Reng reng reng. Tiếng chuông trường báo hiệu giờ ra chơi, ai nấy đều chạy ùa ùa xuống căn-tin để mua đồ ăn, còn nó thì ngồi ở đó một mình, nó nhìn ra cửa sổ, nhìn về một nơi nào đó xa xăm, bỗng có người bước đến đứng trước mặt của nó.-Chào bạn, mình là Tiểu My, rất vui được làm quen với bạn.
Tiểu My đưa tay trước mặt nó, Tiểu My là một có gái đáng yêu, lúc nào cũng tươi cười, nó nhìn Tiểu My một hồi cũng đưa tay ra bắt tay với Tiểu My, mỉm cười nhè nhẹ.
-Ừ, chào bạn, mình là Oanh Di, rất vui được làm quen.
Với nó bây giờ, có một người bạn thật sự là rất tốt, nhưng nó sợ nếu Tiểu My biết nó bị tụi con gái trong lớp bắt nạt, vì sợ bị nó liên lụy nên bỏ rơi nó nữa không? Nó đã chán ghét cảm giác bị người khác bỏ rơi lắm rồi, nhưng bây giờ nó sẽ thử, nó sẽ thử đặt niềm tin vào người khác một lần nữa, mong là Tiểu My sẽ không làm nó thất vọng.
Bỏ qua suy nghĩ, nó nghe thấy bụng của mình đang kêu lên vì sáng giờ bụng nó trống rỗng, nó chưa ăn gì, nghe thấy, Tiểu My rủ nó xuống căn-tin mua đồ ăn, lúc đầu nó cũng từ chối nhưng vì tội nghiệp cái bụng nên nó phải ăn, Nó và Tiểu My hai đứa đi xuống căn-tin, hai đứa không thể nào chen vào nổi do một đám đông ''khổng lồ'' bu lại, nó chẳng biết chuyện gì đã xảy thì Tiểu My lên tiếng.
-Haiz, nhìn cảnh này là biết ''ông hoàng của trường'' đang ở đây rồi.
-Ông hoàng của trường.
Chân mày nó nhăn lại tỏ vẻ khó hiểu,nghe Tiểu My nói nhưng nó chẳng hiểu tí gì, ''ông hoàng của trường''? trong trường thì làm sao mà có ông hoàng được? Thấy vẻ mặt khó hiểu của nó Tiểu My mới nói.
-Đó là Minh Luân, con trai của chủ tịch, là hotboy nổi tiếng nhất trường, còn Tuấn Anh là bạn thân của Minh Luân, đẹp thì chẳng kém, giàu cũng chẳng thua, hai người họ là tay sát gái vô đẳng, đụng em nào là cua em nấy, mà mấy đứa con gái thì đều nghiêng ngả trước cái vẻ đẹp ấy mới chết chứ, ngay cả Tiểu My cũng vậy nè!
-Không biết, không quan tâm.
Nó buông ra 5 chữ gọn hơ còn Tiểu My bên cạnh nhìn nó mắt chữ Ô mồm chữ A. Không thể tin được là nó không biết hai người này, cho dù học sinh mới thì cũng biết không ít thì nhiều, còn nó thì HOÀN TOÀN không biết, ôi trời ơi, con bạn của tui nó khác người quá.
Nó không quan tâm đến thái độ của con nhỏ bạn mà chen người qua đám đông để mua đồ ăn, bây giờ điều quan trọng với nó nhất là cho cái bụng nó ăn đã, nó đi ngang qua bàn của hắn, nó không để ý hắn, nhưng hắn thì thấy nó, trước mặt hắn bây giờ là một tụi con gái, không tụi nào khác chính là tụi Mai Linh với Ngọc Ánh, hai đứa nó đứng trước mặt của Tuấn Anh và hắn ỏng a ỏng ẹo, dùng giọng điệu ngọt ngào.
-Sao hai anh ngồi đây buồn vậy, cho hai em ngồi chung với nha.-Ngọc Ánh lên tiếng.
-Đúng rồi, cho hai em ngồi chung cho vui-Mai Linh cũng tiếp lời.
Mua đồ ăn xong, trên tay nó cầm gói snack đi ra, thấy hai đứa con gái đứng trước mặt hắn ''giở trò'' mà nó phát ớn, đi ngang hay đứa con gái, nó không quên buông một câu.
-Mắc ói!
Hai đứa con gái nghe thấy, liền quay qua, nhìn nó trợn mắt, thì ra là con nhỏ bị bắt nạt đây mà, chuyện hồi sáng còn chưa chừa sao, bây giờ còn xen vào chuyện của hai đứa nó, hai đứa con trai cũng nhìn vào nó, hắn mỉm cười chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra.
-Nè con kia, mày vừa nói cái gì đó hả-Ngọc ánh hét vào mặt nó.
-Mắc ói!
Nó nhắc lại câu nói vừa này.Mai Linh đi tới, nắm lấy cổ áo của nó, nghiến răng nói.
-Chuyện này không liên quan gì tới mày, không biết sợ là gì sao?-Câu nói của Mai Linh ám chỉ vụ hồi sáng.
-Không.
-Cái con này, còn dám nói không nữa hả, à mà mày đâu có cha mẹ đâu, bộ mày không biết nhục khi là trẻ mồ côi hả.
Nghe đến đây, người nó như bất động, quả thật nó không có cha mẹ, nó là trẻ mồ côi, Mai Linh lại nói lớn lên cho mọi người biết, mọi người cũng khá bất ngờ vì điều đó.
-Thấy tao nói đúng nên không nói được gì nữa phải không.
-Không, tôi không cảm thấy nhục khi là trẻ mồ côi, mà tôi cảm thấy nhục thay cho hai bạn vì chỉ biết ăn hiếp người khác.
Nghe nó nói, hay đứa tụi nói nói không nên lời.
-Mày...mày...
Ngọc Ánh vừa giơ tay định đánh nó thì bị bàn tay của một ai đó bắt lại, thì ra người đó là hắn.
-Được rồi, đừng làm náo động căn-tin như vậy chứ, bỏ tay xuống đi
Hắn buông tay Ngọc Ánh ra, lời nói của hắn như là mệnh lệnh, có sức ảnh hưởng rất lớn, Ngọc Ánh nghe thế cũng liền bỏ tay xuống, rồi ả quay qua nhìn với ánh mắt giết người và nói.
-Mày đợi đó. đi về lớp thôi tụi bây.
Ngọc Ánh rời khỏi căn-tin thì Mai Linh và tụi đàn em cũng đi theo luôn. Lúc đó Tiểu My mới chạy vào.
-Có sao không Oanh Di, luồn qua khỏi đám đó mệt muốn chết, mà bạn không bị gì chứ?
-Không sao.
-Haiz, cảm ơn trời à.
-Không cần cảm ơn trời, muốn cảm ơn thì cảm ơn anh ta đi-nó chỉ tay về phia hắn.
-Thì ra là Minh Luân, cảm ơn Minh Luân đã giúp bạn mình.-Tiểu My cuối mặt xuống cảm ơn hắn
-Không có gì đâu-Hắn nở nụ cười khiến Tiểu My đỏ mặt.
-Đi về lớp thôi-Nó lay tay của Tiểu My.
-Oanh Di cảm ơn Minh Luân ấy đi, bạn ấy đã giúp Oanh Di mà.
-Tiểu My cảm ơn rồi còn gì.
-Trời, Tiểu My cảm ơn riêng còn Oanh Di cảm ơn riêng, hiểu chưa.-Tiểu My cũng thật bó tay với nó
Thấy Tiểu My nói cũng đúng nên nó quay sang cảm ơn hắn.
-Cảm ơn, Di nói rồi đó, về được chưa.
Xong, nó với Tiểu My đi về lớp, hắn và Minh Luân nhìn nhau cười thú vị.
-Thì ra nhóc con tên là Oanh Di.
Hắn nói mà trên môi nở nụ cười gian xảo, thấy hắn mỉm cười như vậy thì Tuấn Anh cũng biết là sắp có chuyện gì xảy ra với nó rồi.