Bí Mật Lăng Mộ Sở Bá Vương

Chương 13: Lạc vô mê hồn trận



Trước mắt Lữ Xuân một quan cảnh lạ mắt hiện ra nào tượng người, ngựa, voi, văn võ bá quan ...đứng tầng tầng lớp lớp. Tượng bằng đá có, bằng đồng, bằng bạc cũng có ...Tất cả như đúng trong một thế trận bát quái trận đồ.

Thu Sơn đạo sĩ tay cầm gươm đá đi giữa những bức tượng, ông bước vào trận theo cửa ly, dáng đi ung dung nhàn tản. Bổng nhiên pho tượng cầm siêu đao tấn công Thu Sơn đạo sĩ rồi các pho tượng đứng gần đó cũng tới tấp tấn công Thu Sơn, và sau đó nhất loạt đều tấn công.

Lữ Xuân và Thiết Diện không có vũ khí trên tay, chỉ còn cách len lỏi lẫn tránh những thế tấn công của các pho tượng để tiếp cận với Thu Sơn, tuy nhiên hai người như lạc trong mê hồn trận, càng lẫn tránh thì càng bị tấn công dữ dội, càng khó thoát hiểm – Hụp người xuống và tránh dưới bóng những pho tượng như vậy sẽ không bị tấn công nữa. Rán chịu đựng đi, để bần đạo mò tìm cơ quan điều khiển tượng, bắt chúng ta phải đứng im.

Đạo sĩ Thu Sơn múa gươm đác vi vút tả xúng hữu đột rất vất vả nhưng lúng túng mãi trong thế bao vây của các pho tượng. Trong khi đó Lữ Xuân và Thiết Diện nghe theo lời của Thu Sơn đứng im nép dưới tượng thì quả nhiên tượng ngừng tấn công thì ra cơ quan điều khiển cuộc tấn công của các pho tượng nằm ngay dưới đường đi tới phuo tượng. Chính người đi đã làm cho cơ quan điều khiển pho tượng tấn công mình.

Thu Sơn đạo sĩ bỗng nhảy vọt lên và thoát ra khỏi ra vùng các kho tượng nhảy xuống vùng các tượng thú ...Đạo sĩ Thu Sơn lò mò đi đến một kho tượng ngựa, bỗng nhiên bị ngựa đá hậu tung người lên cao.

Trúng cú đá như trời, dáng Thu Sơn đạo sĩ cười ha hả ngoặt mình lại phóng lên lưng ngựa, thúc chân vào bụng ngựa, tự nhiên tượng người và thú trong phòng đứng im phăng phắc.

Đạo sĩ Thu Sơn ngồi trên mình con ngựa bằng kim khí cười ha hả.

– Mời các bạn ra khỏi chỗ trú ẩn, ta cứ tưởng con ngựa này nó bằng đá ai ngờ nó bằng đồng, và chính nó mang trong mình cơ quan đóng mở chốt điều khiển các pho tượng người và thú trong phòng này.

Bây giờ thì mình có thể yên trí được rồi ...Nhưng đây mới chỉ là nơi tế lễ của nhà mồ chứ chưa phải phòng chứa báu vật.

Bỗng nhiên Thu Sơn đạo sĩ lại bị ngựa hất tung lên trời ...Và các tượng người, tượng thú trong phòng lại hoạt động ...Tay tượng nào tượng nấy như dài ra và thú thì bước khỏi bệ phóng tới phái trước như thú thật ...

Đạo sĩ Thu Sơn bình tĩnh nhảy lên một con voi đá và nắm lấy ngà nó kéo ngược lại. Bỗng nhiên tượng người tượng thú không cử động nữa, nhưng phòng bỗng rung chuyển như một con địa chấn ...

Cả căn phòng như bị di chuyển vào một nơi nào đó trong lòng núi ...Sức xô đẩy rất mạnh, rất nhanh, nhanh tới chóng mặt ...

Bỗng căn phòn khựng lại, nhưng lại chao đảo như tụt xuống dưới sâu, tụt mãi xuống ...Đạo sĩ Thu Sơn nhảy ra khỏi con voi bằng đá, bỗng căn phòng đứng im, nhưng tối thui, tối đến nổi không còn ai nhìn thấy ai nữa ...Đạo sĩ Thu Sơn giơ cán gươm lên, ngọc minh châu mờ ảo toả ra thứ ánh sáng như ánh trăng non.

– Có bàn tay đang “phá” chúng ta ...Nhưng qua mặt Thu Sơn không phải dễ, quý vị cứ yên tâm.

Đạo sĩ Thu Sơn đi loanh quanh khắp gian phòng không tìm ra lối ra, thái độ có vẽ như điên như khùng cái đầu đạo sĩ lúc lắc, lúc gật gật làm cho Lữ Xuân tức cười quá, nhưng không dám cười, Thiết Diện thấy đạo sĩ Thu Sơn gặp bế tắc thì mỉm cười.

– Lạc đường rồi đạo sĩ ơi.

– Sức mấy là lạc đường ...Ta muốn tìm cái gì ngoài bản đồ chứ trong bản đồ thì ta có rồi, đây bạn xem cửa mở này.

Đạo sĩ Thu Sơn vừa phóng gươm ra quả nhiên cửa mở thật. Nhưng chỉ là cái cửa bé tí xíu mà lại có chấn song bằng đá nữa. Cái cửa chỉ vừa cho lưỡi gươnm lùa qua.

Cửa này để làm gì vậy đạo sĩ ...

– Vậy là bản đồ sai chứ đâu phải ta sai ...Có cửa thật nhưng cửa chỉ làm kiểng chứ không làm được ...Ta đã có cách.

Đạo sĩ lại đi loang quanh, lại lần mò ông bỗng reo lên.

– Có thể chứ ...Sức mấy mà giam hãm được ta.

Đạo sĩ lại phóng gươm lên vách đá một cái cửa nữa mở ra tuy nhiên cửa này cũng chẳng lớn gì hơn cái cửa vừa rồi bao nhiêu.

– Đạo sĩ hay thật nhưng cửa này làm sao qua ...Cửa để làm kiểng nữa rồi đạo sĩ ơi ...

– Cứ yên trí ta còn cái đầu, ta đâu có thua. Tám cửa nhất định sẽ có cửa sinh.

– Nghĩa là còn phải lần mò tới sáu cái cửa mới tới cửa sinh ...thôi xin vái thầy ...sợ thầy quá ...

Đạo sĩ lại lần mò lại đi loanh quanh và rồi phóng kiếm lên một lần nữa.

– Này coi.

Thanh kếm vừa phóng lên căn phòng bỗng chao đảo như di chuyển về phía trước mỗi lúc một nhanh rồi khựng lại như đụng cái gì ...

– Đạo sĩ hay quá, chúng tôi được một phen lên ruột.

Mặt đạo sĩ như dài ra trông thật thảm hại, nhìn mặt đạo sĩ Lữ Xuân bỗng thấy thương thương thế nào ấy ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.