Tôn Ký Viễn vì vợ nên gần đây đều tan tầm rất đúng giờ.
Có chồng bên cạnh, ban đêm cô cũng ngủ ngon hơn, tuy có chút tự trách, nhưng hãy bỏ qua chút bướng bỉnh này của cô, gần đây cô cảm thấy rất bất an nên cần có người bên cạnh mới không suy nghĩ lung tung.
- Chào buổi sáng, tối qua em ngủ có ngon không?
Lương Thiếu Thanh tỉnh dậy bởi nụ hôn của chồng, nhìn thấy chồng để trần nửa người, cho rằng anh cũng vừa mới tỉnh ngủ nên vội trở người ngồi dậy:
- Xin lỗi, em lại ngủ quên, em đi chuẩn bị bữa sáng cho anh ngay, cho em mười phút là được.
Tôn Ký Viễn ôm lấy cô, làm dịu đi những lo lắng của cô:
- Không cần vội, bữa sáng anh đã làm xong rồi, mấy tối gần đây em đều ngủ không ngon giấc, ngủ thêm một chút cũng không sao, là anh muốn cùng em ăn sáng quá nên mới đành nhẫn tâm gọi em dậy.
- Gần đây em dậy muộn quá, như vậy không tốt?
- Muốn ngủ… Có khả năng có thai rồi không? - Anh đánh bạo suy đoán.
- Không thể nào?
Tháng trước chu kỳ của cô vẫn đều đặn, nhưng có điều tháng này đã bị muộn, cô cũng không dám khẳng định, xem ra cần đi bệnh viện một chuyến.
- Nhưng tháng này mình đều không dùng biện pháp tránh thai gì, nói không chừng ở đây đã có em bé rồi.
Anh nổi tiếng ghét trẻ em, nhưng nếu là vợ anh sinh thì anh sẽ rất thương, rất thương.
Lương Thiếu Thanh cúi đầu nhìn theo tay của chồng… Thực sự có khả năng có em bé rồi sao?
- Không cần nghĩ nữa, lát nữa chúng ta đến sản phụ khoa một chuyến vậy thì sự thật rõ ràng rồi còn gì.
- Hôm nay anh không phải đi làm sao?
Thực ra cô đều hi vọng chồng có thể ở bên cạnh mình, nhưng đành chịu vì đó chỉ là hi vọng.
- Những công việc trong tuần tất cả đều đã kết thúc, tạm thời anh không muốn nhận tiếp công việc mà chỉ muốn ở bên cạnh em, luôn tiện nghỉ ngơi sạc lại năng lượng, không hoan nghênh sao?
Công việc lúc nào cũng có thể làm, nhưng vợ thì chỉ có một, khó lắm mới có được nên tuyệt đối không thể để nó vuột bay mất.
Có chồng bên cạnh, có lẽ cô sẽ càng yên tâm hơn.
- Em cũng không muốn anh quá mệt, tiền đủ dùng là được.
- Ừ, nhanh dậy ăn sáng đi, đi bệnh viện xong mình còn phải đi đến một nơi nữa.
- Ở đâu vậy?
- Bí mật.
Họ đi đến khoa sản, Lương Thiếu Thanh không dám ôm hi vọng quá nhiều, nhưng trong lòng vẫn có sự mong chờ nhỏ nhoi, đợi đến lúc cầm kết quả, đáp án cuối cùng bác sĩ lại làm cô thất vọng.
Tôn Ký Viễn nắm tay cô nói:
- Không sao, không phải bác sĩ đã nói, chúng ta còn trẻ, sau này còn nhiều cơ hội, hơn nữa anh cũng hi vọng em có thai trong tình trạng tinh thần ổn định, anh không muốn em mang lo lắng lại phải chăm sóc con.
Lương Thiếu Thanh tựa đầu lên vai chồng, cảm nhận sự dịu dàng của anh.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Tôn Ký Viễn đưa cô đến trung tâm mua sắm mua một đống quà, đồ ăn vặt cho đến áo quần trẻ em, Lương Thiếu Thanh càng nhìn càng khó hiểu, nhưng chồng lại không muốn cho cô biết trước đáp án.
Cho đến khi xe dừng lại trước cổng của một cô nhi viện, tên đề ba chữ “Vườn Yêu Trẻ”, cô mới hiểu hết tất cả. Chi Hân đã từng nói rằng cô đến từ cô nhi viện này, không ngờ chồng lại đưa mình đến đây, cô luôn muốn đến thăm nhưng không có thời gian, thực ra cái gọi là không có thời gian cũng chỉ là cái cớ cô mượn cho việc không biết đối mặt như thế nào với quá khứ mà thôi.
- Viện trưởng vẫn rất lo lắng cho em, nhưng tuổi bà ấy đã lớn, sức khỏe không được tốt để thường ra vào bệnh viện, vì vậy anh đồng ý đợi sau khi em khỏe sẽ đưa em đến đây.
Cô không nhớ những bài trí ở Vườn Yêu Trẻ, nhưng lại có cảm giác mãnh liệt rằng dường như đã rất từng quen thuộc, vị trí lớp học, hướng phòng ngủ, khu vui chơi hay phòng ăn, cô đều cảm thấy vừa xa lạ vừa quen thuộc, tuy không có ấn tượng nữa, nhưng đây là nơi cùng cô đi qua thời thơ ấu.
Cô đi đến xích đu, ở trên đã loang lổ vết hoen gỉ, như là ghi lại sự trưởng thành của mỗi đứa trẻ ở đây, bao gồm cả… Cô.
Đi một vòng bên ngoài xong, cô phát hiện bọn trẻ đều đang ở trong lớp họp thế là cô nhẹ nhàng bước đến, nếu không biết trước rằng đây là cô nhi viện, cô vẫn nghĩ đây là một nhà trẻ bình thường.
Lương Thiếu Thanh đi đến phòng của viện trưởng, nghe tiếng chồng gọi nên liền bước vào, lọt vào tầm mắt cô là hình ảnh người phụ nữ trung niên hiền từ, chừng năm mươi mấy tuổi, trên khuôn mặt là dấu vết của năm tháng, nụ cười vô cùng dịu dàng ấm áp, dường như có thể bao dung tất cả, cô liền cảm thấy yêu quý người Viện trưởng này ngay ánh nhìn đầu tiên.
Viện trưởng Từ nhìn Lương Thiếu Thanh, mỉm cười nói:
- Thiếu Thanh, lâu rồi không gặp, sức khỏe có tốt hơn chút nào không?
Cô ngồi cạnh chồng, đối diện là Viện trưởng Từ thân thiết.
- Có ạ, cám ơn cô…
Cô bỗng dừng lại, bà là viện trưởng, nhưng sao cô lại gọi là cô?
Viện trưởng Từ cười nói:
- Không ngờ con còn nhớ lúc nhỏ gọi ta như thế nào, ta thật vui mừng. Tuy ta là viện trưởng, cũng là cô giáo, trong tất cả mọi người thì chỉ có con thích gọi ta là cô giáo, con nói rằng như vậy sẽ cảm thấy thân thiết hơn.
Đôi mắt Lương Thiếu Thanh ửng đỏ.
- Xin lỗi… Con đã không nhớ gì nữa.
Rõ ràng trước mặt là người quan tâm mình nhất, vì sao lại không nhớ được, cô rất tức giận.
- Đứa nhỏ ngốc này, đây chẳng phải là lỗi của con, thả lỏng đi, tất cả đã có Thượng Đế an bài, nếu Người muốn con nhớ lại thì sẽ có một ngày con nhất định sẽ nhớ lại, nếu Người muốn con quên, vậy thì điều đó có gì không tốt, quên đi những chuyện không may cũng là một loại hạnh phúc, con hiểu không?
- Nhưng cũng sẽ quên đi những chuyện vui.
Ví như cô không nhớ chút gì về cuộc sống ở nơi này.
- Hì hì, vậy thì càng không phải chuyện lớn gì, ký ức có thể bù đắp, sau này con thường xuyên đến đây với ta vậy chẳng phải sẽ lại có ký ức rồi sao? Ta chỉ mong muốn con được hạnh phúc, còn về ký ức thì một chút cũng không quan trọng.
Lương Thiếu Thanh nhìn viện trưởng rồi quay đầu qua nhìn chồng, khuôn mặt mỉm cười hạnh phúc.
- Bây giờ con rất hạnh phúc.
- Vậy thì tốt, vậy ta yên tâm rồi - Viện trưởng Từ vừa nói vừa gật đầu.
- Thật ngại quá Viện trưởng, đến hôm nay con mới có thời gian đưa cô ấy về đây.
- Ta biết con rất bận, khoảng thời gian này vất vả cho con rồi, may mà có con, nếu không ta thực lo lắng con bé sẽ không vượt qua được - Viện trưởng Từ trầm tư nhìn Lương Thiếu Thanh.
- Người yên tâm, Thiếu Thanh rất kiên cường cũng rất dũng cảm, cô ấy chẳng phải là học trò cưng của người sao?
- Đúng vậy, con bé là một trong những đứa xuất sắc nhất - Viện trưởng Từ điềm tĩnh nhìn cô, dường như có sự kiêu ngạo của một người mẹ.
- Cám ơn cô…
- Con được hạnh phúc như bây giờ đều là dựa vào chính bản thân mình, là việc mà con và Thượng Đế cùng nhau hoàn thành, ta chỉ là một nhân tố nhỏ nhoi mà thôi - Viện trưởng Từ cười rất thoải mái.
Lúc này, tiếng chuông báo tan học vang lên khắp nơi trong Viện.
- Bọn trẻ tan học rồi, chúng nó cũng rất nhớ con, đi ra chơi với chúng đi!
Suốt buổi chiều, những đứa trẻ vây quanh họ, bên tai đều là những tiếng thủ thỉ của chúng, ở nơi vui vẻ này, Lương Thiếu Thanh được thư giãn triệt để, cô tận hưởng một buổi chiều nhàn nhã.
Đến khi họ sắp rời đi, sau tiếng cám ơn, cô mệt mỏi lên xe rồi lập tức ngủ thiếp đi, sau khi chắc chắn cô đã ngủ say, Tôn Ký Viễn lấy điện thoại ra, nhấn một dãy số gọi đi.
- Viện trưởng, hôm nay cám ơn sự giúp đỡ của Người… Hãy yên tâm, con tuyệt đối sẽ không phụ lòng Thiếu Thanh, bởi vì con rất yêu cô ấy - Tiếng cuối cùng rơi xuống trán cô cùng nụ hôn của anh.
Ngoài chồng, hai người bạn thân và Vườn Yêu Trẻ ra, Lương Thiếu Thanh thực sự không nhận ra người nào nữa, cũng chưa từng thấy ai khác đến thăm cô, có khi cô nghĩ phải chăng mình đối đãi với người khác quá tệ nên mới không có ai quan tâm mình, cô cũng có đi làm, tại sao không có đồng nghiệp nào điện thoại hỏi thăm?
Đây là điều mà Lương Thiếu Thanh gần đây hay suy nghĩ, chồng cô rất bảo vệ cô, bá đạo đến mức dường như cấm người lạ lại gần, làm cô có cảm giác như được nuôi trong lồng.
- Vì sao những đồng nghiệp trước kia của em đều không đến thăm em?
Buổi tối họ quyết định làm sủi cảo, nơi ở của họ không có chợ thức ăn, do vậy họ đến siêu thị để mua nguyên liệu, Lương Thiếu Thanh đẩy xe đẩy và nói ra thắc mắc của mình.
- Họ có gọi, nhưng cũng chỉ có thể an ủi và chúc em nhanh hồi phục, ngoài điều này ra không có nhiều sự giúp đỡ, hơn nữa Viện trưởng ở Vườn Yêu Trẻ cũng nghiêm túc nói rằng không thể đợi đến lúc em tỉnh lại, nên sau khi em tỉnh lại anh liền cắt điện thoại của em, để tiện cho việc chuyển về trung tâm thành phố, cố gắng để em xa rời quá khứ.
Dù sao cũng đã mất trí nhớ, lời chồng giải thích lại hợp tình hợp lý, cô cũng không truy hỏi nữa.
- Đừng nghĩ nữa, chúng ta về nhà nhanh thôi! - Tôn Ký Viễn chuyển đề tài.
- Anh đói rồi?
- Đương nhiên, cả buổi chiều anh giúp em vệ sinh phòng tắm, không đói mới lạ, buổi tối nhớ phải thưởng cho anh đó - Anh thèm muốn thân thể của cô.
- Không nghiêm túc.
- Thiếu…Thiếu Thanh?
Một thanh âm đột ngột và bất ngờ cắt đứt sự ngọt ngào của họ.
Lương Thiếu Thanh quay đầu nhìn khuôn mặt xa lạ, cố gắng những nhớ không được người kia.
- Xin hỏi cô là?
- Chị không nhớ em nữa sao? - Cô gái mặc đồng phục làm việc ở đây càng ngạc nhiên hơn.
- Ừ, sáu tháng trước tôi bị tai nạn, sau khi tỉnh lại đã quên hết tất cả những chuyện trước kia, vì vậy cũng không nhớ được cô, xin lỗi - Cô gái trước mắt có lẽ nào là đồng nghiệp của cô chăng? Cô đoán vậy.
Đường Ngải Nhu thở dài nói:
- Thì ra là vậy, lúc trước em có đến bệnh viện thăm chị, nhưng ở đó nói chị đã xuất viện, điện thoại cũng không liên lạc được, nên nghĩ rằng chị muốn nhân lần này cắt đứt quan hệ với chúng em, vậy nên không dám làm phiền chị nữa.
- Nếu đã cảm thấy làm phiền, vậy thì không cần phải liên lạc nữa. Thiếu Thanh, chúng ta đi thôi.
Lương Thiếu Thanh lại không muốn người con gái xấu hổ, vội kéo tay chồng lại.
- Xin hỏi cô trước kia là đồng nghiệp hay là bạn của tôi? - Cô nhìn thấy bảng tên trước ngực của cô gái kia, nhưng lại không biết xưng hô như thế nào.
- Không, em là…
Lúc Đường Ngải Nhu đang định giới thiệu thì Tôn Ký Viễn liền cắt ngang:
- Giờ Thiếu Thanh đã là vợ tôi, nếu các người có lòng đối tốt với cô ấy thì đừng bám riết lấy cô ấy nữa.
Lương Thiếu Thanh nghe thấy chồng nói lời không khách sáo như vậy, lập tức cảm thấy không đúng.
- Chị kết hôn rồi sao? - Đường Ngải Nhu giật mình.
Lương Thiếu Thanh nắm tay Tôn Ký Viễn:
- Đúng vậy, đây là chồng tôi.
- Thiếu Thanh vừa nhập viện là ai liền vội vàng cắt đứt quan hệ? Giờ cô ấy đã bình an, tôi cũng không so đo chuyện đã qua, chỉ mong các người đừng đến làm phiền cô ấy nữa, để cô ấy sống được bình yên.
Lương Thiếu Thanh càng nghe càng hồ đồ, sao cô cảm thấy chồng cô dường như coi cô gái này thành kẻ địch, xem ra đối phương có lẽ không phải là bạn hay đồng nghiệp gì của cô.
Đường Ngải Nhu biết mình đuối lý, nhưng cảm thấy không cam tâm chịu thua thiệt, vội đáp trả:
- Không ngờ anh hai vừa xảy ra chuyện, chị lại có thể đi kết hôn ngay… Ôi, thôi bỏ di, em cũng không thể nói được gì, dù sao cũng là chúng em có lỗi trước… Chị đã có cuộc sống mới, chúng em thực sự không nên lại đến làm phiền chị, tạm biệt, chúc chị hạnh phúc - Cô nói xong, quay người rời đi.
Anh hai? Anh hai cô ấy là ai?
Lương Thiếu Thanh vẫn chưa kịp suy nghĩ về tất cả việc phát sinh đột ngột này thì Tôn Ký Viễn đã kéo cô rời khỏi siêu thị, đợi khi hai người trở về nhà, Tôn Ký Viễn lập tức khóa mình trên ban công.
- Vừa nãy cái cô Đường Ngải Nhu là ai? Vì sao anh lại tức giận với cô ấy như vậy?
Anh dập tắt điếu thuốc lá trên tay, trả lời:
- Anh không muốn nói về cô ta.
Anh sẽ không bao giờ đến lại cái siêu thị đó nữa, trong lòng đang tính toán làm thế nào để khuyên cô dọn khỏi nơi này, khó khăn lắm mới đoạn tuyệt được với quá khứ, tuyệt đối không cho phép bị phá đám lúc này.
- Chẳng lẽ… Em là người yêu của anh trai cô ấy? - Cô đoán vậy, không ngờ rằng, Tôn Ký Viễn lạnh lùng nhìn cô.
Không phải chứ, cô đoán đúng rồi sao?
- Em đúng là người yêu của anh cô ấy sao?
- Là người yêu cũ.
Tôn Ký Viễn mặt lạnh như đồng chỉnh lại.
- Em từ chối anh chỉ vì lúc đó em đã có người yêu, anh ta là một củ cải hay thay lòng đổi dạ, anh hay khuyên em hi vọng em suy nghĩ kỹ rồi thực hiện, thế mà em cứ bị người đàn ông đó lừa cho ngây ngốc, cuối cùng nếu không vì tận mắt nhìn thấy anh ta cùng một người phụ nữ đi cùng xe rồi vào khách sạn, chỉ e giờ vẫn còn bị lừa đến không biết gì.
Thì ra cô lại không biết nhìn người như vậy, đi yêu một người tồi tệ như thế, ôi.
- Em ngốc như vậy sao? - Chồng tức giận, cô cố gắng dùng sự dịu dàng để làm dịu đi bầu không khí.
- Em ngốc chết đi được, rõ ràng có người đàn ông tốt như vậy ở trước mặt, em lại nói không thể phản bội tình yêu, cố chấp chọn cái tên khốn kiếp kia! Em nói em có ngốc hay không?
Đúng, cô ngốc chết đi được.
- Vậy sao anh vẫn không bỏ cuộc?
- Ai bảo anh ngốc hơn em, đã bị từ chối rồi, vậy mà cứ nghe không hiểu, trong lòng vẫn không từ bỏ em được…
Cuối cùng anh không nói nữa mà chỉ nhìn cô, lòng anh chỉ có thể vì cô mới dậy sóng.
Cô cười ngốc nghếch, đi đến ôm lấy eo anh, tựa đầu vào ngực anh.
- Anh đừng giận nữa, tất cả đều là em sai, là em lúc đó còn trẻ không hiểu chuyện, không phân biệt được ai mới là người thích hợp với em, làm cho anh đau lòng, nhưng bây giờ chúng ta đã ở bên nhau, chuyện đã qua thì cứ để cho nó qua đi, được không?
Đôi mắt Tôn Ký Viễn tràn đầy nhu tình, cuối cùng đã mềm lòng.
- Vậy sau này em không được nhắc lại chuyện đã qua nữa, dù sao chúng ta phải nhìn về phía trước, quá khứ một chút cũng không quan trọng nữa rồi.
Lương Thiếu Thanh dịu dàng nói:
- Em nghĩ chắc là anh đói rồi, em đi nấu cơm cho anh… Sủi cảo để mai chúng ta làm cũng được.
Kéo chiếc rèm cửa ban công lại, cô đi vào phòng bếp, nhưng suy nghĩ lại trôi dạt nơi nào.
Cô không vì vỗ về chồng mà quên đi lời Đường Ngải Nhu nói, đoạn đối thoại đó cô nghe rõ mồn một, đồng thời cũng chú ý đến sắc mặt của chồng lúc đó dường như có chút… Sợ hãi.