Bí Mật Của Tổng Giám Đốc

Chương 6





Trong lớp, Cố Yên Nhiên nói nhẹ với Dương Tử Uyển.
"Này, cậu tóm lại là có chuyện gì thế?"
"Chuyện gì?" Dương Tử Uyển giả vờ không hiểu.
"Cậu ít giả vờ!" Cố Yên Nhiên hung hăng bấm đùi cô một cái, "Như thế nào vừa mừng rỡ kết hôn lại bỏ chạy đi học? Chẳng lẽ Phương Nam chưa nói muốn dẫn cậu đi hưởng tuần trăng mật sao?"
"Có." Mặc dù không biết trong hồ lô của anh ta rốt cuộc bán thuốc gì, nhưng sáng sớm hôm nay anh ta quả thật muốn mang cô ra nước ngoài hưởng tuần trăng mật.
"Oa, thật tốt!" Trong mắt Cố Yên Nhiên tràn đầy mơ ước, lập tức hung hăng lườm cô, "Vậy tại sao cậu không đi, ngược lại còn chạy tới trường học?"
"Yên Nhiên, cậu không phải bị ngu, tớ chỉ là thế thân, không thể say mê như thật trong đó được." Dương Tử Uyển bất đắc dĩ nhìn bạn tốt một cái, "Nếu như tớ quên thân phận của mình, cuối cùng mới thật sự thảm."
Ánh mắt Cố Yên Nhiên nhanh như chớp đảo qua đảo lại, như suy nghĩ điều gì hỏi: "Cậu thật sự cho là bản thân chỉ là một thế thân?"
"Chẳng lẽ không đúng" Dương Tử Uyển nhìn chằm chằm cô.
Nếu như không phải là thế thân, cô chỉ là một tiểu nữ sinh thùy mị bình thường, làm sao có thể trở thành Phương phu nhân và người thừa kế Nghê gia?
Cố Yên Nhiên nhún vai một cái. Quên đi, người bạn này của cô chính là như vậy, IQ không cao, EQ cũng rất thấp.
Phương Nam đó thật khổ cực, đã dùng hết phương pháp, cô còn không cảm nhận được một chút gì sao?
Nghê Vạn Hùng là ai? Phương Nam là dạng người gì? Nếu đúng là chỉ cần tìm một thế thân, bọn họ sao lại làm long trọng như thế, sợ thiên hạ không biết sao?
Vô luận nhìn như thế nào, Phương Nam đó đúng là đang đùa thật, mặc dù không biết anh ta rốt cuộc cất giấu lá bài tẩy gì, nhưng cô vẫn có cảm giác anh ta đối với Tử Uyển là nghiêm túc, đây cũng là điều quan trọng mà cô tán thành cuộc hôn nhân này.
Tử Uyển là người chỉ để tâm một chuyện, mà cả lòng và mắt đều đặt hoàn toàn ở sở thích chụp ảnh của cô, cho nên ở phương diện tình cảm nhất định phải có người chủ động hướng dẫn cô mới được.
Cố Yên Nhiên ác độc cười trộm, khó được thấy tiết mục tình yêu đặc sắc này, cô nhất định phải xem thật kỹ cho thỏa mãn!
"Này, trên cổ cậu có gì vậy?" Cố Yên Nhiên giống như phát hiện đại lục mới nhỏ giọng kêu lên,"Có phải cậu bị muỗi đốt không? Thật là nhiều điểm đỏ à!"
"A!"Dương Tử Uyển theo bản năng đưa tay che cổ áo, mặt đỏ bừng. Cô đã cố ý mặc áo trong cao cổ, chẳng lẽ vẫn còn bị phát hiện?
Đáng chết! Đều do tên Vampire đó, không nên ở trên người cô lưu lại "Dấu vết yêu" gì gì đó, còn cắn toàn thân cô.
"Ha hả a. . . . . ." Cố Yên Nhiên ghé sát cô cười trộm, đâm đâm vào hông cô, "Còn làm vẻ mặt lãnh đạm nói cậu chỉ là một thế thân, thật ra thì các cậu đã "Như vậy, như vậy" đi? Thành thật khai báo, cậu có phải đã không còn là xử nữ?"
Dương Tử Uyển xấu hổ đỏ mặt giống như sắp chảy máu đến nơi, không cách nào hiểu được tại sao Cố Yên Nhiên có thể không hề cố kỵ nói ra những lời này.
" Quả nhiên thỏ trắng bé nhỏ vẫn bị sói xám to lớn ăn hết rồi." Cố Yên Nhiên thở dài, "Tớ vốn cho là cậu sẽ trở thành bà cô già chứ, không nghĩ tới lại nhanh hơn tớ một bước, thật là thế sự khó đoán à!"
"Yên Nhiên. . . . . ." Dương Tử Uyển trừng cô một cái, "Không đùa nữa được không?"
Cố Yên Nhiên vỗ vỗ vai của cô, "Ôi, đạo lý tình yêu nam nữ hiển nhiên này, huống chi đều đã là vợ chồng rồi, còn có gì mà phải thẹn thùng?"

Dương Tử Uyển che lỗ tai, dứt khoát không để ý đến cô nữa.
Cố Yên Nhiên cười một tiếng, tiếp tục giật nhẹ tay áo cố, "Này, nghe nói phụ nữ đều rất dễ yêu người đàn ông đầu tiên của mình à."
Dương Tử Uyển nghe vậy sửng sốt.
"Cho nên, cậu phải có lòng chuẩn bị để ý đi, đừng đến lúc phát hiện mình bỏ lỡ nhân tài quan trọng nhất lại hối hận không thôi."
Nghĩ bạn tốt hồ đồ như vậy, Cố Yên Nhiên không nhìn nổi, nhịn không được chỉ điểm cô một chút.
Chân mày Dương Tử Uyển nhăn lại, lâm vào trầm tư.
"Tiên sinh, có thư của phu nhân." Hứa tẩu đem một phong thơ đưa cho Phương Nam trong thư phòng.
Phương Nam khó có được ngày không đi làm, ở nhà làm việc.
" Đặt lên bàn là được rồi, cảm ơn thím." Hứa tẩu để thư xuống sau liền rời đi.
Phương Nam nhìn phong thư một cái, cũng không định xem thư, nhưng mà, khi anh nhìn thấy phía dưới phong thư. Nhìn thấy một chữ ký đặc biệt, ánh mắt đột nhiên lạnh lẽo.
Là Thái Xa Luân gửi tới. Anh cầm phong thư nặng trịch lên, từ bên trong lấy ra xem là một xấp hình.
Anh cầm lên định mang vất đi, do dự liên tục, cuối cùng vẫn không vất đi.
Năm phút đồng hồ sau, anh bấm điện thoại nói, "Lâm Phong, đến nhà tớ một chuyến được không?"
※ ※ ※
Sau giờ lên lớp, vì buổi chiều Dương Tử Uyển và Cố Yên Nhiên không có tiết nên hai người cùng nhau ra về.
Khi cô đi tớ cổng, trong sân trường có một giọng nam khàn khàn từ phía sau truyền đến.
"Tử Uyển! Dương Tử Uyển!"
Nghe được tiếng kêu, Dương Tử Uyển quay đầu lại, thấy một nam sinh cao lớn đeo mắt kính chạy về phía cô.
" Học trưởng? Có chuyện gì không?"
Người đến là bí thư hiệp hôi chụp ảnh tự nhiên cùng sinh thái trong trường học - Lâm Yến Nam.
Dương Tử Uyển cũng là thành viên trong hiệp hội, lúc chưa là trợ lý cho Thái Xa Luân, phần lớn thời gian cô cũng tiêu hao ở trong hiệp hội.
"Là như vậy, cũng sắp nghỉ hè rồi, Tần lão sư tính toán đi Châu Phi chụp hình, cô muốn mang mấy trợ lý theo, nhưng mà đồng học trong hiệp hội đều có chuyện bận hết, không biết em có hứng thú muốn đi? Dĩ nhiên kinh phí sẽ do hiệp hội phụ trách." Lâm Yến Nam vừa lau mồ hôi vừa nói.
Anh tìm Dương Tử Uyển mấy ngày, bởi vì kỹ thuật chụp hình của cô đã tương đối chuyên nghiệp, hiệp hội đề nghị lão sư, Tần lão sư cũng rất vừa ý cô, cho nên vô cùng hi vọng cô có thể cùng đi.
"Châu Phi?" Dương Tử Uyển kinh ngạc mở to mắt, nhảy cẫng lên hỏi: "Có thật không? Có thật không?"
"Đương nhiên là thật, hành trình cũng sắp xếp tốt rồi, nếu như em muốn đi, hôm nay sẽ phải dự tính vé máy bay cùng chỗ ở. Anh cũng sẽ cùng đi."
"Em dĩ nhiên muốn đi! Đây là ước mơ lớn nhất của em mà.!"Tim Dương Tử Uyển suýt nữa muốn nhảy ra ngoài lồng ngực.
"Này, cậu không cần cùng Phương Nam thương lượng một chút sao?" Cố Yên Nhiên kéo kéo tay của cô, nhắc nhở cô đã là người phụ nữ có gia đình.
" Không sao đâu, anh ta là anh ta, tớ là tớ." Dương Tử Uyển không quan tâm nói.
Dù sao cô và Phương Nam chẳng qua là hợp đồng hôn nhân, cô cũng đã thực hiện nghĩa vụ trong hợp đồng, Phương Nam không có quyền lợi trói buộc cô nữa.
"Vậy cứ như đã nói! Đúng rồi, điện thoại di động của em phải luôn mở a, nếu như tạm thời có chuyện gì còn liên lạc được."
Lâm Yến Nam lại dặn dò đôi câu mới rời đi.
Dương Tử Uyển cùng Cố Yên Nhiên tiếp tục đi về phía cổng trường.
Rốt cục có thể đến Châu Phi đi, nơi đó là Thiên đường thế giới tự nhiên, có thể thấy rừng Mưa nhiệt đới, cũng có sa mạc nhiệt đới, còn có thể thấy nhiều loại động vật cùng thực vật hoang dại, vạn tuế, vạn vạn tuế! Dương Tử Uyển hưng phấn vô cùng.
"Nhìn, xe riêng tới đón ." Cố Yên Nhiên vội vàng ngăn cô lại, đưa tay chỉ cổng trường.
Một xe BMW màu đen đứng ở phía ngoài cổng trường, đứng bên cạnh xe càng làm người khác chú ý hơn là một người con trai khôi ngô tuấn tú.
Dương Tử Uyển không khỏi chu cái miệng nhỏ nhắn. Thật là âm hồn không tiêu tan! Cô thật vất vả mới cao hứng được một lát, thế mà người này lại xuất hiện.
"Cùng đi ăn cơm đi?" Phương Nam vẫy tay với cô mỉm cười.
Dương Tử Uyển định xoay người chuẩn bị rời đi, lại bị Cố Yên Nhiên lôi kéo, trực tiếp áp tải đi đến phía Phương Nam.
"Phương tiên sinh, nữ nhân vừa khó tính lại hay giận dỗi này giao lại cho ngài, coi trọng cô ấy."
"Cám ơn." Phương Nam đương nhiên mà đón lấy, cũng đem Dương Tử Uyển nhét vào trong xe, không để ý tới giãy giụa phản kháng của cô.
Sau anh xoay người, nho nhã lễ độ nói với Cố Yên Nhiên: "Em là Cố tiểu thư?"
"Anh biết em?" Cố Yên Nhiên có chút vui mừng, không khỏi ra vẻ bộ dáng tiểu nữ nhân xấu hổ.
"Em là Cố Yên Nhiên, bạn thân duy nhất của Dương Tử Uyển." Phương Nam mỉm cười nói: "Cùng đi ăn cơm? Anh mời khách."
"Em thật sự rất muốn đi cùng." Cô mở to mắt long lanh đảo quanh, cuối cùng vẫn là vậy tay, "Đáng tiếc làm kỳ đà cản mũi sẽ bị sét đánh , em lại rất sợ chết, cho nên không thể làm gì khác hơn là tự mình đi về."
Phương Nam gật đầu một cái, ngồi vào xe, thuận tiện thay Dương Tử Uyển vẫn còn đang tức giận nịt chặc giây an toàn, mới vẫy tay tạm biệt Cố Yên Nhiên.
Nhìn xe nghênh ngang rời đi, Cố Yên Nhiên đá đá mặt đất, lắc đầu một cái."Thiệt là, Tử Uyển tại sao phải tức giận? Nam nhân tốt như vậy tự mình đến đón, nếu là mình cao hứng còn không kịp đây. Ôi, có người yêu thật tốt, hại ta cũng muốn có một tình yêu Điềm Điềm mật mật. . . . . . Thượng Đế Vạn năng a, xin ban cho con một gã Mãnh Nam đi!"
"Anh hôm nay rất rảnh rỗi sao?" Dương Tử Uyển liếc Phương Nam một cái, lạnh lùng châm chọc nói.
"Vì em, anh có thể bất cứ lúc nào cũng rảnh rỗi." Anh rất tự nhiên trả lời như vậy.

Dương Tử Uyển hừ một tiếng. Nói hay hơn hát, ai tin?
"Đi ăn món Pháp được không?" Phương Nam đề nghị.
"Không muốn."
"Món Zehder?"
"Không muốn."
"Vậy món Nhật? Món Hàn?" Anh rất kiên nhẫn hỏi.
"Cũng không muốn."
"Vậy em quyết định đi tới nơi nào ăn." Phương Nam cuối cùng cũng không có cách ứng phó với một phụ nữ đang giận dỗi, anh vẫn không có kinh nghiệm gì.
Trước giờ, lúc gặp gỡ, kết giao, đều là phụ nữ lấy lòng anh, nhưng mà, ngoại lệ như Dương Tử Uyển ngược lại khiến anh cảm thấy thích, chẳng lẽ đàn ông trời sinh đều là ngu ngốc?
Dương Tử Uyển cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, dù sao vừa nhìn thấy anh ta, cả người cô liền cảm thấy có cái gì không đúng.
Anh ta và cô rõ ràng không có bất kỳ tình cảm nào, tại sao anh ta còn phải dây dưa với cô như vậy? Đã liên tục thanh minh với anh ta, cô sẽ không làm trở ngại kế hoạch vơ vét tiền của anh ta, hai người đều tự có cuộc sống riêng của mình, anh ta còn có cái gì không yên lòng? Không nên làm xáo trộn cuộc sống yên tĩnh của cô.
Cuối cùng, Dương Tử Uyển suy nghĩ, giảo hoạt nói: "Vậy. . . . . . Đi ăn quán ven đường là được rồi."
Người như Phương Nam sống an nhàn sung sướng, trên người mặc trang phục trên trăm vạn, khẳng định ngay cả quán ven đường là cái gì cũng không biết, tưởng tượng anh ta ở nơi đó vừa lúng túng vừa xấu hổ, Dương Tử Uyển cười trộm không dứt ở trong lòng.
Lấy tiền đập tôi? Tốt, tôi sẽ dạy anh kiến thức về cuộc sống của dân chúng bình thường!
Phương Nam nghi ngờ nhìn một chút tiểu nữ nhân đang cười trộm không dứt, bất đắc dĩ lắc đầu một cái. Cô thật đúng là một tiểu hài tử a.
"Trời rất nóng, em nhất định phải ăn quán ven đường?"
"Xác định!" Dương Tử Uyển mãnh liệt gật đầu.
Phương Nam, người nhất định phải xấu hổ rồi.
※ ※ ※
Nhưng mà, kết quả lại làm Dương Tử Uyển thất vọng.
Cô lộn xộn gọi một đống đồ lớn, có bánh ống Aberdeen, gà rán, kem xoài, đậu phụ thối, miến hàu, muốn nhìn bộ dáng Phương Nam bị làm khó.
Nhưng hết lần này tới lần khác chỉ có một nam nhân phong độ mặc quần áo cao cấp thoải mái ngồi ở giữa quán ăn vặt, cũng không hoảng không vội, ăn đậu phụ thối.
Không chỉ có Dương Tử Uyển trợn mắt há hốc mồm nhìn, những khách hàng khác cũng không nhịn được liếc mắt nhìn anh.
Dương Tử Uyển không nhịn được len lén giậm chân, tại sao không thể thành công làm anh ta xấu hổ một lần?
"Khi còn bé, anh đã từng ở nơi khó khăn hơn rất nhiều, ăn những món kém hơn rất nhiều." Phương Nam chợt nói như vậy.
Dương Tử Uyển sửng sốt, ngạc nhiên nhìn anh.
Phương Nam khẽ mỉm cười với cô.
Cô chột dạ cúi đầu, đột nhiên nhớ tới Phương Nam chỉ là đứa nhỏ được Nghê Vạn Hùng nhận nuôi, trước khi vào nhà giàu có thế lực, anh chỉ là một cô nhi.
"Thật xin lỗi. . . . . ." Cô lẩm bẩm.
"Đứa ngốc." Phương Nam vuốt vuốt tóc của cô, "Những thứ thức ăn này dù không lịch sự nhưng thật sự rất ngon, cũng rất có vị tình người."
"Ừ." Dương Tử Uyển gật đầu một cái. Cô thích loại không khí náo nhiệt này, không thích nhà hàng cao cấp làm cho người ta cảm thấy mất tự nhiên. Có lẽ, cô thật không thích hợp trong xã hội thượng lưu đi?
"Buổi chiều chuẩn bị đi nơi nào chơi? Hoặc là đi du lịch ngắn một lần? Anh lái xe." Phương Nam đề nghị.
"Anh. . . . . . Nếu như có thời gian, sao không đi bệnh viện thăm Nghê tiên sinh đi?" Dương Tử Uyển không khỏi cau mày.
"Ông không cần người thăm."
"Anh nói gì vậy?" Nghe được anh ta trả lời lãnh đạm như thế, Dương Tử Uyển rất tức giận.
"Sự thật chính là như thế, coi như đi, ông cũng không gặp em." Phương Nam nâng kính, chậm rãi nói.
Đúng là, cô ngày hôm qua đi bệnh viện, nhưng bác sĩ chính nói Nghê Vạn Hùng không muốn gặp bất kỳ ai.
"Nhưng mà. . . . . .Không có ai là không cần người ở bên, nhất định ông hiện tại rất cô độc, rất tịch mịch, ông có đồng ý gặp anh hay không là một chuyện, tấm lòng tận tâm của hậu bối lại là một chuyện." Dương Tử Uyển có chút kích động nói, cô có thời gian liền chạy đến bệnh viện, để thăm cha, cũng là để thăm Nghê Vạn Hùng.
Tình trạng vết thương của cha đã từ từ chuyển biến tốt, mặc dù mẹ cùng anh trai đều nói không cần cô bận tâm tiền thuốc men, nhưng cô vẫn đem tiền tiết kiệm để mua máy ảnh cao cấp giao ẹ.
Mặc dù đã sớm biết cô chỉ là một cô nhi được nhận nuôi, nhưng cô vẫn coi hai người là cha mẹ ruột thịt, hơn nữa, so với cha mẹ đẻ vất bỏ cô, hai người đã nuôi dưỡng và dạy dỗ cô lớn lên, cho cô một gia đình ấm áp, không phải là càng cần hiếu kính sao?
Tại sao Phương Nam được Nghê Vạn Hùng coi là người thừa kế lại tuyệt tình như vậy?
Anh ta quả nhiên là tên vô tình vô nghĩa khốn kiếp!
Bởi vì Phương Nam bây giờ không lay chuyển được Dương Tử Uyển, không thể làm gì khác hơn là mang cô đi tới bệnh viện.
Kết quả đúng như lời Phương Nam nói, Nghê Vạn Hùng không chịu gặp bọn họ,
" Tại sao phải như vậy chứ?" Trên hành lang, Dương Tử Uyển hoang mang cắn môi.
Cô bây giờ không thể hiểu những người có tiền này, làm sao ngay cả ngã bệnh cũng kỳ quái như thế, người đang lúc ốm đau không phải là càng suy yếu càng khát vọng tình thân sao? Tại sao Nghê Vạn Hùng không muốn có người bầu bạn?
Hay là. . . . . .Ông biết cô là giả danh?
Dương Tử Uyển vì thế cảm thấy ưu tâm lo lắng.

"Tính của ông vẫn cứ như thế." Phương Nam xoa xoa mái tóc của cô, mê luyến xúc cảm mềm mại suôn mượt kia, "Cá tính của ông quá mức kiên cường, luôn hy vọng ở trước mặt mọi người thấy mình có hình dáng hoàn mỹ nhất, cho nên không muốn bị người khác thấy dáng vẻ suy yếu vô lực lúc ngã bệnh, kể cả người thân cũng không muốn."
"Như thế không phải sống rất khổ cực sao?" Không biết tại sao, mặc dù chỉ gặp Nghê Vạn Hùng có một lần, Dương Tử Uyển lại phá lệ quyến luyến đối với lão nhân gia này, vừa nghĩ tới ánh mắt kia lúc nhìn cô tràn đầy kích động, khiến cô đau lòng không dứt.
Con người đúng là một loại động vật kỳ lạ, bất kể nghèo khó hay phú quý đều có phiền não, cho dù đã đứng ở trong đám người cao nhất, Nghê Vạn Hùng hình như cũng không sung sướng.
"Được rồi, tới cũng đã tới, chúng ta cũng nên đi thôi?" Phương Nam hỏi.
"Tôi đi thăm cha tôi một chút." Dương Tử Uyển từ trong tay của anh giãy giụa thoát ra, xoay người đi về phía một hành lang dài khác.
Phương Nam thở dài, nghĩ thầm vậy cũng coi như bố vợ của anh, vì vậy liền đi theo cô tới khu phòng bệnh bình thường.
※ ※ ※
Khi hai người đi qua một gian phòng bệnh vừa lúc cửa phòng mở ra, có người đi ra, người nọ vừa nhìn thấy Dương Tử Uyển, giật mình mở miệng gọi một tiếng.
"Dương Tử Uyển?"
Dương Tử Uyển dừng bước lại, "Sư mẫu? Cô sao lại ở đây?"
Người phụ nữ trung niên mái tóc có chút rối tung, ánh mắt sưng đỏ chính là vợ của Thái Xa Luân - Tử Giai Văn.
Đôi môi Từ Giai Văn run rẩy, bước nhanh đi tới trước mặt cô, vung tay tát cô một cái thật mạnh, khiến Dương Tử Uyển lảo đảo, suýt nữa té lăn trên đất.
"Sư mẫu?" Dương Tử Uyển khiếp sợ nhìn bà, không hiểu tại sao mình lại bị đối xử như vậy.
"Phi! Cô còn có mặt mũi gọi tôi là sư mẫu? Hồ ly tinh! Chuyên quyến rũ đàn ông, đồ đê tiện, tôi muốn đánh chết cô!" Từ Giai Văn không khống chế được cảm xúc, lại muốn nhào tới, thật may Phương Nam kịp thời đuổi tới ngăn cản.
Những phòng bệnh khác cũng mở cửa ra, bệnh nhân cùng thân nhân nhao nhao quây xem náo nhiệt.
"Cô sao lại nói vậy?" Dương Tử Uyển hoàn toàn không hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
"Nói gì thích chụp ảnh, chẳng qua là kỹ xảo quyến rũ đàn ông của cô đi? Chơi đã Thái Xa Luân nhà ta liền một cước đá văng, trèo được cành cao đi! Xa Luân háo sắc tôi thừa nhận, nhưng cô vì sao còn đả kích ông ấy, bức tử ông ấy?A___ trời ơi, bảo tôi sau này biết sống thế nào a?" Từ Giai Văn kích động quỳ gối trên sàn nhà lớn tiếng khóc.
"Bức tử ông ta?" Dương Tử Uyển kinh hãi, không để ý Phương Nam ngăn cản, vọt tới Từ Giai Văn trước mặt ôm lấy hai vai của bà hỏi: "Thái tiên sinh ông ta thế nào? Tôi làm sao có thể bức tử ông ấy?"
Là ông ta thiếu chút nữa bức tử tôi được không? Tôi lúc nào thì đi quyến rũ ông ta? Là ông ta tự chụp hình tôi, tôi cũng thiếu chút nữa bị ông ta hù chết! Nhưng những lời này một câu Dương Tử Uyển cũng không nói ra ngoài miệng.
"Bây giờ còn giả bộ không có việc gì sao, không phải cô sai khiến thì là ai? Xa Luân đã nói tất cả, đã nói tất cả, ô. . . . . ."
"Tôi sai khiến?" Dương Tử Uyển dở khóc dở cười, cô lúc nào thì đã làm chuyện như vậy? "Thái tiên sinh ở bên trong? Ông ta không chết đúng không?"
"Tay của ông ấy bị phế, có khác gì đã chết? Sau này tôi sống làm sao bây giờ? Oa. .. .. . "Từ Giai Văn lên tiếng khóc rống.
Dương Tử Uyển buông bà ra, xoay người chuẩn bị đẩy cửa phòng phía sau bà ra. Thái Xa Luân nhất định đang đang ở bên trong.
"Không được vào." Phương Nam lập tức bắt lấy cô.
"Tôi muốn xem ông ta thế nào, mặc dù không phải tôi làm." Dương Tử Uyển khóa chặc chân mày nói.
"Không có gì đẹp mắt. Tay phải bị phế." Phương Nam nhàn nhạt nói.
Dương Tử Uyển lần nữa khiếp sợ.
"Phải . . . . .Anh?"
"Đúng, là anh."
Sau khi nhận được những bức hình kia, anh nhờ Âu Dương Lâm Phong điều tra chuyện này, cũng giao phó cậu ta "xử lý" tốt vụ này.
Từ Giai Văn cũng ngừng khóc thút thít, hoảng sợ nhìn người con trai lạnh như núi bằng ở trước mặt, bị ánh mắt đáng sợ như vậy nhìn chăm chú, bà cũng không có gan thét lên.
"Tại sao?" Dương Tử Uyển chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh tối đen.
Tại sao có thể như vậy? Cuộc đời cô bị phá hũy cũng thôi đi, chẳng lẽ người liên tới cô cũng bị phá hủy trong tay người đàn ông này sao? Thái Xa Luân cho dù có lỗi, cũng không cần phế tay của ông ta. Đối với một nhiếp ảnh gia mà nói, tay bị hủy, còn có thể làm cái gì?
Huống chi là cô có lỗi trước, cô không nên làm mất phim ảnh quan trọng như vậy!
"Ông ta làm chuyện không nên làm, xâm phạm người không nên phạm, như thế mà thôi." Phương Nam đút tay vào túi quần, lạnh lùng đứng nghiêm.
"Như thế mà thôi? Như thế mà thôi anh lại phế tay của ông ta? Mạng người anh coi là cái gì? Cuộc sống người khác ở trong mắt anh là gì? So một con kiến còn không bằng sao? Anh cho rằng mình là ai? Chúa tể muôn loài hay là Thượng Đế? Anh luôn như vậy, luôn mang dáng vẻ cao cao tại thượng!" Dương Tử Uyển giận đến cả người phát run, thanh âm cũng thay đổi khàn khàn.
Khóe miệng Phương Nam co quắp một cái, chăm chú nhìn cô thật sâu một cái, sau đó xoay người rời đi, bóng lưng cô độc mà kiên quyết.
Dương Tử Uyển nắm chặt quả đấm từ từ buông ra, trợt ngồi ở trên sàn nhà, nước mắt từng viên một lăn trên khuôn mặt.
Khốn kiếp! Anh cái tên đại khốn kiếp này. . .. .. .. .



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.