Bí Mật - Nhược Hoa Từ Thụ

Chương 44



BÍ MẬT - CHƯƠNG 44
Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ
Edit: Alex
_____________
Bất ngờ ập đến quá mức đột nhiên. Cố Thụ Ca nghĩ, cô là đang nằm mơ sao?
Không đúng, thành quỷ rồi, cô ngay cả ngủ còn không được, càng không cần phải nói đến nằm mơ.
Nhưng mà nếu không phải mơ thì sao Thẩm Quyến lại nói chị thích cô?
Cố Thụ Ca ngơ ngác cắn vào đầu lưỡi. Có lẽ do quỷ tự cắn bản thân cũng thấy đau, hoặc là thói quen lúc sinh thời, bị cắn sẽ lập tức có phản xạ sinh ra cảm giác đau, cô đau đến ứa nước mắt. Ngay sau đó, một vạn câu "Em nguyện ý" nổ bùng trong đầu như những viên pháo hoa rực rỡ nhất.
Cô vội rướn người, toan viết xuống câu trả lời lên lòng bàn tay Thẩm Quyến. Nhưng khi sắp chạm đến chị, rất rất nhiều nỗi băn khoăn đột nhiên xuất hiện.
Cô là quỷ, nhìn không thấy, sờ cũng không được. Hai người các cô âm dương cách biệt, ở bên nhau sẽ ổn sao? Cô không có thân thể. Tuy vẫn đang cố gắng nhưng ngay cả phương hướng cũng chưa mò ra được. Ngộ nhỡ cô chỉ có thể làm quỷ mãi thì sao? Phải liên lụy Thẩm Quyến cả đời ư?
Cô ngay cả một cái ôm cũng không thể cho chị.
Còn nữa, lỡ đâu cô bị âm sai phát hiện, âm sai dẫn cô đi mất thì thế nào? Thẩm Quyến không nhìn thấy cô, thậm chí chẳng biết được cô đi tự bao giờ. Một thời gian sau, khi chị phát hiện không cảm nhận được sự tồn tại của cô, phát hiện có gọi thế nào cũng không có một tiểu quỷ dùng đầu ngón tay chạm lên mu bàn tay chị nữa, rồi chị sẽ chần chờ, sẽ hoảng hốt, sẽ sợ hãi, có lẽ còn tìm cô như điên loạn. Khi ấy, chị nhất định sẽ càng thống khổ, càng tuyệt vọng hơn cả khoảnh khắc xốc tấm vải phủ, nhìn đến gương mặt hoàn toàn nát bấy của cô lúc ở nhà xác.
Đường lượn sóng biến mất.
Ánh sáng tươi đẹp trong mắt Thẩm Quyến cũng dần lụi tàn. Cố Thụ Ca không dám nhìn chị, vội cúi đầu, cố gắng xem nhẹ rất nhiều sự e dè, băn khoăn trong lòng.
Cô thích Thẩm Quyến như vậy, đã sớm quyết định chỉ cần có thực thể là sẽ lập tức theo đuổi chị ngay. Cô thậm chí còn nghĩ mặc kệ có thực thể hay không, cô cũng luôn thích Thẩm Quyến. Nhưng giờ thì sao? Thẩm Quyến chủ động mở miệng, thế nhưng cô lại không dám?
"Chị đùa thôi." Thẩm Quyến nói.
Cố Thụ Ca bất chợt ngẩng đầu. Mắt Thẩm Quyến đen nhánh, sâu thẳm nơi đáy mắt như đong đầy ánh nước nhưng nhìn kĩ lại thì đã thu hết. Vẻ mặt chị tự nhiên, hệt như thật sự chỉ đùa một câu bâng quơ, nói: "Có phải thiếu chút nữa em đã tin rồi không?"
Thẩm Quyến nói xong, đợi một lúc vẫn không nhận được đáp lại. Cô lập tức luống cuống, trách bản thân quá mức khinh suất khi trực tiếp thổ lộ ra tình cảm. Cô gắng giữ cho mình trông không có gì khác biệt, giấu đi sự run rẩy trong giọng, dùng ngữ điệu thật bình đạm nói: "Tiểu Ca, em đừng nghĩ nhiều. Chị gái thật sự chỉ đùa với em thôi."
Tiểu Ca vẫn không phản ứng. Có phải em đã rời khỏi phòng, đi mất rồi hay không?
Thẩm Quyến đứng bật dậy. Sau đó, cô cảm giác được mu bàn tay bị chạm vào thật khẽ.
Tiểu Ca vẫn còn đây. Thẩm Quyến có hơi luống cuống, lại ngồi xuống. Cô gắng hết sức khiến bản thân trông có vẻ không hoảng không loạn, không vui không buồn, mở lòng bàn tay để Cố Thụ Ca viết lên.
Đầu ngón tay mang theo âm khí lạnh lẽo từ từ lướt trên lòng bàn tay.
Chữ đầu tiên: "Em".
Thẩm Quyến không dám nhúc nhích.
Chữ thứ hai: "Nguyện".
Tìm được đường sống trong chỗ chết, khởi tử hồi sinh đại khái chính là cảm thụ của Thẩm Quyến lúc này. Nhưng cô vẫn không dám cử động, chỉ lẳng lặng chờ chữ tiếp theo.
Chữ thứ ba: "Ý".
Nét chữ vạch ra hết sức chậm rãi, lại mang theo sự chân thành cùng nghiêm túc.
Cố Thụ Ca nghĩ thông rồi. Cô không có thân thể, không ôm được chị, còn có thể biến mất, vĩnh biệt thế giới bất kì lúc nào, nhưng cô vẫn muốn cùng Thẩm Quyến yêu nhau. Cô cảm thấy mình rất ích kỷ, vì thế không thể không tự thuyết phục bản thân rằng Thẩm Quyến đã thổ lộ rồi, nhất định là rất thích cô. Vậy bất luận hai người các cô có chính thức bên nhau hay không thì lỡ một mai cô biến mất, Thẩm Quyến cũng sẽ không vì chưa từng bên nhau mà bớt đi phần nào đau khổ.
Nghĩ vậy lại cảm thấy có mùi như liều chết dây dưa.
Cố Thụ Ca viết xong ba chữ kia vẫn chưa dừng lại. Cô tiếp tục: "Em, cũng, rất, thích, chị."
Xong lại ảo não. Năm chữ viết hơn một phút, quá tuột hứng.
Khóe mắt Thẩm Quyến như ửng đỏ. Cô chờ Cố Thụ Ca viết xong, miệng cong cong, ngoảnh mặt đi như sợ em nhìn đến sự ngượng ngùng cùng vui vẻ trong mắt, thong thả cất giọng: "Ừm. Em... sao vừa rồi em không nói gì?"
Cố Thụ Ca lập tức cảm thấy áy náy, viết: "Em là một con quỷ."
Một con quỷ, không thể cho chị được điều gì.
Ra là vì nguyên nhân này. Chẳng hiểu sao Thẩm Quyến lại an tâm, cười nói: "Khờ quá."
Cô thích em, chỉ vì đó là em. Người hay quỷ, đâu có gì ảnh hưởng.
Cố Thụ Ca cũng cảm thấy mình ngốc, cứ toàn lo nghĩ không đâu. Nếu lúc Thẩm Quyến hỏi có nguyện ý không, cô lập tức nhận lời thì hẳn giờ đã vui vẻ hơn nhiều. Cô cứ luôn làm hỏng chuyện.
"Vâng." Cố Thụ Ca viết, lòng lại thầm nói, em thích chị lắm. Nói suốt mấy lần, dường như làm vậy là có thể bù đắp cho nỗi lo lắng sốt vó của Thẩm Quyến vừa rồi.
Sau đó nữa, các cô vậy mà chỉ ngồi bên nhau.
Quan hệ giờ đã thay đổi, cả hai đều có phần lạ lẫm, chưa quen. Mãi một lúc sau, vẫn là Thẩm Quyến thấy đã gần mười một giờ mới nói: "Chị ngủ trước."
Cố Thụ Ca vội bắt lấy cơ hội nói chuyện, viết: "Ngủ cùng nhau."
Sau đó, liền ngủ cùng nhau.
Tắt hết đèn, chỉ chừa lại một trản nhỏ nơi đầu giường. Ánh sáng ấy dịu nhẹ, sẽ không quấy nhiễu đến giấc ngủ.
Cố Thụ Ca nằm bên cạnh Thẩm Quyến. Thẩm Quyến đắp chăn, Cố Thụ Ca lại không cần. Cô không bị lạnh, nên cứ vậy mà nằm thẳng trên giường. Giữa cô và Thẩm Quyến cách một khoảng rộng bằng hai đứa Cố Thụ Ca.
Cố Thụ Ca cảm thấy rất kì quái. Các cô hẳn là bên nhau rồi đúng không? Đã nói thích lẫn nhau chắc là bên nhau rồi nhỉ?
Vừa nghĩ vậy, cô lại thoáng bất an. Có khi nào cần phải nói một câu khẳng định thì mới tính là quen nhau không? Tỉ như "Tụi mình quen nhau đi", "Chị hẹn hò với em được không" các thứ. Biểu đạt sự yêu thích với đối phương cũng không phải tiền đề cho mối quan hệ yêu đương.
Cố Thụ Ca bối rối, tự trách bản thân khi nãy không nói rõ ràng nên giờ phải lấp lửng. Cô quay đầu nhìn về phía Thẩm Quyến. Dưới ánh đèn mờ ảo, chị khép mắt, trông rất nhu hòa. Chẳng hiểu vì sao, Cố Thụ Ca lại nhớ đến hồ nước mình vô tình phát hiện trong chuyến đi du lịch năm trước. Màu nước là màu trời, xanh biếc, trong veo, không chút tạp chất. Bốn phía là cây cỏ um tùm, xanh mượt bao quanh hồ. Vì thế, cả hồ nước trông có vẻ sâu thẳm, bao dung, mang một nét dịu dàng không sao kể xiết. Cô vừa đến bên hồ đã nghĩ ngay tới Thẩm Quyến, nghĩ chị thật giống hồ nước này.
Giờ đây, cảm giác khi ấy lại ùa về.
Trong lòng Cố Thụ Ca ngọt ngào, chua xót, còn hơi nhói đau.
Chính vì Thẩm Quyến dịu dàng, bao dung như vậy nên mới muốn cô nhỉ? Dù sao cô cũng là một con quỷ, không thể đảm bảo về tương lai, không thể cho chị một lời hứa, không thể chắc chắn nhất định sẽ bên nhau.
Vậy Thẩm Quyến thích cô từ khi nào? Lại thích cô vì cái gì?
Cố Thụ Ca nghĩ đến đỏ lựng cả tai. Cô vươn hai tay che lại, dùng sự lạnh lẽo ấy mà hạ nhiệt cho vành tai đang bỏng rát.
Thẩm Quyến cũng chưa ngủ, nhưng cô lí trí hơn Cố Thụ Ca một chút. Ngày mai, bốn người tình nghi sẽ đến đây, cô phải nghỉ ngơi cho tốt mới có thể ứng đối với bọn họ. Vì thế, cô nên ngủ.
Nghĩ vậy nhưng đầu óc Thẩm Quyến lại xoay chuyển, Tiểu Ca là thích cô từ bao giờ? Là trong nửa tháng này sao?
Thẩm Quyến vừa nghĩ ngợi vừa lim dim chìm vào giấc ngủ.
Cố Thụ Ca nằm trên giường suy nghĩ miên man một lúc, đột nhiên nhớ ra lúc nãy mình còn đang tìm xem trong phòng có dấu vết của anh trai hay không. Cô không cần ngủ, nên dứt khoát bật dậy bước vào phòng chứa quần áo. Nhìn khắp một lượt các tủ đựng, không thấy đồ dùng cho nam giới. Tuy nhiên vẫn còn vài chiếc tủ đóng kín, cô chui vào thì bên trong tối đen, không nhìn thấy gì.
Cố Thụ Ca suy ngẫm một lúc lại đi sang phòng ngủ của Cố Dịch An.
Trong bóng đêm, cô nhìn đến phòng ngủ vẫn được giữ nguyên như lúc Cố Dịch An còn sống, nhưng vì đã lâu không ai vào ở nên trong phòng lạnh lẽo, không chút hơi người. Cố Thụ Ca ngồi xuống bên mép giường. Cô nhớ lúc lâm chung, cô vội vã trở về thăm anh, khi đó anh đã không còn bao nhiêu sức, phải thở qua mặt nạ, lúc mê nhiều hơn lúc tỉnh, nói một câu cũng phải thở thật lâu. Ngày đó, cô canh trước giường. Anh trai tỉnh lại thấy được cô, ánh mắt u ám lập tức sáng rỡ. Nhưng ánh sáng ấy rất ngắn ngủi, chẳng được bao lâu đã tắt lụi. Anh nói: "Cái khác anh đều yên tâm, chỉ có một chuyện, em ráng mà tốt với Thẩm Quyến."
Lúc ấy, cô cho rằng anh giao phó Thẩm Quyến cho mình. Nhưng sau khi hoài nghi chân tướng trong việc kết hôn của bọn họ, ý nghĩa của câu nói ấy dường như đã thay đổi. Không phải giao phó, mà là muốn cô đừng phụ lòng Thẩm Quyến.
Cố Thụ Ca nghĩ rất lung. Nếu bốn năm trước cô không có hiểu sai, Thẩm Quyến thật sự thích cô thì lời cầu hôn hôm ấy cô nghe được thật ra chính là một biện pháp đưa ra trong khi thương lượng đối sách. Anh trai biết chuyện giữa hai người các cô, như vậy có thể giải thích cho việc anh dặn cô đừng phụ lòng Thẩm Quyến.
Cố Thụ Ca chải vuốt hết mọi chuyện một lượt, nhưng lát sau lại cảm thấy không đúng. Nếu là như vậy thì tại sao lúc cô đi, Thẩm Quyến không giữ lại? Chị cũng chưa từng thổ lộ tình cảm với cô bao giờ.
Cố Thụ Ca lại nghĩ thái độ của mình lúc ấy rất kém, cứ luôn mãi trốn tránh việc tiếp xúc với chị. Có lẽ là Thẩm Quyến không tìm được cơ hội mở miệng.
Thẩm Quyến ngủ rất chập chờ, mơ thấy nhiều cảnh tượng hỗn loạn lại không nhớ rõ. Cô tỉnh dậy, gọi một tiếng theo bản năng: "Tiểu Ca." Sau đó quay đầu, lại không cảm giác được tiểu quỷ ở bên cạnh.
Thẩm Quyến lúc này mới tỉnh táo một chút. Nhìn đồng hồ, ba giờ rưỡi. Lúc này, cô hẳn là có thể cảm nhận được sự tồn tại của Tiểu Ca. Cô đợi chốc lát, lại gọi: "Tiểu Ca."
Không đáp lời.
Em chạy đi đâu rồi? Thẩm Quyến nghĩ, lại khép mắt.
Lát sau, cô cảm giác được tiểu quỷ trở lại, nằm xuống bên cạnh mình. Em nằm im trong chốc lát lại nhích sang bên này, tay vói vào chăn, mò mẫm bắt được ngón trỏ của cô.
Thẩm Quyến an lòng, lại chìm vào giấc ngủ. Lần này, cô ngủ thật sự an ổn, không còn mơ nữa.
Thế cho nên hôm sau tỉnh dậy đã gần tám giờ.
Ngày đầu tiên sau khi xác định quan hệ, Cố Thụ Ca hết sức ấm ức, bởi vì trong nhà gắn đầy camera, Thẩm Quyến không thể quay đầu nói chuyện với cô.
_____________
Tác giả: Ngày đầu tiên bên nhau đã bị bốn người tình nghi phá hỏng bầu không khí yêu đương hường phấn, Cố Thụ Ca tức quá, vì thế quyết định... cảm tạ các tiểu thiên sứ đã tặng thưởng nga~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.