Bên kia sườn núi là vực sâu, cao năm sáu trăm mét, đủ để một người ngã chết hoặc một chiếc xe rơi xuống dập nát.
Chỉ cần tay cầm vô lăng chệch hướng một chút, vậy thì… Tất cả sẽ hoàn toàn khác đi.
Phải rồi, chỉ cần tay cầm vô lăng chệch hướng một chút, kết cục sẽ đảo ngược hoàn toàn, nhưng… Đây là điều mình muốn hay sao?
Rõ ràng hi vọng đối phương được vui vẻ, sao lại làm ra chuyện như vậy được?
Không… Không thể! Không thể làm như vậy.
Chuyện đã quyết định thì không thể thay đổi, nhưng mà lọt vào tầm mắt lại là màn nguy hiểm nhất.
- A!
Một tiếng thét ngắn kinh hãi làm Lương Thiếu Thanh từ trong giấc mộng u tối bừng tỉnh, điều hòa trong phòng vẫn mở mà mồ hôi lại ướt đẫm trên trán, cô thở hổn hển, đôi mắt vô hồn nhìn về phía trước, hồi tưởng lại cảnh tượng trong giấc mơ như thật đang xảy ra trước mắt.
Cô nhớ mình đang lái xe, đi trên một con đường núi, một bên là núi, một bên là vực thẳm, trong lòng thầm có ý muốn lái xe về gần phía vực, nhưng tâm trí không ngừng khuyên cô đừng hành động liều lĩnh, nhưng tại sao cuối cùng xe vẫn bị rơi xuống vách núi?!
Đột nhiên cô nhớ đến lời của cảnh sát, lúc đó họ từ nhà rời đi, nếu đã đi đường núi, chứng tỏ họ hẳn là ở trên núi, vì sao bây giờ họ trở về biệt thự lại đi về hướng trong thành phố.
Chuyện này cuối cùng là sao?
Cô vắt óc suy nghĩ về những mảnh ký ức đứt đoạn, sau cùng vẫn là tốn công vô ích, làm thế nào cũng không nhớ lại được, dần dần, hơi thở chậm lại, nhịp tim cũng trở lại bình thường, nhưng cảnh đó cứ quanh quẩn trong đầu cô không cách nào xóa đi được, hoặc là ban đầu có thể dối mình lừa người nói rằng không thể nhớ lại cũng chẳng sao, nhưng ác mộng cứ nối tiếp nhau làm cô càng ngày càng muốn làm rõ chuyện đã qua, nếu không sau này có thể phải sống chung với ác mộng, điều này chẳng phải chuyện tốt lành gì.
Từ trước, cô luôn muốn hỏi chồng về những chuyện liên quan với họ, nhưng mãi không tìm được lúc thích hợp, bởi vì trong bệnh viện, lúc thì kiểm tra, hoặc lúc thì bác sĩ y tá đến hỏi tình hình, nếu không cũng là anh ép cô nghỉ ngơi ít nói chuyện, giờ đã về nhà rồi, cô nghĩ hẳn là sẽ có thêm thời gian.
Thở dài một tiếng, cô đứng dậy thay bộ quần áo mà chồng đã chuẩn bị sẵn, vệ sinh cá nhân xong, cô bước ra khỏi phòng.
Tôn Ký Viễn đang đọc báo thì nhìn thấy cô, khuôn mặt tươi cười:
- Ngủ có ngon không?
- Vâng… Cũng được.
Anh mang vẻ mặt thất vọng nói:
- Vậy à, anh vốn vẫn mong đợi nửa đêm em sẽ đến gõ cửa phòng anh, để cho anh quang minh chính đại về ngủ cùng em.
Ngay sáng sớm đã nghe những lời này, da mặt cô vốn không dày nay lại đỏ ửng lên.
Tôn Ký Viễn đặt tờ báo xuống, đứng dậy đi đến bên bàn ăn giúp cô kéo ghế.
- Không đùa em nữa, đến đây ăn sáng đi. Anh biết em thích ăn sáng theo phong cách Tây, nhưng tài nghệ nấu nướng của anh không tốt lắm, xin rộng lượng cho.
Trên chiếc đĩa sứ trắng có một cái trứng ốp la và hai lát thịt hun khói, bên cạnh còn có bánh mì nướng, các loại mứt hoa quả cho đến loại sữa sô cô la nóng mà cô thích nhất, cô biết mình nhất định thích uống sữa sô cô la, loại sở thích này là do bẩm sinh mà có, không liên quan gì đến việc mất trí nhớ.
- Cám ơn anh.
Có người tình nguyện giúp cô làm bữa sáng đã phải cám ơn rồi, cô rất có phúc.
- Là chuyện nên làm, lúc trước đều là em nấu cho anh ăn, giờ cuối cũng cũng đến lượt anh nấu, hi vọng em sẽ thích.
- Em cảm thấy có tấm lòng hay không mới là quan trọng nhất, tay nghề tốt hay không chỉ là thứ yếu, hơn nữa em cảm thấy anh rất hiểu em, tuy em cái gì cũng không nhớ nữa, nhưng chỉ cần là thứ anh đưa cho em, em đều thích cả.
Tôn Ký Viễn không chỉ hiểu rõ sở thích của cô, càng quen thuộc với những thói quen của cô, mà còn dùng cả tấm lòng của mình, phần tâm ý này lớn hơn bất cứ quà tặng hay vật phẩm quý giá nào.
- Anh là chồng em, nếu anh không hiểu em, như vậy chẳng phải kỳ lạ lắm hay sao?
Tôn Ký Viễn lấy lát bánh mì nướng vừa nhảy lên, quẹt lên loại mứt dâu tây mà cô thích nhất rồi đưa qua cho cô.
Lương Thiếu Thanh cắn miếng bánh tình yêu chồng đưa, vị dâu tây tan ra trong miệng thành hai loại hương vị, một loại ngọt ngào và một loại hạnh phúc.
- Bà Trương nói bây giờ rất nhiều vợ chồng thực ra vốn chỉ vì con cái, hai người sau khi kết hôn cũng chỉ là để có con nối dõi, căn bản sẽ không chịu tìm hiểu về đối phương, chỉ cần thấy không hợp là ly hôn, làm một lần dứt khoát, tránh về già hối hận không kịp.
- Chẳng trách lần trước bà ấy khuyến khích anh và em ly hôn, giờ em có hối hận vẫn chưa ly hôn với anh không?
- Đương nhiên không hối hận, lúc trước là vì Yên Phấn nói anh…
Ôi, cô làm sao lại thuận miệng nhắc đến chuyện đó rồi, hỏng bét.
- Ý em là….
- Có phải cô ấy nói anh mang theo nhân tình không biết là thứ mấy cùng nhau ra nước ngoài du lịch?
Cô gật đầu.
- Là anh đi công tác, không phải đi chơi, chuyện này anh cũng đã từng giải thích với cô ấy. Cho dù cô ấy không có cách nào rộng lượng tha thứ cho anh việc trong lúc em cần anh mà anh lại ra nước ngoài, thì cũng không nên vì vậy mà cố ý phá hoại hình ảnh của anh trong lòng em chứ.
- Vậy anh… Anh có đến bệnh viện thăm em không?
Cô cuối cũng không giấu diếm nữa bèn hỏi.
Tôn Ký Viễn cười dịu dàng, hỏi ngược lại:
- Em nghĩ sao?
Hỏi cô sao?!
Cô dường như chỉ là người nửa thực vật, vốn không tỉnh táo, làm sao biết anh có đến hay không?
- Đồ ngốc, anh là chồng em đương nhiên phải đến thăm em chứ, có phải lại có ai nói anh không đến thăm em phải không?
Anh biểu hiện không không nóng giận, tuy không nhìn thấy vẻ mặt tức giận, nhưng từ trong giọng điệu lời nói có thể cảm nhận được tâm trạng rất không vui khi bị người khác hiểu lầm.
Lương Thiếu Thanh vội vỗ về anh:
- Không phải vậy, bác sĩ y tá đều nói là anh có đến thăm em, chỉ là em hôn mê nên cái gì cũng không biết, vì khi em tỉnh lại không nhìn thấy anh nên mới cho rằng anh không đến… Xin lỗi.
Nghĩ cũng phải, anh là chồng cô, làm sao có thể không đến thăm mình chứ.
- Thật ra, sau khi xảy ra tai nạn, bệnh viện em nằm lúc đó không còn giường trống nữa, thế là anh bị chuyển đến một bệnh viện khác, vì thương tích nhẹ nên hai tuần sau anh được ra viện, anh có đến thăm em mấy lần, nhưng sau này vì công việc nên anh phải ra nước ngoài một chuyến, trước khi đi anh có nhờ Yên Phấn thay anh mỗi ngày đến thăm em, đem tình hình của em nói lại với anh, những việc này chắc cô ấy đều không nói với em nhỉ?
Thì ra là như vậy, xem ra lại lần nữa không hỏi rõ nên mới gây ra hiểu lầm.
- Vì sao tình cảm giữa bọn anh lại không tốt như vậy?
- Vì em đấy… Cô ấy lo lắng anh không tốt sẽ làm hại em, nên không cho phép anh tiếp cận với em, nhưng anh lại cứ yêu em, không có em không được, vì thế từ đó cô ấy vô cùng khó chịu với anh.
- Lúc trước anh thật sự tồi tệ như vậy sao?
Cô cũng muốn hiểu về quá khứ của anh.
- Không chỉ tồi tệ, mà chính là một thằng khốn!
Anh dường như tự tin việc hiểu rõ bản thân mình.
- Lúc trước anh có danh tiếng, tướng mạo lại không tệ, ấu trĩ đi đùa giỡn với những mối quan hệ nam nữ, dường như cứ một hai tháng lại thay phụ nữ một lần, tình một đêm đối với anh mà nói giống như một món tráng miệng ngon lành, không ăn sẽ có lỗi với bản thân mình.
Anh nhìn ra được sự sửng sốt cùng sợ hãi trong đáy mắt Lương Thiếu Thanh nên vội giải thích:
- Nhưng em yên tâm, những biện pháp phòng tránh cần có, một lần anh cũng không quên, mỗi năm anh còn đi kiểm tra sức khỏe, hưởng lạc nhưng không hại người, như vậy được tính là một nửa người tốt chứ?
Lương Thiếu Thanh dở khóc dở cười.
- Nhưng sau khi quen em, anh đều vứt bỏ tất cả những thói quen xấu đó rồi, anh của hiện tại còn ngoan hơn, giữ phép tắc hơn những người bạn nhỏ trong trường mầm non nữa, em yên tâm.
Anh cười vô hại, chỉ còn thiếu sau lưng gắn thêm cái đuôi để tranh thủ sự đồng tình.
Cô lại bị anh chọc cười:
- Em tin anh.
- Dù cô ấy nhìn anh không vừa mắt, nhưng cô ấy đã là bạn em, anh sẽ phải bao dung.
- Cám ơn anh.
- Anh là chồng em, không cần khách sáo với anh như vậy, chỉ cần em vui, mặc sức em ra lệnh.
- Anh chiều em quá như vậy, lỡ như có một ngày anh rời bỏ em, em phải làm sao đây?
- Trừ phi anh cũng mất trí nhớ… Mà anh chiều em chính là muốn em không thể rời khỏi anh, em chỉ có thể có anh.
Thì ra ý đồ của chồng cô thật thâm sâu.
- Đúng rồi, chúng ta vốn sống ở đây sao?
Đối với ngôi nhà này, cô thấy xa lạ không chút quen thuộc, không giống như cảm giác của cô đối với Tôn Ký Viễn có sự quen biết, cô luôn cảm thấy rằng mình không phải sống ở đây mà là một nơi khác, có lẽ là ở trên núi.
Anh ngừng lại trong giây lát, rồi tiếp tục nướng bánh mì và nói:
- Chúng ta vốn sống ở đây, luôn sống ở đây.
- Nhưng cảnh sát nói chúng ta đang đi từ nhà, đó là một đoạn đường núi, vì vậy…
- Đó là căn biệt thự anh mua, sau khi xảy ra tại nạn, anh cảm thấy sống ở khu trung tâm thành phố sẽ an toàn hơn, vả lại ở đây có tàu điện ngầm, anh không muốn em lại lái xe nữa.
Xuất phát điểm của anh đều là vì nghĩ cho cô.
- Chả trách em thấy xa lạ với nơi này, vậy chúng ta nên lên núi lấy đồ đạc về chứ?
- Sớm đã lấy về rồi, giờ đang để ở trong thư phòng, anh vốn dĩ muốn giúp em sắp xếp, lại sợ khi trở về em sẽ cảm thấy buồn chán, nghĩ lại anh thấy để cho em tự sắp xếp sẽ tốt hơn, đây được coi là tòa nhà văn phòng làm việc của anh, vì thế không gian không lớn lắm, qua một khoảng thời gian chúng ta sẽ chuyển nhà, đổi thành căn nhà phù hợp để sống hơn.
Lương Thiếu Thanh quay đầu nhìn xung quanh một lượt, ba căn phòng cộng thêm phòng khách, phòng bếp rộng rãi, như vậy còn gọi là không đủ lớn? Như vậy sự định sinh một đội bóng là thật sao?
- Không đâu, em vẫn thấy thích nơi này, hơn nữa hình như rất cao…
Cũng may là cô không sợ độ cao.
- Ừ, anh thích cảm giác cao hơn người ta một bậc, vậy nên anh mua tầng cao nhất.
- Mua sao?
Cô chú ý đến từng chữ của chồng
- Anh mua biệt thự, lại mua thêm căn phòng này? Anh có nhiều tiền lắm sao?
- Miễn cưỡng cũng có thể nói là có miếng ăn sống qua ngày
Lúc này anh cư xử vô cùng khiêm tốn.
Lương Thiếu Thanh đột nhiên nghĩ lại dường như mình không biết rõ tính chất công việc của anh.
- Anh làm việc gì?
- Một đạo diễn nhỏ không có tiếng tăm gì.
Nuôi một đội bóng rổ còn được, chứ nuôi một đội bóng chày có thể có một số vấn đề.
- Anh quay những thể loại gì?
- Quảng cáo, MV, còn có phim tài liệu.
- Phim thì sao?
- Một khi phim bắt đầu quay đều cần thời gian dài từ một năm trở lên, anh không thích thời gian làm việc dài như vậy, anh thích ở cùng em hơn.
Chồng cô là đạo diễn, có chút vượt ngoài sức tưởng tượng của cô, bởi vì cô luôn cảm thấy chồng mình có lẽ thuộc kiểu đi làm bình thường sáng chín giờ vào làm chiều năm giờ tan sở, loại rất phổ biến như vậy, trong lòng cô khao khát tìm được sự ổn định như thế, nên thật sự không ngờ rằng mình lại yêu chồng làm đạo diễn.
- Em không thích sao?
Anh cảm giác cô có chút bối rối.
- Không có, chỉ là bất ngờ với sự lựa chọn của mình, nhưng công việc này phù hợp với anh.
- Là sao?
Anh ngược lại muốn nghe cô phân tích.
- Không biết, chỉ là cảm thấy anh rất thích hợp với những công việc mang tính nghệ thuật, nhất cử nhất động của anh đều mang đậm khí chất nghệ thuật, lần trước ở bệnh viện em nhìn thấy một người mặc trang phục có cùng phong cách như anh, thân hình đối phương cũng không tệ, chiều cao cũng đủ, nhưng không toát ra được hương vị đặc biệt như anh, mặt khác nghề đạo diễn rất hợp với anh, bởi vì anh dường như không dễ dàng chịu sự sắp đặt của người khác, anh nhất định thích chỉ đạo người khác, thậm chí là điều khiển họ phải không?
Đây là cảm giác ban đầu của cô về chồng.
Không sai, anh đích thị là kiểu tính cách mạnh mẽ chủ đạo điển hình.
- Còn nói không hiểu nhiều về anh, chỉ ở gần nhau mấy ngày thôi mà có thể đoán được hết tính cách của anh, đúng là vợ tốt của anh.
Lương Thiếu Thanh cười theo, trong lòng nghĩ thật ra là anh cố ý thể hiện ra rõ ràng như vậy, nếu cô không nhìn ra nữa, vậy cô không chỉ mất trí nhớ, mà có thể đến thị lực cũng có vấn đề.
- Đúng rồi, chiều anh cần đến công ty họp, tháng sau cần khởi quay MV cho một ca sĩ thần tượng, chiều em ngoan ngoãn ở nhà, họp xong anh sẽ về nhà ngay, nhớ là không được chạy lung tung, nếu không anh sẽ lo lắng, bên cạnh điện thoại có số của anh, có việc gì cứ gọi thẳng cho anh, bất kể chuyện gì cũng có thể gọi, biết chưa?
Lương Thiếu Thanh gật đầu, nhưng hiểu rõ bản thân sẽ không làm như vậy, dù sao anh là đi làm chứ chẳng phải đi chơi, làm phiền anh đang họp sẽ ảnh hưởng đến chuyện công, cô không thích công tư không phân minh.
- Anh không cần lo lắng như vậy, em chỉ là mất trí nhớ, không phải đến việc thở như thế nào cũng quên mất, những điều cơ bản trong cuộc sống em vẫn biết rõ, trưa nay em xuống bếp nấu ăn cho anh xem được không?
Cô nài nỉ, hi vọng chồng không tiếp tục xem cô như đứa trẻ nhỏ, không vô dụng như vậy.
- Được rồi, trong tủ lạnh có gì thì nấu nấy, không cần quá sức, anh không muốn em mệt.
- Vâng.
Dùng xong bữa sáng, Lương Thiếu Thanh bắt đầu lần mò vào phòng bếp, Tôn Ký Viễn lại lặng lẽ đi vào thư phòng.
Chồng chất trước mặt đều là đồ dùng cá nhân của vợ, anh đọc, dò xét từng thứ một.
Khi những thứ này được chuyển đến, anh đã kiểm tra qua toàn bộ, chắc chắn không có chút sơ hở nào, nhưng không biết tại sao, nhìn đống đồ này, anh lại thầm có cảm giác bất an, vốn không muốn mang những thứ này về vì sợ làm cô nảy sinh những nghi vấn không đáng có, những nghi vấn mà sau này có thể sẽ nhiều vô kể, anh thực sự không muốn làm cô suy nghĩ nhiều, thậm chí là suy đoán, nếu không làm thật cẩn thật chỉ sợ tất cả sẽ thành công cốc.
Chờ đợi một năm, cuối cùng mới đợi đến được ngày này, anh tuyệt đối không cho phép thất bại.
Tuyệt đối không thể.
Cô thực muốn nhấn mạnh một lần nữa, cô là mất trí nhớ chứ không phải là mất đi nhận thức, chồng cô thực sự không cần trước khi ra khỏi cửa cứ phải ân cần dặn đi dặn lại mấy lần như vậy, cô nghe đến thuộc lòng hết thảy.
Không được tùy tiện mở cửa, cũng không được ra ngoài đi lung tung, ôi, đúng là làm cô dở khóc dở cười, nhưng vì để chồng yên tâm, cô vẫn đồng ý, dù sao ở nhà vẫn còn có việc cho cô bận rộn, có thể cũng chẳng có thời gian rảnh để ra ngoài.
Việc ở phòng bếp bận một hồi xong, cô đi đến mỗi căn phòng một lượt, nhìn thấy chung quanh không có chút lộn xộn nào, thế là mang tất cả quần áo cần giặt đi giặt, lúc này, cô phát hiện ra một chuyện, áo quần trong tủ của cô đều là đồ mới mua, tuy rằng không có cái nào có treo mác, nhưng cô ngửi ra được mùi áo quần mới mua cho đến cái cảm giác chưa giặt qua lần nào ấy, dường như mỗi cái đều là… Đều là… Chuyện này là sao?
Ngược lại trong tủ quần áo của chồng có mới có cũ như bình thường, thật lạ, trong đầu cô nảy sinh ra dấu hỏi mà nhất thời chưa thể tìm ra đáp án, chỉ có thể tạm thời gác sang một bên để tiếp tục bận rộn.
Khi phơi xong áo quần, cô chuẩn bị đến thư phòng sắp xếp một bãi chiến trường khác thì chuông cửa vang lên.
Tuy chồng đã căn dặn không được tùy tiện mở cửa, nhưng có khách đến tìm, cô muốn đi đến mở cửa cũng là thói quen, cô mở chiếc cửa sắt nặng nề ra trước, bên ngoài vẫn còn một chiếc cửa nữa.
- Xin hỏi là ai đấy ạ?
Đứng bên ngoài là một người phụ nũ trẻ.
- Ối….?
Người phụ nữ trẻ nhìn thấy cô cũng biểu hiện kinh ngạc.
- Tôi là hàng xóm của anh Tôn, hôm nay làm một ít thịt sườn đưa cho anh ấy nếm thử, cô là người giúp việc mới đến sao?
- Không…Tôi là vợ của anh ấy.
Cô nhìn ra được vẻ ngưỡng mộ của người phụ nữ đó khi nói đến chồng mình, cô đương nhiên biết rõ chồng cô xuất sắc bao nhiêu, nhưng cô tin anh ấy không làm ra chuyện gì phản bội mình.
- Vợ?!
Người phụ nữ trẻ quả nhiên giật mình.
- Cô là vợ của anh ấy?! Nhưng mà anh Tôn ở đây đã năm năm, sao tôi chưa từng nghe nói… Ôi, tôi đang nói gì thế này, cô Tôn, cô đừng ngại, tôi với anh Tôn thực ra cũng không thân thiết mấy, vậy nên cũng không biết anh ấy đã kết hôn.
Lúc này, Lương Thiếu Thanh đã mở cửa nhận lấy chiếc đĩa thơm nồng hương vị thịt sườn từ tay cô ấy.
- Tôi không sao, bởi vì trước kia tôi đều ở trên núi, gần đây mới chuyển xuống, cảm ơn thịt sườn của cô, tôi sẽ chuyển lời đến chồng tôi về ý tốt của cô.
Người phụ nữ trẻ đỏ mặt, không ngờ cô Tôn lại rộng lượng như vậy.
- Không có gì đâu, chút ít đồ thôi mà, vậy… Vậy tôi xuống dưới đây, cô Tôn, tạm biệt.
Lương Thiếu Thanh mỉm cười tiễn cô ấy, trong lòng không nghĩ gì nhiều, đối phương chỉ là cô gái đơn thuần, không có ý đồ gì to tát.
Không hiểu làm sao, cô có cảm giác dường như bản thân đã trải qua chuyện tương tự như vậy, sớm đã quen với các cách giải quyết, tuy chồng bảo đảm rằng chưa từng phản bội mình, nhưng trong lòng sao lại nảy sinh mùi vị chua xót nhiều đến vậy.
Ôi, cô vừa nhặt lại được một mạng, thực sự không nên nghĩ quá nhiều, cứ đem mình vứt vào đống đồ đang đợi được giải quyết trong thư phòng cho xong, quên hết thảy những chuyện không nên phiền não.
Ít nhất tạm thời cô không muốn nghĩ, chỉ muốn độc chiếm phần hạnh phúc khó diễn tả này.