Bí Mật - Lạc Duệ

Chương 22



Một cơn gió nhẹ thổi tới, cơn gió tươi mát khác hẳn với cái vẩn đục của thành phố này, ngước lên phía trước, bầu trời cũng không như những mãnh vụn rời rạc trong thành phố…

Sau khi không chịu nổi chuyện kia, La Thượng Thần không có dũng khí cũng không có cách nào chống lại, cho nên cậu đành yếu đuối mà bỏ trốn… Ngày đó, đợi Hàn Vũ Thiên rời đi, cậu dùng răng từng chút từng chút cắn đứt sợi dây, vội vàng về nhà gom vài thứ rời Đài Loan…

Hiện tại cậu đang ở Ngạc Châu, một nơi cách Đài Loan rất xa, lại là vùng nông thôn hẻo lánh..

“Anh La.” Một giọng nói dịu dàng kéo La Thượng Thần trở lại.

“Tiểu Khiết, có việc gì…? A, cám ơn.” La Thượng Thần còn chưa nói xong, một chiếc áo đã được nhẹ nhàng khoác lên người.

“Không có việc gì, chỉ là thấy anh đang ngẩn người, lạnh như vậy mà cũng không để ý.”

“Anh…” Bị người khác nhắc nhở, La Thượng Thần mới phát hiện mình đã lạnh đến nổi hết cả da gà. “Thế mà lại để em chăm sóc anh, Tiểu Khiết, em mới nên mặc nhiều một chút.”

“Em mặc rất nhiều rồi, nhiều đến mức sắp phát hỏa rồi!” Tiểu Khiết nhìn La Thượng Thần cười tinh nghịch, cô luôn coi người con trai ôn hòa này như anh cả trong nhà.

“Tiểu quỷ, nếu em bị cảm lạnh, bác trai sẽ giết anh đó.” Nhẹ nhàng cười, La Thượng Thần nhìn cô bé chừng mười bảy mười tám tuổi này, có chút đau lòng, cô đang phải chịu đựng một căn bệnh nghiêm trọng nên không thể hưởng thụ tuổi trẻ như những thanh thiếu niên đồng trang lứa.

“Tiểu quỷ cái gì? Khụ, em mười tám rồi nha!” Tiểu Khiết nói có chút nhanh, ho nhẹ một tiếng, làm La Thượng Thần vội vàng đi lấy nước.

Nhìn Tiểu Khiết ngoan ngoãn uống nước xong, La Thượng Thần ngồi xuống chỗ cũ, nhiệm vụ hiện tại của cậu chính là cố gắng chăm lo cho cô bé tinh quái này, mới không uổng công gia đình này cho cậu ở lại. Nhưng gia đình này thật ra chỉ có hai người là bác trai và Tiểu Khiết, nếu không phải bác trai nhiệt tình trong lúc mình khó khăn nhất ra tay giúp đỡ, thì mình, bản thân mình…

…….

Cả cuộc đời này… cũng không muốn gặp lại người kia.

“Anh La…” Tiểu Khiết nhẹ nhàng mở miệng.

“Ừm?”

“Anh đã từng yêu chưa…?”

“A! Chưa, chưa có.”

“Gạt người! Sao lại không có?” Tiểu Khiết chưa từ bỏ ý định, tiếp tục gặng hỏi.

“Thực sự không có.” La Thượng Thần bất đắc dỉ cười khổ một chút. Sau khi hiểu biết về thân thể của mình, La Thượng Thần từ trước đến giờ đều giữ khoảng cách với người khác, mà người duy nhất làm cho cậu động tâm lại là người kia…

Với người đó.. thật sự có thể gọi là tình yêu sao…? Tình cảm hắn đối với mình… thậm chí ngay cả một lời nói yêu cũng chưa từng nhắc tới…

“Vậy… người thích cũng phải có chứ!” Tiểu Khiết nghĩ nghĩ, cong miệng.

“……” Thích sao… Không chỉ có vậy đi… Đối với người kia… tuy trái tim bây giờ đã chết… nhưng không thể chối bỏ sự thật rằng mình thật sự đã yêu rất sâu đậm… Hàn… Bởi vì nhớ tới người kia, khuôn mặt La Thượng Thần thoáng mang nét buồn.

“… Anh La, trông anh rất đau lòng…” Tiểu Khiết nhìn La Thượng Thần cẩn thận nói.

“Anh?” Không muốn nhớ lại chuyện trước kia, tất cả đều đã qua, cậu… Không được! Không thể nhớ nữa! La Thượng Thần lấy lại tinh thần mỉn cười nhìn Tiểu Khiết. “Làm gì có.”

Miễn cưỡng cười đáp lại, ngay cả cô bé cũng nhìn thấy La Thượng Thần giấu đầu lòi đuôi.

“…… Anh Thần, không cần miễn cưỡng cười như vậy…” Tiểu Khiết ngừng một chút, hai tay xoa xoa hai má La Thượng Thần. “… Bây giờ anh không muốn nói em cũng không ép, chờ anh muốn nói em nhất định sẽ nghe…. Anh vui vẻ lên một chút, được không?”

Có chút kinh ngạc khi thấy suy nghĩ chu đáo của cô, La Thượng Thần ngây người, rồi nắm lấy tay cô bé như cảm ơn, La Thượng Thần tự đáy lòng cảm tạ thiện ý của đối phương. “… Cám ơn em, Tiểu Khiết…”

Bất luận việc gì mình cũng không muốn quan tâm nữa, bất luận hắn làm sao biết được bí mật của mình, hay hắn đối với mình rốt cuộc là…. Quên đi, cứ như vậy đi, không gặp lại nữa, để cho thời gian hòa tan hết thảy…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.