Bí Mật Của Ông Xã: Lời Nói Dối Ngọt Ngào!

Chương 31



Sáng hôm sau khi tỉnh lại, cô đã ở nhà Mục Cẩn, là anh đem cô về, nhưng thay vì an ủi cho tâm hồn đã bị tổn thương của cô, anh lại giam cầm cô, bắt đầu ép buộc, uy hiếp. Anh bắt cô phải kết hôn với anh, vậy thì anh mới giúp cho cô nhi viện.

Anh làm như vậy, thử hỏi làm sao cô có thể có cảm tình với anh được, cảm xúc chán ghét càng tăng thêm, nhưng tình hình của cô nhi viện thực nguy cấp, khiến cô không thể làm khác, cô đồng ý cùng anh đăng kí kết hôn, nhưng ngoài nó ra, thì không gì cả.

Anh được như mong muốn, tậm trạng cũng tốt hơn rất nhiều, có đôi lúc, còn cho phép cô được trò chuyện qua điện thoại với mẹ cả.

Mọi chuyện bắt đầu tệ hơn, khi cô muốn trốn khỏi biệt thự, nhưng thất bại. Ngày hôm đó, anh trông rất đáng sợ, gương mặt anh âm trầm, vặn vẹo, cả người toát ra khí lạnh, không ai dám đến gần.

Ngày hôm đó, anh đã cường bạo cô, anh như lâm vào điên cuồng, như một con dã thú hung ác giày xéo cơ thể cô, muốn cô, cho dù cô kiệt sức anh cũng không buông tha. Sự chán ghét của cô đối với anh lên đến đỉnh điểm, biến thành hận. Cô hận anh, hình như anh cũng biết điều đó.

Giới hạn hoạt động của cô, chỉ còn là trong căn phòng đó. Từ đó, anh đã không còn nhường nhịn như trước, những lần sau này, chỉ cần anh muốn, anh sẽ lập tức làm, mặc cho sự chống cự yếu ớt của cô. Điều này càng khiến cho cô muốn thoát khỏi anh hơn.

Vào một ngày của 4 tháng sau, cô đã thành công. Nhân lúc anh không ở biệt thự, cô đã trốn thoát khỏi đó, cô bắt tắt xi, cô muốn đến nhà Tĩnh Huy, anh nhất định sẽ giúp cô, đúng không.

Khi càng đến gần nhà Tĩnh Huy, cô càng hưng phấn. Cửa không khóa, cô bước vào với một niềm hy vọng, anh sẽ giúp đỡ cô, từ nay, cô không cần bị kẻ thần kinh kia giam cầm, ép buộc nữa.

Nhưng khi nhìn thấy cảnh một nam một nữ đang say sưa triền miên trên giường, cô gần như chết lặng. Bọn họ đã phát hiện ra cô, Tĩnh Huy vô cùng bối rối, anh hỏi cô thời gian qua đã đi đâu, anh giải thích với cô, anh xin lỗi, mong cô tha thứ, anh còn nói, đây chỉ là lần đầu tiên, anh nói rất nhiều, nhưng cô nghe không nổi nữa.

Trong đầu cô, chỉ còn lại sự châm chọc, đây là người cô yêu sao, anh ấy cũng yêu cô, cô đã luôn tin như thế. Nhưng thứ cô nhìn thấy bây giờ là cái gì. Bọn họ có phải là lần đầu hay không, làm sao cô biết.

Thậm chí, khi cô bị người ta giam cầm suốt 4 tháng trời, anh còn không biết. Cô tự hỏi, anh thật sự yêu cô sao, tình yêu của anh dành cho cô, là bao nhiêu.

Lúc này, cô lại nghĩ đến Mục Cẩn, chỉ cần cô không ở trong phòng một lúc, anh sẽ quýnh lên, đi tìm, chỉ cần một cái nhăn mày, anh sẽ biết ngay, cô đang nghĩ gì, chỉ cần một nụ cười của cô, anh sẽ ngây ngô vui vẻ suốt cả ngày.

So với Tĩnh Huy, cô càng tin vào tình yêu của anh hơn. Cô chạy đi, rời khỏi căn nhà đó, cô không còn muốn nhìn thấy họ nữa. Khi cô yêu ai, cô sẽ yêu hết mình, sẽ móc tim móc phổi để yêu người đó, vì vậy, khi bị phản bội, cô đau như lục phủ ngũ tạng bị khoét đi.

Cô đau đớn tột cùng, đồng thời, cô cũng thấy may mắn, ít nhất, người cô lấy, không phải anh ta. Vừa khóc vừa chạy đi, cô đã không để ý một chiếc xe đang lao về phía mình.

Khi cơn đau đớn ập tới, trước mắt cô nhòe đi, tự nhiên, cô muốn nhìn thấy Mục Cẩn, người chồng không mong muốn của cô. Anh luôn yêu thương cô như vậy, tuy tình yêu đó, còn kèm theo một sự độc chiếm đến bệnh hoạn, điên cuồng, cô rất muốn biết, nếu anh nhìn thấy cô như thế này, anh sẽ có vẻ mặt gì.

Chắc sẽ đau lòng lắm, hoặc sẽ rất tức giận, chắc sau đó, anh sẽ lấy dây xích, xích cô lại một chỗ, để cô không thể đi đâu. Chỉ là lần này, cô không thể biết được anh sẽ làm gì, vì cô đã chìm vào một giấc ngủ dài, dài đến nửa năm sau. Cho đến khi tỉnh lại, thì đã không nhớ gì nữa rồi.

Hết. chương sau nhá hahahahahahaha :sofunny: :sofunny: :sofunny:

Đùa thôi ạ! Nhưng đoạn này cũng không dài mấy!

*-*

Đỗ Mạn Linh mở mắt, đập vào mắt cô là trần nhà quen thuộc, im lặng một lát, cô lại quay sang trái, không ngoài ý muốn, Mục Cẩn đang ở bên cạnh cô, anh gục xuống bên giường, nhắm mắt lại. Cảnh tượng này thật quen thuộc, lần đó khi hôn mê tỉnh lại, cô cũng nhìn thấy anh như vậy.

Như là cảm thấy gì, Mục Cẩn hơi động một cái, sau đó mở mắt. Thấy cô đã tỉnh, anh liền lo lắng hỏi:” Tiểu Linh, em tỉnh rồi, có thấy khó chịu chỗ nào không, có đói không?”

Anh đưa tay lên trán cô, sau đó vuốt mặt cô, thấy cô vẫn im lặng nhìn mình, anh hỏi:”Tiểu linh.”

Đỗ Mạn Linh nhìn Mục Cẩn, trong mắt anh là sự lo lắng, dịu dàng, đau lòng, tay anh chạm vào cô, động tác rất nhẹ nhàng, như thể sợ làm cô đau. Đột nhiên, Đỗ Mạn Linh cười một cái:

-“Ông xã! Em muốn ăn lẩu!”

-“A, được!” – Mục Cẩn cười nhìn cô, sủng nịch nhéo cái mũi cô, sau đó hôn nhẹ vào môi cô, rồi mới chịu đứng lên:”Em đã muốn ăn, anh sẽ làm cho em ăn, em chờ một chút, chừng nào xong, anh sẽ gọi.

Đỗ Mạn Linh nhu thuận “ừm” một cái, còn dùng mặt cọ cọ lòng bàn tay anh, khiến anh hơi ngứa, thấy cô thật sự không sao, lúc này mới yên tâm đi nấu lẩu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.