Không mất bao lâu, Hoắc Thanh Châu đã bước vào chung sống với Thẩm Duệ.
Chính là Thẩm Duệ sắp xếp cho hắn ở khách phòng đối diện, nơi mà trước kia khi Hàn Tân Đình còn là Hàn Tân Đình từng ở (nghĩa là trước lúc Hàn Tân Đình bị Hoắc Thanh Châu nhập vào), vì tình cảm hai người lúc xưa không mặn nồng cho lắm, sau này khi Hoắc Thanh Châu thay thế, căn phòng này được bỏ trống làm phòng khách. Thẩm Duệ cho hắn ở nơi này chứng tỏ không hề coi hắn như là khách mà đã ở một vị thế khác rồi, Hoắc Thanh Châu vì điều này mà vui sướng không thôi.
Thật sự thì Thẩm Duệ sắp xếp Hoắc Thanh Châu ở phòng đó cũng là vì muốn hắn ở nơi gần mình nhất chứ không hề có chút ý nghĩ “sâu xa” như Hoắc Thanh Châu.
Thời gian trôi qua cũng được mấy ngày từ khi Hoắc Thanh Châu vào ở, vào một buổi sáng Hoắc Thanh Châu đi vào phòng đánh thức Thẩm Duệ dậy mới có chút cảm giác không phải, tất cả đồ đạc liên quan đến Hàn Tân đình đã đều đi đâu mất, bất kể là trên tường hay trên kệ,…..
Cảm thấy lạ nên liền đi một vòng quanh phòng mà xem xét, đến gần góc phòng mới phát hiện một cái hộp, thấy trong đó là tất cả đồ đạc của Hàn Tân Đình, trong lòng cảm thấy ấm áp, nhưng cũng chua xót không thôi, trên mặt bất tri bất giác lộ ra một nụ cười mềm mại.
Thẩm Duệ sao lại cất đi mấy thứ này, không phải y vẫn còn rất yêu thương, nhớ nhung Hàn Tân Đình sao? Làm như thế để làm gì, cẩn thận ngẫm lại cũng chỉ còn một nguyên nhân.
Hắn nhẹ nhàng đến bên đánh thức Thẩm Duệ dậy, thấp giọng hỏi: “Vì sao lại đem tất cả đồ của cô ấy cất lại vậy?”
Thẩm Duệ còn đang chưa tỉnh táo, liền bừng tỉnh khi nghe Hoắc Thanh Châu hỏi đến vấn đề đó, nên trả lời làm sao đây, cả hai bên tai đều đã đỏ hồng cả lên.
“Anh sợ tôi vô tình sẽ nhìn thấy sao?” Hoắc Thanh Châu hỏi trực tiếp vào vấn đề.
Thẩm Duệ vẫn im lặng không nói gì, giờ thì mặt cũng đỏ không thôi.
Hoắc Thanh Châu đột nhiên nở nụ cười, còn cười lớn tiếng. Hắn đem tất cả mọi thứ trong hộp trả về chỗ cũ vốn có của nó, còn bộ đồ ngủ kia của Hàn Tân Đình thì đem máng lại vào tủ quần áo.
“Thẩm Duệ, như vậy là được rồi.” Hoắc Thanh Châu cười muốn híp cả mắt lại, “Thật sự như vậy là quá đủ rồi.”
Thẩm Duệ cái gì cũng chưa nói chỉ hốt hoảng quan sát nụ cười kia, có cái gì đó rất lạ thoáng qua.
———- Nụ cười đó làm cho y không rời được, có gì đó rất ấm áp, rất quen thuộc………