Bí Mật - Lạc Duệ

Chương 51: Phiên ngoại (ngày lễ tình nhân)



Bởi vì thân thể đang trong thời gian mang thai mà không thể ra ngoài; Nhưng trừ bỏ việc đó ra, Hàn Vũ Thiên cũng đối với cậu có thể nói là dư tác dư cầu, cho dù được bảo vệ tốt, nhưng bị chăm bẵm cmquá đáng, La Thượng Thần vẫn là có thấy chút nhàm chán.

Nhưng cũng biết một người đàn ông mang thai bộ dáng mập mạp lại ghê tởm, không có khả năng ra ngoài… Đúng, chính là cảm thấy không thú vị, một mình ở trong phòng buồn chán, mà thân là Ngự hoàng, Hàn Vũ Thiên công việc bề bộn…… Đương nhiên cậu cũng không dám lên tiếng, chỉ hy vọng hắn có thể ở nhà cùng làm bạn với mình.

Chính cậu còn không biết tại sao mình có thể đưa ra loại yêu cầu này. Ngày qua ngày, tuy rằng nhận thức được thời gian đang trôi qua, nhưng cũng không thể làm gì tích cực hơn, mặc dù nhàn nhã nhưng lại thực sự quá nhàm chán, ngay cả khi biết ngày mấy tháng mấy cũng không có biện pháp để tận hưởng lạc thú mỗi ngày.

Cho nên vào tối trước ngày này, La Thượng Thần vẫn không có cảm giác gì đặc biệt, có ngày 14 tháng 2, chẳng phải mỗi tháng cũng đều có ngày 14 sao, có gì đáng ngạc nhiên.

Nằm ở trên giường, La Thượng Thần mắt nhắm mắt mở còn chưa tỉnh ngủ theo bản năng vuốt ve cái bụng tròn tròn của mình. “Ân……” Nhẹ nhàng hừ một tiếng, có chút mơ màng mở to mắt.

Ngoài cửa sổ một mảng sáng ngời, La Thượng Thần trừng mắt nhìn, hơi hơi thanh tỉnh một chút mới phát hiện, trời đã sáng lâu rồi. “Sao lại ngủ lâu như thế chứ…?” La Thượng Thần lầm bầm lầu bầu, có chút ảo não.

Trễ như thế rồi, vậy chắc Hàn Vũ Thiên… cũng không có ở nhà đi?

La Thượng Thần phức tạp thầm nghĩ. Có chút cố sức cử động thân mình, cho dù biết là không có nhưng vẫn không tự chủ được nhìn về phía bên kia giường.

Quả nhiên là không có. Dù đã đoán biết trước nhưng vẫn có chút kinh ngạc.

Bởi vì bên cạnh cậu có một bó hoa hồng đỏ tươi được bao gói cẩn thận.

Trên cánh hoa còn đọng lại những giọt sương trong suốt, dường như vừa hái không bao lâu.

Bó hoa rất đẹp làm cho La Thượng Thần chần chừ một chút.

Hôm nay là… “Đúng rồi, hôm nay là lễ tình nhân a…” Cuối cùng nhớ tới ý nghĩa của ngày hôm nay, La Thượng Thần khóe miệng cong lên, tựa vào thành giường.

Thân thủ đem bó hoa ôm vào trong ngực, nhìn những đóa hoa nở to, La Thượng Thần nhẹ nhàng chạm vào những cánh hoa mềm mại đó. Nhìn nhìn lại bó hoa trên tay, tay còn lại vẫn là theo bản năng phủ trên bụng, nở nụ cười.

Quả nhiên là hắn làm a… Tuy rằng không phải tự tay đưa nhưng là La Thượng Thần vẫn rất thích kinh hỉ này, ôm lấy bó hoa hồi lâu, nhìn những cánh hoa đỏ thắm, nhẹ mỉm cười.

Tuy là thích nhưng cũng không thể ôm hoa cả ngày ngồi trong phòng được, La Thượng Thần chậm rãi đứng dậy, đem bó hoa đặt lên bàn, để chút nữa quay lại xem.

Tay vịn tường, thuận theo cầu thang cuốn đi xuống lầu, La Thượng Thần lại kinh ngạc nhìn đến người đáng lẽ không nên xuất hiện ở đây lúc này, hơn nữa trên người còn mang tạp dề, trên tay cầm chảo cùng đôi đũa. “Anh… Hàn Vũ Thiên, anh sao vậy…”

Cho dù thân mình đang mang tạp dề cũng không làm giảm đi vẻ anh tuấn cùng khí phách, Hàn Vũ Thiên nhìn La Thượng Thần, khóe miệng chợt nở lên nụ cưởi. “Dậy rồi? Vừa vặn có thể ăn bữa sáng, đến phòng ăn đi.”

“Ách…” Nhìn Hàn Vũ Thiên, La Thượng Thần có chút không được tự nhiên chậm rãi đi tới phòng bếp, vừa cảm thấy kỳ quái lại vừa buồn cười. Kỳ quái là tại sao hôm nay Hàn Vũ Thiên lại ở nhà, không đi xử lý công việc; Buồn cười là… Hình tượng Hàn Vũ Thiên mang tạp dề ở trong phòng bếp bận rộn thật đúng là không dám tưởng tượng!

Siêu, siêu không thích hợp… La Thượng Thần nhìn tới Hàn Vũ Thiên đang đi vào, nhịn không được che miệng cười trộm.

“Cười cái gì?” Hàn Vũ Thiên biểu tình sủng nịch mở miệng, đẩy La Thượng Thần hướng vào nhà ăn.

“Không có.” Đảo ánh mắt sang hướng khác, La Thượng Thần ho nhẹ, cố tình đánh trống lãng. “Tại sao hôm nay anh lại… Ở nhà?”

Kéo ghế ra, Hàn Vũ Thiên cẩn thận hầu hạ La Thượng Thần bởi vì mang thai mà bất tiện ngồi xuống. “Bởi vì … Hôm nay là ngày lễ tình nhân, nghỉ.”

“A?” Ngày lễ tình nhân cũng có thể nghỉ sao?

La Thượng Thần nhìn Hàn Vũ Thiên thật tình trả lời, có chút há hốc mồm. Dù gì hắn cũng là lão đại, nói nghỉ là có thể nghỉ, vậy… Mọi người ở đó chắc cũng được nghỉ hết đi?

La Thượng Thần nhìn đến bữa sáng trông có vẻ ngon miệng, lại lăng lăng nhìn về phía Hàn Vũ Thiên, không dám tin. “Cái này… Là anh làm sao?”

Thật không dám tin… Tuy rằng đây chỉ là những món ăn đơn giản, nhưng là thật sự bất ngờ nha.

Hôm nay hẳn là không phải ngày lễ tình nhân mà là ngày của những kinh hách đi.

“Đúng.” Hàn Vũ Thiên bình đạm cười cười, đặt một chén cháo đến trước mặt La Thượng Thần. “Nhanh ăn đi, đừng để bé con đói.”

Nhìn đến hành động của Hàn Vũ Thiên, La Thượng Thần có chút đỏ mặt, thấp giọng. “Em là có thể tự đến đó lấy…” Hành vi của hắn giống như là đang đối với con nít vậy…

“Bị phỏng sẽ rất phiền toái, anh sẽ đau lòng, ân?” Hàn Vũ Thiên vuốt lên mái tóc rối của La Thượng Thần, mỉm cười.

“……” Chẳng qua là lưỡi mèo mà thôi… Còn có, sáng sớm có cần nói những lời tâm tình như vậy không? Nghe thật khó tiêu nha.

Con nói xem có phải không, Tiểu Tiểu?

La Thượng Thần không có mở miệng, ngoan ngoãn nâng chén lên, từng ngụm từng ngụm ăn.

Nhưng chưa được bao nhiêu liền phát hiện Hàn Vũ Thiên còn chưa chịu ăn, chính là ngồi ở một bên nhìn mình, mỉm cười.

… Cười cái gì?

… Tuy rằng tươi cười không có gì là sai, nhưng mà bị người ta nhìn khi ăn như vậy làm sao ăn tiếp a!

La Thượng Thần mặt nhăn, buông chén xuống, nhìn về phía Hàn Vũ Thiên.”……”

Nhìn đến La Thượng Thần đột nhiên như vậy, Hàn Vũ Thiên có chút hoang mang hỏi, tựa hồ còn có thêm một chút, một chút kích động. “Sao vậy? Không hợp khẩu vị sao?”

“… Không phải.” Là vì anh cứ nhìn, ăn không vô! “Anh sao vậy… Không ăn sao?

Vừa nói xong, La Thượng Thần mới nhớ là mình mở miệng quá muộn, lúc này mà nói, Hàn Vũ Thiên hẳn là đã ăn qua bữa sáng.

Nhưng là sau khi vừa nói xong, Hàn Vũ Thiên lại đứng dậy đi lấy một cái chén khác, cũng mang ra một chén cháo, tự ngồi ăn.

La Thượng Thần nhìn Hàn Vũ Thiên hơi choáng váng. “… Anh… Không cần miễn cưỡng…”

“Vừa lúc cũng đói bụng.” Hàn Vũ Thiên nhún nhún vai, không thèm để ý, mỉm cười. Nhưng chỉ có chính hắn mới biết, hắn… Kỳ thật một chút cũng không đói.

Đối với Hàn Vũ Thiên kiên trì, La Thượng Thần cũng không cách nào ngăn cản, hai người lẳng lặng ăn, không nói lời nào.

Nhưng là Hàn Vũ Thiên một bên cứ tự động gắp thức ăn thêm cho La Thượng Thần, làm cậu có chút khó chịu. Nhìn người trước mắt miễn cưỡng ăn xong, nhưng chén của mình trong chớp mắt lại bị xếp thành núi nhỏ, La Thượng Thần cuối cùng nhẫn nại không được, liền mở miệng. “Đủ rồi, anh không cần giúp em gắp, em no rồi…”

Hàn Vũ Thiên dừng động tác lại, khẽ nhíu mày. “… Thư Nại nói, phụ… A… Em nên ăn nhiều một chút.”

“……” La Thượng Thần nhìn Hàn Vũ Thiên, hơi hơi nheo mắt lại, cảm thấy mình nếu không nghe lầm Hàn Vũ Thiên thiếu chút nữa thốt ra từ gì đó. “Anh vừa muốn nói cái gì? Muốn nói phụ nữ mang thai sao!?”

Nhìn La Thượng Thần đen mặt, Hàn Vũ Thiên xấu hổ biết chính mình có chút nói sai, bởi vì La Thượng Thần kiêng kị nhất là người khác nói cậu là ‘phụ nữ có thai’, đối với người khác có thể liền bỏ qua, nhưng đối với hắn, cậu có thể trực tiếp phát giận.

Nhưng rõ ràng cũng là sự thật… Vẫn là nên nói ‘dựng phu’ cậu sẽ không sinh khí? “Không, không có, anh …” Hàn Vũ Thiên khó khăn, có vẻ có chút sợ hãi, thậm chí còn trốn tránh giả ngu. “…Em nghe lầm rồi.”

“Nghe lầm?” La Thượng Thần há hốc mồm nhìn Hàn Vũ Thiên mặt không chút thay đổi, người này là con nít sao? Loại lời này cũng có thể nói ra. “Anh hiện tại là đang trách em sao?”

“……” Nào dám, em hiện tại là lão đại nha. Hàn Vũ Thiên yên lặng trong lòng nghĩ thầm, ho nhẹ, vì không muốn tiếp tục tranh cãi nữa, nên đành thành thật nhận sai. Mặc dù thời điểm này chính là đang đấu võ mồm, sẽ không xong nếu thật sự cãi nhau. “Thực xin lỗi, hết thảy đều là lỗi của anh.”

“Là anh không nên lừa gạt em, là anh không nên bắt buộc em, là anh không nên làm em mang thai”

“… Anh …” La Thượng Thần nhìn Hàn Vũ Thiên, lời nói như vậy làm cho cậu có chút đỏ mặt, tức giận lúc trước liền biến mất.

Hảo gian trá, lại lấy Tiểu Tiểu ra để thoát tội!

Hơn nữa hắn nói những lời này, sẽ làm cho cậu nhớ tới những chuyện không nên nhớ!

“……” La Thượng Thần hừ nhẹ một tiếng, cầm chén lên tiếp tục ăn, chính là trên mặt đỏ ửng vẫn chưa lui.

Hàn Vũ Thiên ngồi xem La Thượng Thần ngoan ngoãn, trên mặt đỏ bừng đáng yêu mê người, thân thủ che miệng lại cười cười. Một ván này, tâm địa tà ác gian trá xảo quyệt Hàn Vũ Thiên, thắng.

Sau khi ăn xong, kế tiếp là thời gian nhàn nhạ đọc sách.

La Thượng Thần thoải mái ngồi trên ghế sôpha, còn lật lật xem tạp chí, khuôn mặt bình tĩnh làm cho Hàn Vũ Thiên một trận động tâm, buông tờ tạp chí trên tay, Hàn Vũ Thiên lại đi quấy nhiễu La Thượng Thần. “Làm cái gì vậy?” Hai mắt bị Hàn Vũ Thiên nhìn chằm chằm, La Thượng Thần có chút chịu không nổi thở dài. Người này ở nhà có phải là muốn làm phiền người ta không? Kia vẫn là nên đi công tác thì hay hơn, ít nhất là được an tĩnh chút.

“Đang nhìn cái gì…” cái giọng điệu ‘làm cái gì đó?’ thật đúng là không khách khí… Hàn Vũ Thiên trong lòng cười khổ, nhìn tạp chí trên tay La Thượng Thần, lại thêm một trận bất đắc dĩ. “… Em ở nhà đều xem những cái này sao?

Đây là tạp chí buôn bán, là muốn dạy cho Tiểu Tiểu toàn bộ kinh tế từ trong bụng sao!?

“… Có chuyện gì sao?” La Thượng Thần nhíu mày, đối với ngữ khí của Hàn Vũ Thiên tựa hồ như cũng rất có ý kiến “Lại không thể xem cái này cả ngày à”

“Tại sao lại nói như thế a…” Hàn Vũ Thiên buông tay ra, từ phía sau ôm lấy La Thượng Thần, bên tai nói nhỏ. “Đừng xem cái đó, chúng ta xem cái này đi… Ân?”

“……” Cái này? Cái này là cái gì?

La Thượng Thần ngẩng đầu nhìn Hàn Vũ Thiên, có chút hoang mang cũng có chút cho là không đúng. “Anh chỉ cái gì?”

Gặp La Thượng Thần phản ứng như vậy, Hàn Vũ Thiên cứng ngắc cười cười. “… Ách, Thư Nại không phải muốn chúng ta ‘cùng nhau’ xem sách sao…?”

Hàn Vũ Thiên nói không nên tên sách ‘Sổ tay mang thai’, ‘Dưỡng thai như thế nào là đúng’ vì nó có thể kích thích La Thượng Thần. Tuy rằng hắn có xem kỹ cuốn ‘Ba ba chuẩn mực’…

Biết cách dưỡng thai như thế nào là tốt nhất, còn có nên hầu hạ La Thượng Thần bởi vì mang thai mà vất vả như thế nào, nói chuyện với bé con, mát xa, còn có tình cảm che chở cùng lời ngon tiếng ngọt cơ hồ đều là đầu đề mỗi ngày của Hàn Vũ Thiên. “Ân?” Thì ra là cuốn sách này… La Thượng Thần nheo mắt lại, khóe miệng gợi lên nụ cười.

Cái này La Thượng Thần đã sớm xem gần xong, cho nên khi cậu phát hiện hành vi của Hàn Vũ Thiên cùng trong sách có chút giống nhau, nói thực ra… trong lòng có chút mừng.

“Thần?” Nhìn người kia tươi cười, Hàn Vũ Thiên có chút không hiểu hỏi.

“Muốn xem anh tự xem đi, người ta không có hứng thú với anh ‘cùng nhau’ đọc sách.” Cũng không phải con nít a, hai người lớn cùng xem một quyển sách sẽ có nhiều phiền toái a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.