Bí Mật Của Thiên Thần

Chương 17: Cuộc chiến bắt đầu!



Hôm nay trường nó ồn ào đến kì lạ, khắp nơi ai cũng đang bàn tán về một cậu học sinh lạ mặt...-Nè! Mày có thấy cậu học sinh lúc nãy không? Hình như là học sinh mới, nhưng mà đẹp trai quá đi mất!-Học sinh 1

-Có chứ có chứ! Siêu dễ thương luôn!-Học sinh 2

Tụi con gái nhốn nháo cả lên, điều đó chứng tỏ ''cậu học sinh lạ mặt'' này hot chẳng kém gì hắn.

Trên dãy hành lang, bao nhiêu con mắt đều hướng vào một cậu học sinh, nhầm đứa con gái còn nhìn đến xịt máu mũi. cậu ta có mái tóc màu đen mềm, đôi mắt to tròn, sóng mũi cao, bờ môi mỏng kèm theo cây răng khểnh ''chết người'', còn về nước da thì thôi thôi, trắng chẳng thua gì con gái đâu, nhìn đáng yêu lắm, rất dễ gây thiện cảm với người đối diện, cái vẻ đẹp này sẽ làm tụi con gái ''chết lên chết xuống'' mất! Không cần nói đâu, tụi con gái cũng đang chết từ từ rồi kìa!

Cậu ta bỗng dừng chân trước một lớp học. Khoan đã, đây...Là lớp của nó mà?

*Tại căn-tin của trường...

''Nhóm'' tụi nó đang ngồi dưới căn-tin để ăn sáng, các thành viên trong nhóm gồm: Nó, Nguyệt Tâm, Tiểu My, Tuấn Anh và chắc chắn là không thể thiếu hắn rồi.

-Mọi người muốn ăn gì? Để tôi đi mua luôn!-Nó nói.

-Mình với Tiểu My ăn bánh mì kẹp bơ-Nguyệt Tâm trả lời.

-Tôi ăn sadwich-Còn đó là phần ăn của Tuấn Anh.

-Cái gì cũng được-Hắn thì lúc nào cũng cọc lốc như thế.

-Mọi người đợi chút nha!

Nó nói rồi, đi đến quầy bán đồ ăn mua những gì mà tụi nó đã nói, sau khi mua xong, nó quay về bàn, không biết đi đứng làm sau mà trượt lon nước đang nằm lăng lốc dưới đất, nó sắp ngã thì có ai đã đỡ nó, chưa kịp hoảng hồn, nó nhìn lên người đã đỡ nó thì còn hoảng hồn hơn.

-Oanh Di lúc nào cũng hậu đậu như vậy hết à? Lâu rồi không gặp, nhỉ?

Người đã đỡ nó là cậu học sinh đó, cậu ta mỉm cười, hình như là cậu ta đã biết nó từ trước rồi, chúng ta không biết, nhưng nó không những biêt mà còn rất quen thuộc...

-Trấn An!-Nó như chẳng tin vào mắt mình, sao cậu ta lại ở đây được chứ?

-Oanh Di không sao chứ?-Tiểu My và tụi hắn chạy lại, khi nãy thấy Oanh Di ngã mà làm tụi hắn giật mình, may là có Trấn An đã đỡ nó, còn nó thì lắc lắc đầu tỏ ý không sao.

-Ai đây?-Nguyệt Tâm chỉ tay về phía cậu ta.

-Đây là Trấn An, hàng xóm cũ của mình, không ngờ lại gặp Trấn An ở đây!-Nó vui vẻ nói.

-Rất vui được làm quen-Trấn An cười tươi làm lộ cây răng khểnh, thế là tất cả làm quen với nhau một cách nhanh chóng, nhưng có ai đó thái độ không được vui cho lắm, hắn chẳng để ý đến mọi người mà quay lưng bước đi.

-Này, mày đi đâu thế?-Mặc cho Tuấn Anh hỏi nhưng câu trả lời vẫn là sự yên lặng, Trấn An khẽ nhìn hắn rồi lại nhìn sang nó mỉm cười...

Trên sân thượng, hắn đang đứng đó. Cộp...Tiếng cửa mở, Trấn An bước lên thì hắn liền đi xuống chẳng hề nể mặt Trấn An.

-Sao thế? Không thích tôi đến nổi không thèm nhìn mặt luôn à?- Trấn An cười đùa.

-.................-Hắn vẫn im lặng không nói gì

-Đừng có như thế chứ! Tôi không thích thế đâu. Nhưng, dù cho anh và Oanh Di có mối quan hệ gì, thì...

Giọng nói của trấn An không còn cười đùa nữa mà trở nên nghiêm túc một cách đáng sợ, Trấn An khẽ nói vào tai hắn...

-Tôi sẽ giành lại bằng bất cứ giá nào đấy-Trấn An cười, nụ cười ấy chẳng bình thường chút nào, có phần hơi nguy hiểm.

-Thử xem!

Hắn chỉ nói ngắn gọn, tay bỏ vào hai túi quần rồi đi xuống, nhưng Trấn An thì hiểu rõ được lời nói của hắn, nó biểu thị cho sự thách thức, có lẽ cuộc chiến đã bắt đầu rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.