Bí Mật Của Tổng Giám Đốc

Chương 11: Ngoại truyện





Tám năm trước ở Nghê gia.
Đêm khuya, Phương Nam đẩy cửa thư phòng ra, lẳng lặng đi vào, nhìn ông cụ ngồi trên chiếc ghế khắc hoa.
"Ông nội, ông tìm cháu?"
"Ngồi đi!" Nghê Vạn Hùng lấy kính lão trên mũi xuống, tiên tay chỉ cái ghế đối diện bàn đọc sách.
Phương Nam theo lời ngồi xuống.
"Nam nhi, cháu đã ở đây được mấy năm?" Nghê Vạn Hùng như có điều đang suy nghĩ.
"Thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy ông là năm cháu tám tuổi, đến nay đã mười hai năm." Phương Nam cung kính trả lời.
"Thật nhanh, một cái chớp mắt đã qua mười hai năm." Nghê Vạn Hùng thở dài.
Ông từ từ cúi người xuống, từ ngăn kéo cuối cùng của bàn đọc sách lục ra một đồ vật, đó là một khung hình nho nhỏ. Ông cầm ở trong tay, lấy khăn tơ lụa mềm mại lau chùi, say mê mà nhìn, cuối cùng mới lưu luyến đưa cho Phương Nam.

"Cháu xem một chút, nó cũng mười hai tuổi."
Đó là bức hình của một cô gái nhỏ, bộ dáng hết sức đáng yêu, tóc ngắn ngủn, mắt to đen láy, tựa như tiểu tiên nữ.
"Đây là ai ạ?" Lần đầu tiên Phương Nam thấy tấm hình này, có chút ngạc nhiên.
"Cháu gái của ông." Trong ánh mắt như ưng của Nghê Vạn Hùng thoáng qua một tia dịu dàng cùng cưng chiều.
"À!" Phương Nam gật đầu một cái. Anh biết Nghê Vạn Hùng có một cháu gái tên Nghê Hải Đường, nghe nói từ nhỏ đã được đưa ra nước ngoài, cho nên đến bây giờ anh cũng không tận mắt nhìn thấy, ngay cả hình đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.
"Nó không có học ở nước ngoài, nó đang ở Đài Bắc." Nghê Vạn Hùng chậm rãi nói.
"Hả?" Phương Nam hết sức giật mình. "Vậy ở nước ngoài là. . . . . . "
"Một thế thân, không cần để ý tới cô ta." Vẻ mặt Nghê Vạn Hùng càng ngày càng ngưng trọng, "Hải Đường bây giờ tên gọi là Dương Tử Uyển, ông đem nó giao ột đôi vợ chồng lương thiện nuôi dưỡng."
"Ông nội?" Trên mặt Phương Nam tràn đầy hoang mang cùng khó hiểu.
Nghê Vạn Hùng khoát tay áo một cái, ý bảo anh kiên nhẫn nghe tiếp. "Ông mời rất nhiều thầy tướng số cùng đại sư chiêm tinh, vô luận là đại sư Đông Phương hay là Tây Phương, đều nói mệnh con người của ta quá mạnh mẽ, sẽ khắc chết tất cả người thân trong gia đình."
"Ông nội!" Phương Nam có chút kích động đứng lên, anh muốn nói đó đều là mê tín, nhưng khi nhìn gương mặt ngưng trọng cùng uy nghiêm của ông, anh không thể đem lời nói ra khỏi miệng.
"Cháu có thể không tin, ông lại không thể không đề phòng từ sớm. Cha mẹ của ông chết sớm, em gái cùng vợ ta cũng chết trước ông, chị gái dù không ở cạnh ông nhưng cũng gặp tai nạn, con trai, con dâu, con gái, con rể tất cả đều không thoát khỏi kiếp nạn, ông làm sao có thể không tin?" Nghê Vạn Hùng có chút kích động, đấm mạnh nên bàn sách.
Phương Nam không nói. Anh biết Nghê Vạn Hùng vô cùng tin tưởng phong thủy, ngay cả chỗ ở cũng hoàn toàn nghe theo thầy phong thủy mà xây dựng.
"Vì vậy, khi Hải Đường vừa sinh ông liền mang con bé đi, nhìn cũng không dám nhìn một cái." Nghê Vạn Hùng đau đớn nhắm hai mắt lại. Có người thân nhưng không cách nào gặp được là một loại thống khổ, không có người nào chịu nổi.
"Nhưng đó là cháu gái của ông. . . . . . "
"Ông đã hỏi, đại sư nói sinh mạng ông khi thấy nó cùng ông không quan hệ sẽ không đe dọa, sẽ không ảnh hưởng tới nó."
"Ông nội. . . . . . ." Phương Nam không biết nên nói gì.
"Có điều, cho dù ông không làm ảnh hưởng đến con bé, vẫn sẽ có rất nhiều người muốn làm hại nó, thế thân ở nước ngoài đó chỉ là đề phòng khi xảy ra chuyện." Nghê Vạn Hùng cười lạnh một tiếng.
Phương Nam hiểu rõ, tài sản của Nghê Vạn Hùng rất lớn, hơn nữa tập đoàn Trường Phong, tổng giá trị cao hơn một ngàn tỷ tiền Đài Loan, nhiều tiền như vậy, đúng là sẽ khiến người ta đỏ mắt, mà Nghê Hải Đường là người thừa kế duy nhất của ông, tự nhiên sẽ trở thành ước mơ của bao người, thậm trí còn trở thành mục tiêu của những kẻ tham lam kia mưu hại.
"Nam nhi, mặc dù yêu cầu như vậy có chút quá đáng, nhưng mà ông hy vọng con từ giờ trở đi âm thầm bảo vệ con bé, chăm sóc con bé, cho đến khi nó trưởng thành."

"Vâng, con nhất định làm được." Phương Nam đối với sự nuôi dưỡng của Nghê Vạn Hùng cảm kích trong lòng, cũng hy vọng bản thân có thể báo đáp ông.
"Còn có. . . . . . Nếu như có thể, ông hy vọng tương lai con có thể cưới nó."
"Hả?" Phương Nam kinh hãi. Vậy làm sao có thể?
"Thay vì tương lai để cho nó cùng người ông không biết kết hôn, không băng đem nó gả cho con, ông cũng thấy an tâm phần nào."
Nghê Vạn Hùng đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không phát hiện trong mắt Phương Nam hiện nên vẻ thương tâm.
"Tương lai, ông sẽ đem tập đoàn Trường Phong giao cho con, cũng không để lại tài sản cho con bé. Tiền nhiều không phải là phúc, con bé ở trong một gia đình bình thường lớn lên, đột nhiên có số tiền lớn như vậy càng không phải là phúc, chi bằng để cho con bé làm Dương Tử Uyển là tốt rồi, ông chỉ hy vọng con bé hạnh phúc. Sau này khi các cháu có con, để một đứa trong đó mang họ Nghê là được rồi."
Đây là kế sách Nghê Vạn Hùng trăm phương ngàn kế sắp xếp, ông không để lại cho cháu gái tiền bạc, mà cho cháu một hạnh phúc có thể dựa vào, cho nó một người do đích thân ông bồi dưỡng, một người đàn ông ưu tú.
Đêm hôm đó, Phương Nam không có nói thêm câu nữa nói, chỉ im lặng đi ra khỏi thư phòng.
Phương Nam cảm giác mình bị tổn thương.
Anh cho rằng mình được nuôi dưỡng vì Nghê Vạn Hùng áy náy với cha anh, cũng bởi vì anh thông minh tài trí làm Nghê Vạn Hùng yêu thích, nhưng mà, bây giờ anh thật nghi ngờ.
Có thể, anh chỉ là một quân cờ của Nghê Vạn Hùng, một đứa trẻ nuôi tế.
Cuộc đời của anh không còn bất kỳ quyền tự do cùng quyền được nói nào, bởi vì anh đã bị gả ột cô gái xa lạ chưa bao giờ gặp.
Sự tồn tại của anh cũng là bởi cô gái kia sao?
Tại sao?
Anh là một người có độc lập và tự chủ, anh cũng có tình cảm riêng, mặc dù anh vẫn chưa bao giờ yêu một ai, nhưng không thể nói tương lai anh không gặp được người phụ nữ của mình.
Anh tại sao lại phải cưới cái cô tiểu thư lưu lạc bình dân đó? Cuộc đời của anh rốt cuộc còn có ý nghĩa gì nữa? Mục tiêu là gì? Anh còn sống để làm gì?
Trong lòng của anh có hàng vạn nghi ngờ.
Ngày thứ hai, anh đi tới đồi Kình Thiên, nhìn xuống dưới chân núi, trong lòng vẫn phiền muộn như cũ.
Đúng lúc này, anh nghe được một âm thanh.

"Đừng! Đừng! Đừng! Không nên nhảy xuống vách núi!"
Anh đột nhiên sửng sốt.
Âm thanh trong trẻo của trẻ con tiếp tục hốt hoảng hô lên: "Chú ! Có lẽ chú có chuyện gì không hài lòng, nhưng là trăm ngàn lần đừng nhảy xuống vách núi ạ!"
Nhảy xuống vực? Anh cảm thấy buồn cười, mặc dù anh hiện tại đối với cuộc đời tràn đầy hoang mang, thậm trí còn muốn chống lại tất cả, nhưng cũng không nghĩ đến việc phí hoài mạng sống của bản thân.
Anh quay đầu lại,nhìn thấy một cô gái mắt to đầu cột tóc kiểu công chúa đứng đối diện anh hét to, mà khuôn mặt cô càng làm cho anh kinh ngạc.
Anh nhìn cô,chỉ vào mnh: "Em nghĩ rằng tôi là người muốn tự sát?"
Cô gái nhỏ mãnh liệt gật đầu, "Chú , có lẽ người gặp phải chuyện gì không hài lòng, cháu có thể lý giải tâm tình của chú, nhưng. . . . . . Nhưng xin chú nhìn xem chiều tà phía tây đi!"
Vì vậy, anh và cô cùng nhau nhìn chiều tà.
Vì vậy, anh biết được ước mơ của cô.
Vì vậy, anh cũng phát hiện giấc mơ của mình.
Vì vậy, anh và cô có bắt đầu.
Cho đến ngày hôm nay, Phương Nam vẫn không tin vào số phận, nhưng anh cảm ơn sự tin tưởng của Nghê Vạn Hùng, cùng cảm ơn duyên cơ thần bí vào thời khắc lúc anh và Dương Tử Uyển tình cờ gặp nhau kia.
Về thân phận thật sự của Dương Tử Uyển, anh sẽ vĩnh viễn để nó trở thành bí mật.
Mà người anh để ý chính là Dương Tử Uyển, không liên quan tới huyết thống, máu mủ, xuất thân của cô; cũng không cần biết tên cô là gì.
Anh yêu cô, chỉ thế thôi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.