Họ đã ngủ cùng phòng, chỉ là không cùng giường, đối với sự tiến triển này, đôi bên đều rất hài lòng.
Ban ngày, Tôn Ký Viễn đi làm, Lương Thiếu Thanh ở nhà, ngoài làm việc nhà ra còn giúp anh sắp xếp tài liệu, cô dường như chưa từng học qua việc sử dụng máy tính, vì vậy khi chồng cô hướng dẫn, tuy rằng cô học rất chậm nhưng rất chăm chỉ.
Ban đêm, cô xem chồng có về nhà hay không để quyết định việc nấu hay không nấu cơm, nếu anh không về nhà, cô tùy tiện nấu mì gói làm bữa tối, nhưng nếu anh về nhà, thì sẽ đặc biệt bỏ ra hai tiếng đồng hồ để mò mẫm trong phòng bếp.
Cô không nhớ bản thân mình có những sở thích đặc biệt gì, chỉ nhớ anh thích mùi vị của hạt tàu xì, rau xanh chỉ cần luộc là được, đối với thức ăn, anh chú ý đến mùi vị vốn có, không quá kén chọn, mùi vị quá nồng lại thành ra không thích.
Anh thích xem phim, thư phòng của anh ngoài sách ra còn có một đống đĩa DVD, đều là những bộ phim nổi tiếng, mỗi khi anh tăng ca, cô xem phim để giết thời gian chờ đợi, không có anh, căn phòng trở nên rộng hơn rất nhiều.
Anh hút thuốc, nhưng chưa từng hút trước mặt cô, do vậy thường nhìn bóng dáng anh một mình hưởng thụ việc ngụm nhả từng làn khói trên ban công, có một lần không dễ gì xem tin tức xong, cô đang chuẩn bị đi tắm, tiếng bật lửa đã không thể đợi được mà vang lên trong phòng khách, đủ để thấy được anh vì cô mà chịu đựng khổ như thế nào.
Ưu điểm duy nhất trong ông việc của chồng cũng là khuyết điểm duy nhất, đó chính là khi bận thì rất bận, khi nhàn lại rất nhàn.
Ví như gần đây anh quá bận, thường hai ba ngày không thể về nhà, vì vậy anh cũng không vui vẻ, thường chỉ mang một vẻ mặt trong phòng quay. Hôm nay anh cuối cùng cũng giành ra được thời gian để trở về, nhẹ nhàng đi vào phòng, bất ngờ phát hiện một việc mà mình vô cùng thích thú… Vợ anh lại ngủ nhầm giường.
Đây đã là lần thứ năm, nhưng anh vô cùng chắc chắn tuyệt đối không phải cô bất cẩn nhầm lẫn.
Là cô nhớ anh sao?
Bởi vì quá nhớ nên mới muốn nằm trên giường anh sao?
Tôn Ký Viễn nhìn vợ nằm co người trên giường, đang mặc chiếc áo sơ mi của mình, vẻ dễ thương và quyến rũ bỗng chốc làm anh rối loạn tâm trí, thực sự anh muốn lập tức buông bỏ công việc mà ôm lấy vợ để tìm kiếm sự dịu dàng.
Ôi, có điều anh hiểu rõ, trước khi quay xong MV, anh không được thiếu thận trọng. Kế hoạch vốn chỉ mười ngày làm việc, thế mà lại kéo dài đến gần ba tuần lễ, đối mặt với sự ngu ngốc của người ca sĩ thần tượng đó, anh thực sự muốn điên tiết lên, nếu không phải vì muốn kiếm tiền cho cuộc sống hai người trong nửa đời còn lại, anh thật muốn cầm máy quay ném ngay vào mặt người phụ nữ ngu ngốc đó.
Thế là, anh chỉ có thể đành chịu, cô đơn lặng lẽ lại xót xa đặt một nụ hôn lên người vợ đang ngủ yêu kiều để lấy nguồn động viên, không ngờ, nụ hôn nhẹ ấy làm cô tỉnh giấc, anh lập tức nằm lên giường ôm lấy cô.
- Về rồi sao?
Thiếu chồng bên cạnh, Lương Thiếu Thanh trở nên ngủ rất tỉnh.
- Không, lát nữa vẫn phải vội trở lại đợi cái cảnh mặt trời mọc chết tiệt kia.
Anh thề rằng, đây là lần đầu tiên trong đời anh ghét nguyên tắc của bản thân mình.
- Ừm….
Người anh lành lạnh, chắc bên ngoài gió lớn, Lương Thiếu Thanh cũng ôm lại anh, truyền cho anh một chút ấm áp.
- Có cần thay một chiếc áo khoác dày hơn một chút không?
Cô biết chồng mình coi trọng công việc như thế nào, không cách nào giữ lại được, chỉ có thể nhắc nhở mà thôi.
- Không cần đâu, chỉ cần em hôn anh là được rồi.
Một nụ hôn có thể làm anh phấn chấn lên gấp trăm lần, so với bất cứ loại đồ uống tăng lực nào cũng đều hiệu quả hơn.
Vốn chỉ là một nụ hôn nhẹ, nó không đủ thỏa mãn những mệt mỏi trong nhiều ngày liền của Tôn Ký Viễn, lật người một cái anh đã đặt Lương Thiếu Thanh dưới thân mình, tận tình bắt đền những dịu dàng mà anh nên có được.
Nụ hôn của anh mãnh liệt nhưng lại không kém phần dịu dàng, không ngừng mà chiếm giữ lấy người phụ nữ anh yêu thương nhất, tay anh trượt vào nơi quen thuộc nhất để khám phá vùng đất mà anh khao khát đã lâu, anh biết rất rõ việc vợ mình không mặc đồ lót lúc đi ngủ vào buổi tối, vì vậy trong chiếc áo sơ mi trừ chiếc quần lót ra cái gì cũng không có.
Anh muốn…
Lương Thiếu Thanh rên khẽ, lòng muốn kháng cự sự vui vẻ mà chồng mang lại, nhưng cơ thể lại khó khăn chống đỡ thậm chí ngược lại nơi đâu cũng đều đón nhận, lý trí trong chốc lát trở lại, cô thấy mình nâng người lên như muốn càng nhiều hơn nữa, vì vậy mà cô cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhưng tiếp đến lại bị sự khiêu khích của anh làm tan chảy, ngoan ngoãn nghe theo sự điều khiển.
Ánh mắt cô mông lung, dáng vẻ kiều mị nhìn anh, cô cũng muốn anh.
Bỗng nhiên, một tia lý trí đột ngột cắt ngang những ham muốn của anh.
Chỉ cần có thể muộn vài phút khôi phục lại lý trí thì anh đã có được cô, nhưng nên nói anh ngốc hay không? Khi để lý trí chiếm giữ tình cảm, ngốc nghếch để cơ hội tốt tuột khỏi tầm tay, nhưng anh biết rõ mình sẽ không hối hận, bởi vì lúc này cô cũng đang bị ham muốn che mờ mới nhất thời ý loạn tình mê.
Lương Thiếu Thanh bối rối nhìn chồng dừng động tác, ánh mắt đầy sự thắc mắc, rồi cũng ngồi dậy theo, chiếc áo sơ mi chưa được chỉnh lại làm lộ ra một bầu ngực trắng nõn.
Cuối cùng Tôn Ký Viễn cũng quay đầu lại đáp:
- Bọn họ vẫn đang đợi anh, em ngủ sớm đi.
Cho đến lúc chồng rời khỏi phòng, Lương Thiếu Thanh vẫn còn ngẩn người, một lúc sau, cúi đầu nhìn, không biết từ lúc nào mà chiếc áo sơ mi đã bị cởi một nửa, căn bản là không che đậy được gì, lúc cô áp đôi bàn tay lên chiếc má nóng ran mới giật mình nhận ra rằng không phải đang nằm mơ, lúc nãy cô đang ngủ mơ mơ màng màng, nghe thấy tiếng chồng, cứ nghĩ là đang mơ, vì vậy mà một chút cũng không kháng cự, hóa ra lại không phải là mơ!
Thật quá xấu hổ!
Nhưng mà, cô vừa nghĩ đến cảm giác và hình ảnh lúc nãy…
Không thể phủ nhận, thực ra cô cũng muốn anh.
Kể từ khi lần ngoài ý muốn xảy ra đó, bức tường ngăn cách giữa họ dường như đã nảy sinh vết rạn nứt.
Tôn Ký Viễn đối với cô vẫn không thay đổi, đôi lúc anh ôm lấy cô, còn Lương Thiếu Thanh đối với sự gần gũi của chồng cũng đã vui vẻ chấp nhận, nhưng tiếc là họ vẫn gần ít xa nhiều, may mà anh bảo đảm công việc này chỉ còn tiếp diễn một tuần nữa là kết thúc.
Hôm nay, cô nhận được điện thoại của Vưu Chi Hân, cô ấy vừa từ Mỹ trở về, muốn cùng cô nói chuyện. Lương Thiếu Thanh vốn dĩ muốn mời cô ấy đến nhà, nhưng bạn cô dường như không muốn, thế là họ hẹn nhau ở một quán cà phê gần nhà, hai người vừa gặp nhau, Vưu Chi Hân đã tặng cô ngay một món quà.
- Mình nghĩ cậu sẽ thích hộp nhạc này, vì vậy mình mua tặng cậu.
Lương Thiếu Thanh mở hộp quà ra, bên trong là hình một chiếc đàn piano cổ điển, cô thực sự thích đến không muốn rời tay.
- Cám ơn cậu.
- Gần đây cậu sống có tốt không? Anh ấy đối với cậu có tốt không?
- Ừ, rất tốt, Ký Viễn đối với mình cũng rất tốt, anh ấy thực sự không xấu như lời các cậu đã nói, anh ấy đối với mình rất tốt, cậu không cần lo lắng cho mình nữa đâu.
- Yên Phấn có liên lạc với cậu không?
Vưu Chi Yên do dự một lát rồi hỏi.
- Không có, dường như cậu ấy cũng bắt đầu bận rộn rồi, mình không tiện làm phiền cậu ấy, muốn đợi một thời gian nữa các cậu đều hết bận, chúng ta làm một bữa tụ tập, cả ngày mình đều ở nhà nên thực sự có chút buồn rầu, Ký Viễn dường như cũng không thích mình đi làm.
Vưu Chi Hân nghe xong, gật đầu, những lo lắng trên khuôn mặt vẫn chưa hề giảm đi.
- Anh ấy đương nhiên không thích cậu đi làm, bởi vì…
Vì nói quá nhanh, giọng điệu lại vừa không hợp cho lắm, khi ý thức được điều này cô liền cảm thấy ngại ngùng, thế là đành cố gắng chữa lại.
- Cậu vẫn chưa khôi phục trí nhớ, có lẽ anh ấy là sợ cậu xảy ra chuyện?
Lương Thiếu Thanh âm thầm quan sát sự kỳ lạ của người bạn thân, không hiểu làm sao, có cảm giác dường như cô ấy có vẻ như có lời muốn nói lại không thể nói.
- Chi Hân, cậu muốn nói gì cứ nói thẳng ra, không cần để trong lòng.
Vưu Chi Hân nhìn cô, vẫn không nói gì, cho dù những lời muốn nói chất chứa đầy bụng, thì cũng đều bị lệnh cấm kia chặn lại, cái gì cũng không thể nói, thực ra cô không cho rằng làm như vậy sẽ tốt cho bạn cô, lúc đầu cô phản đối kịch liệt, dù sao nói dối với một người mất trí nhớ là điều không tốt, nhưng bây giờ nhìn cô ấy hạnh phúc hơn trước rất nhiều, cô không thể không đồng ý với cách làm này, dù xuất phát điểm thế nào đi chăng nữa, chí ít cô cũng nhìn thấy được người bạn thân đã lấy lại được nụ cười chân thật.
Nói không chừng, có lẽ Tôn Ký Viễn thực sự hợp với cô ấy, nếu cô ấy có thể quên đi hết những chuyện trong quá khứ thì có gì không tốt, dù sao đôi khi nhớ quá nhiều chuyện chỉ có thể mang lại những tổn thương vô hạn.
- Thực ra điều mình muốn nói là…cuối năm này mình sẽ kết hôn.
- Quá tốt rồi, chúc mừng cậu! Đối phương là…
Thực ra cô muốn hỏi đối phương có phải là người cô quen biết hay không, nhưng phải hay không phải cũng đã không còn quan trọng, dù sao cô không còn nhớ chút gì nữa.
Vưu Chi Hân cúi đầu, thở dài đáp:
- Đối phương thực ra là người cậu quen biết, anh ấy từng là… Người yêu của cậu. Thiếu Thanh, xin lỗi, mình thực sự đã giành mất người yêu của cậu, xin lỗi.
Sự thực này sớm đã xảy ra, chỉ là trước sau hổ thẹn không dám trực tiếp nói lời xin lỗi, lần này cô ích kỷ, nhân cơ hội lúc người bạn thân không còn nhớ gì nữa để nói lời xin lỗi.
Chẳng trách lúc ở bệnh viện cô ấy lại có dáng vẻ như vậy, thì ra là thế, nhưng đều là chuyện cũ, vốn không đáng để nhắc đến.
- Anh ấy đối xử với cậu có tốt không?
- Rất tốt… Anh ấy vẫn luôn muốn xin lỗi cậu, năm đó chúng mình thực sự rất có lỗi với cậu, Thiếu Thanh, mong cậu hay tha thứ cho chúng mình có được không?
Cô nắm lấy tay người bạn, vô cùng hổ thẹn.
Lương Thiếu Thanh mỉm cười đáp:
- Chi Hân, mình tin rằng mình là người coi trọng bạn bè hơn người yêu, hơn nữa mình càng tin rằng tình yêu không thể miễn cưỡng, nếu anh ấy đã là người thích hợp với cậu, vậy thì hai người vốn dĩ nên là của nhau, không cần quá bận tâm về mình, mình thật tâm chúc phúc, hi vọng hai người hạnh phúc một đời.
- Thiếu Thanh, cám ơn cậu.
Vưu Chi Hân nghe xong, cuối cùng cũng buông bỏ được nợ nần, cô rơi nước mắt rồi khóc một lúc mới ngừng.
- Vậy cậu có yêu Tôn Ký Viễn không?
- Tuy rằng mình không nhớ gì nữa, nhưng mình tin là mình yêu anh ấy.
Nhắc đến chồng, Lương Thiếu Thanh không ngừng lộ ra khuôn mặt tươi cười hạnh phúc.
- Vậy thì tốt, vậy thì tốt.
Vưu Chi Hân lặp lại ba chữ này, vì vậy Lương Thiếu Thanh không hiểu, chỉ cảm thấy thái độ của người bạn thân rất lạ, cảm giác ấy giống như cô vốn không nên yêu chồng mình.
- Chi Hân, cậu vẫn còn nhớ chuyện giữa mình và Ký Viễn chứ? Có thể nhắc cho mình một ít được không, gần đây anh ấy bận, mình cũng không muốn đem chuyện nhỏ nhặt này làm phiền anh ấy.
Có người bảo cô ăn nói thận trọng, cô cũng không muốn làm hỏng chuyện, thế là muốn tìm cách thoái thác.
- Ôi, đây là chuyện giữa cậu và anh ấy, đương nhiên chỉ có hai người mới rõ, hỏi mình cũng rất mơ hồ, chi bằng tìm thời gian hỏi anh ấy, để anh ấy tự mình kể với cậu, chắc chắn cậu sẽ nghe được càng nhiều chuyện hơn.
Không để cho Lương Thiếu Thanh có cơ hội hỏi lại, cô theo đó lấy cớ có việc cần phải rời đi, bỏ lại cô ấy ngồi một mình ở quán cà phê.
Nhấp ngụm cà phê, Lương Thiếu Thanh đột nhiên cảm thấy mình rất hạnh phúc, bất kể cô quên đi điều gì, chỉ cần có chồng là đủ rồi.
Sau cùng không biết ngồi bao lâu, chỉ khi phát hiện ra thì trời đã tối, lúc này cô mới nhớ đến việc về nhà chờ điện thoại, cô thật hi vọng rằng hôm nay Tôn Ký Viễn có thể về nhà ăn cơm cùng cô, họ đã mấy ngày không ngồi nói chuyện cùng nhau rồi.
Sự nhung nhớ trong lòng làm Lương Thiếu Thanh bước nhanh hơn, vội về nhà cho kịp, lúc cô lấy chìa khóa ra chuẩn bị mở cửa thì phát hiện ra cửa không khóa, suy nghĩ đầu tiên của cô đó là Tôn Ký Viễn đã về sớm hơn, thế là lập tức mở cửa.
- Ký…
Từ thứ hai chưa kịp nói ra thì cô đã bị một lực mạnh ôm chặt lấy. Cô biết rõ là chồng mình nên không đẩy ra, ngoan ngoãn để cho anh ôm, cô nhận ra cái ôm của anh rất chặt, là có chuyện gì sao?
Thời gian mỗi giây mỗi phút cư như vậy trôi qua, cuối cùng, sau khi Tôn Ký Viễn xác nhận cô hoàn toàn nguyên vẹn, mới không nén được, lạnh lùng hỏi:
- Em đã đi đâu vậy?
Chiều nay anh trở về lấy đồ, muốn cho vợ một sự ngạc nhiên, không ngờ trong nhà lại không có người, cũng không để lại lời nhắn nào. Lúc đó, trái tim anh giống như bị ai đó đấm mạnh, đến thở cũng ngừng lại, nhìn căn phòng trống không, anh sững sờ sợ hãi, sau đó anh điện thoại hỏi những nơi cô có thể đến, lúc không có bất kỳ tin tức gì ấy, tia tuyệt vọng không nên xuất hiện lại dần dần chiếm giữ lấy đầu óc anh.
Cô ấy sẽ không quay về nữa.
Anh cố tình sắp xếp tất cả, chỉ vì bảo vệ cô, có được cô, sao niềm hạnh phúc này lại ngắn ngủi đến thế, cô thậm chí đến một lời từ biệt cũng không có, lúc này, cả người anh giống như rơi vào vực thẳm tan ra thành trăm mảnh, sau đó bản thân không còn cảm giác gì nữa.
Như vậy sao?
Kết thúc như thế sao?
Lần đầu là vì ràng buộc của đạo đức, anh không nỡ làm cô đau lòng, vì thế mà buông tay.
Lần này ông Trời cho anh cơ hội cuối cùng, thậm chí dù cô phát hiện ra bí mật, nhưng nếu anh buông tay thì coi như là kết thúc vĩnh viễn, đó là kết cục mà anh muốn hay sao?
Rời đi… Sau đó là lãng quên?
Không… Ánh mắt đang suy sụp bỗng chốc kiên định lại, anh tuyệt đói không cho phép kết thúc như vậy, lần này không còn ai chen vào giữa họ, anh sẽ không buông tay như vậy.