Bí Mật Của Nữ Thần

Chương 2



Hôm sau, tại nhà vệ sinh nữ, tôi nhẹ nhàng tô lại đôi môi bằng thỏi son đỏ chót yêu thích của mình, nhìn bản thân mình trong gương thì nghe thấy có vài tiếng nói xì xào bên ngoài phòng vệ sinh. Một nhóm nữ bàn tán không ngừng, mặt nheo mày khó chịu:

"các cô nghĩ Ấn Thiên Băng cô ta có phẫu thuật thẩm mỹ không? Sao lại có thể hoàn mỹ như thế chứ?"

"tôi tin cô ta có phẫu thuật, vì có rất nhiều người đã nghi can và tạo scandal trên giới truyền thông mà, nghe bảo cô ta từng thẩm mỹ 12 lần"

"Thật không? Nếu đó là sự thật thì chắc hot lắm a"

Đột nhiên có tiếng bước chân bước ra, đám nữ nhân đó nhìn tôi với ánh mắt giật mình rồi thay đổi cái mặt ngây thơ giả nai ấy

"a...Băng tỷ, nãy...nãy giờ chị ở trong đó sao?"

Tôi bật cười nhẹ vén lọn tóc bên tai mình, nghênh mặt nhìn đám nữ nhân không biết điều đó

"Thì sao? Các cô giật mình à? Hay các cô..."

Rồi tôi tiến lại gần vuốt nhẹ móng tay mình vào má của một cô gái gần nhất, hướng mắt nhìn sang hai cô gái còn lại tiếp lời

"đang nói xấu tôi chăng?"

Mấy cô gái đó bật cười gượng:

"a.. làm gì có ạ...bọn em đang nói luyên thuyên ấy mà"

"bọn em không có nói xấu Băng tỷ, mong tỷ đừng hiểu lầm"

Tôi bật nhắm nhẹ mắt

"vậy à..."

Rồi mở mắt sau vài giây quay lưng đi vẫn không quên bỏ lại một lời cho đám nữ nhân hay bàn tán soi mói kia

"lần sau có nói xấu ai đó, cũng nên chú ý xung quanh nhé,nếu không khi người mấy cô nói xấu lại nghe thấy được thì các cô buộc phải ngậm miệng lại đó"

Tôi nói xong đi mất, giữa xã hội ngoài ghen tỵ soi mói này thì cũng có vài thành phần nịnh hot không ít

Bước vào phòng chụp ảnh, vài cô gái chạy lại tươi cười nói

"Băng tỷ, vất vả quá, em có mua nước cho tỷ này"

"em có mua cafe nữa để giúp tỷ tỉnh ngủ a"

Tôi nhìn những cô gái nịnh hot trước mặt mình mỉm cười thân thiện

"thế thì tốt quá, đúng lúc tôi cũng đang khát"

Tôi nhận lấy tất cả nước của họ rồi âm thầm đi ra ngoài vứt vào một thùng rác có sẵn gần đấy. Bởi vì sau khi nhận nước của họ, họ lại tiếp tục bàn tán sau khi tôi vừa bước ra ngoài,nhưng họ cũng không ngờ tôi lại đứng bên ngoài cánh cửa chú ý nghe từng câu nói của họ:

"thấy chưa, tôi chỉ cần đưa nước là cô ta lấy ngay, nếu cô ta thân thiết với tôi một chút thì tôi có thể nhờ cô ta nâng đỡ mình sau này rồi"

"nói thật tôi chỉ mỉm cười vui vẻ vậy thôi, chứ ai thích cô ta chứ"

Đáng lẽ ra tôi không muốn nhận nước của họ, vì nếu không nhận, họ sẽ lại tiếp tục bàn tán đại loại như mấy câu:

"thật kiêu căng, tôi có lòng tốt mua nước cho cô ta mà cô ta không lấy"

"phải đó, tưởng làm minh tinh thì ngon lắm sao?"

Tôi mỉm cười vì tôi đã đã quen với cuộc sống này, từ khi còn là một cô bé. Đó là những phần kí ức mờ mịt.

Buổi chiều của ánh hoàng hôn chiếu qua gương mặt tôi, những vết sẹo được làm giả cách đây nữa tiếng trước trong nhà vệ sinh, tôi bước ra với một bộ dạng khác người, đội chiếc mũ đen và mang theo túi đựng quần áo vừa thay bước ra ngoài, vì dưới hình dạng này, tôi mới có thể tự do bước ra chốn đông người mà không ai mẩy may quan tâm khi tôi là một nữ minh tinh tỏa sáng.

Hướng đến sân bay, tôi đứng giữa chốn đông người qua lại, nhìn ngó xung quanh rồi nhìn đồng hồ trên tay mình lẩm bẩm:

"lẽ ra bây giờ tiểu Dịch và Phàm ca phải hạ cánh rồi mới đúng, sao lại chẳng thấy họ đâu?"

Tôi đang tự lẩm bẩm thì một giọng nói vang lên từ phía sau:

"Băng Băng, em đợi bọn anh à?"

Tôi giật mình quay lại ngạc nhiên, trước mặt tôi là anh cả Dực Phàm và lão tam Thiên Dịch đang mỉm cười vẫy tay, tôi bật mừng đến nỗi chạy đến ôm lấy hai người họ, nói lớn:

" Phàm ca, tiểu Dịch. Hai người đi lâu quá đấy"

Phàm ca ôm lấy tôi nhẹ nhàng nói

"Băng Băng, bọn anh mới đi có 2 năm, không ngờ bây giờ em lại trưởng thành như vậy"

Lão tam Thiên Dịch sờ nhẹ lên má tôi ngạc nhiên hỏi

"ơ, mấy vết sẹo này làm giống thật đấy, nhìn nhị tỷ giống người khác quá"

Tôi nhón chân xoa đầu lão tam bật cười

"ha, nhóc cao lên rồi nhỉ, nhớ khi xưa là 1m7 mà"

Thiên Dịch cúi xuống mỉm cười dịu dàng nói

"Nhị tỷ, em đã 20 rồi, không còn trẻ con như trước đâu nên tỷ đừng xoa đầu em nữa được không? Với lại bây giờ em cao 1m83 rồi đấy"

Tôi bật cười

"nhưng với chị em vẫn là trẻ con thôi, nào chúng ta cùng về tổ chức đi, em đã chuẩn bị sẵn một bàn tiệc chào đón hai người rồi"

Tối hôm đấy, tại một căn phòng lớn, có một cái bàn dài trải đầy thức ăn thịnh soạn,Thiên Dịch bật cười ngạc nhiên:

"woa, nhiều món thế này ai mà ăn cho hết, nhị tỷ à chỉ là em và anh cả trở về thôi có cần bày ra như thế không?"

Tôi bật cười ngồi ở giữa đầu bàn nâng nhẹ ly rượu lên môi mình

"ha, hiếm khi có dịp chúng ta đoàn tụ, bày ra một chút thì có là gì"

Phàm ca vẫn uy nghiêm lên tiếng

"Băng Băng, lần này bọn anh trở về sẽ giúp em công việc ở tổ chức, bấy lâu nay vất vả cho em quá rồi, phải làm nhiều công việc như thế quả thật không tầm thường"

Tôi bật cười nhẹ

"vậy nên hai người bây giờ mới biết sự cực khổ của em rồi đúng không? Lần này không được bỏ đi nữa đâu đấy"

Thiên Dịch bật cười

"em cũng giúp chị, nếu là mấy năm trước em vẫn còn là một đứa nhóc không giúp được gì, thì bây giờ chị cũng yên tâm vì đã có em và anh cả Dực Phàm phụ giúp rồi"

Tôi mỉm cười an lòng,vì từ khi còn nhỏ, tôi đã xem hai người họ như người thân của mình, đó là gia đình mà tôi có.

Mặc dù chúng tôi ba người đều không phải ruột thịt, vì chúng tôi vốn dĩ là trẻ mồ côi từ nhỏ và được một gia đình giàu có nhận nuôi.

Tôi còn nhớ khi ấy tôi chỉ tròn 10 tuổi, có một gia đình giàu có đến nhận nuôi tôi, nhưng vì sợ hãi nên tôi đã khóc và không chịu đi theo họ, quyết ở cùng Tiểu Dịch và Phàm ca ở cô nhi viện. Nên gia đình đó bất đắc dĩ phải nhận nuôi luôn tiểu Dịch và Phàm ca, vậy nên chúng ta vốn là ba anh em chung nhà nhưng không cùng mang quan hệ huyết thống. Chúng tôi cùng nhau lớn lên mà không biết đôi vợ chồng giàu có đã nhận nuôi chúng tôi làm nghề gì, đến khi họ qua đời vào 7 năm trước, trước khi mất họ mới để lại một lá thư tiết lộ thực ra họ là bảng chủ của một tổ chức tội phạm, vì không thể có con nên mới đành nhận nuôi tôi vì tôi khá giống con gái duy nhất đã mất của họ.

Và bây giờ ba chúng tôi lại là tội phạm ngầm điều khiển cả một tổ chức lớn suốt 7 năm nay. Nhưng vì yêu thích nghề diễn viên nên tôi đành ẩn mình vào lốt khác để có cơ hội được nổi tiếng trên xã hội này. Bạn biết đấy, với quy tắc là một nữ chủ của tổ chức phải thật tàn nhẫn và mưu kế, đó là cách sống của tôi từ khi được ba mẹ nuôi dạy dỗ cho.

Và chúng tôi chính là tam nam nữ hắc đạo của tổ chức này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.