của Nhãi con tựa hồ có vẻ đã vượt qua ta, dù sao cũng phải có biện pháp nâng vị trí của mình lên.
Buổi chiều, ta cho người chuẩn bị tốt than và các nguyên liệu nấu ăn, chuẩn bị bộc lộ tài năng cho tiểu Phi Nhi xem.
Năm đó không nướng thịt thành công cho nàng, sau khi trở về ta quyết định bái sư học nghệ, lần này nhất định sẽ thành công.
Rốt cuộc, sau khi nướng khét hơn nửa đồ ăn thì xiên đùi gà đầu tiên đã được ra lò.
Dâng vật quý tới trước mặt tiểu Phi Nhi, nàng cắn nhẹ một miếng sau đó khen nói: “Nướng rất khá, lần sau đừng nướng nữa.”
Nói xong nàng che miệng nhả ra.
Ta…thật thất bại.
Một đời vang danh như ta, làm sao có thể thua một xiên thịt nướng chứ?
Buổi tối, tiểu Phi Nhi ở một bên đọc thoại bản, ta ngồi phê tấu chương.
Đại Tề này mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an, ngoại trừ ta ra cung bị ám sát bên ngoài ra thì cũng không có đại sự gì, nhưng sao mỗi ngày ta phải xem sổ về việc tứ hôn, tuyển tú chứ?
Muốn ta trở thành bà mai hay gì?
Thích ai thì tự mình theo đuổi đi, còn chờ ta tứ hôn cho, tưởng bợ, chuyện của bản thân không tự đi làm đi?
Về phần tuyển tú…Đương nhiên không có gì hay.
Sau khi phê xong sổ con, lại đến thời gian đi ngủ.
Trang phục cổ đại thật là rườm rà, mỗi lần hứng lên còn phải tạm dừng để cở i đồ.
Vuốt v3 an ủi người đang ngủ say trong lòng ngực, ta thỏa mãn vô cùng, năm đó mở mắt ra nhìn thấy nàng lúc nhỏ, thật sự là cơn say theo cả đời.
Mười tuổi ta biết thích người ta, cuối cùng cũng được bên nhau cả đời.
Một năm sau, tiểu công chúa của chúng ta ra đời, đặt tên là Chung Ý.
Từ đó địa vị của ta lại giảm xuống một bậc, thật hay!
Nhìn tiểu Phi Nhi trêu chọc hài tử, hốc mắt ta có hơi nóng lên, trái tim bỗng mềm nhũn.
Ta vẫn luôn biết, năm đó nàng lựa chọn không hủy bỏ hôn ước là bởi vì ta, cho nên ta cũng sẽ không làm nàng thất vọng.
Nàng vì ta nguyện ý ở lại trong hoàng cung này, ta cũng có thể vì nàng mà ở lại thế giới này.