Bí Mật - Nhược Hoa Từ Thụ

Chương 7



BÍ MẬT - CHƯƠNG 7
Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ
Edit: Alex
_____________
Hồn thể Cố Thụ Ca cứng đờ, chăm chăm vào Thẩm Quyến.
Ánh mắt Thẩm Quyến hướng về mặt cô, nhìn một lúc mới hơi mím môi, hỏi: "Em ở đây sao?"
Chị hỏi hết sức cẩn thận, nhưng không phải vì sợ hãi mà như đang ôm sự chờ mong. Cố Thụ Ca chậm rãi thả lỏng thân thể, lên tiếng đáp: "Em ở đây."
Cùng lúc ấy, Thẩm Quyến vươn tay xoa lên mặt cô. Cố Thụ Ca nín thở. Bàn tay Thẩm Quyến vẫn xuyên qua gương mặt. Chị nắm tay rồi lại buông lỏng giữa không trung, như muốn bắt lấy thứ gì đó. Nhưng nếu đối với chị, khoảng không gian trước mặt chỉ có không khí, như vậy đương nhiên cái gì cũng không chạm đến.
Gương mặt Thẩm Quyến lộ rõ vẻ thất vọng. Cô rụt tay về, đứng yên trong chốc lát, mắt không dừng ở Cố Thụ Ca nữa mà nhìn chung quanh như đang tìm kiếm. Ước chừng năm phút sau, Thẩm Quyến rũ mắt, xoay người, đi về phía cầu thang.
Thì ra chị không có nhìn đến cô. Cố Thụ Ca dõi theo Thẩm Quyến lên lầu. Sự chán nản khiến cả người cô như trở nên mơ hồ. Cô ủ rũ bước đến bên sô pha, ngồi xuống.
Bất chợt, Cố Thụ Ca nhận ra có chỗ nào đó không đúng.
Nếu không thấy, vậy tại sao Thẩm Quyến lại nhìn về phía này mà gọi tên cô? Chị cảm nhận được sao?
Cố Thụ Ca nhìn đồng hồ, mười hai giờ mười phút. Cô không nhớ mình đã từng đọc qua ở đâu rằng thời điểm âm khí nặng nhất trong ngày là từ một đến ba giờ khuya. Như vậy mười hai giờ cũng có gì đó đặc biệt sao?
Cô đứng dậy, đến bên cửa sổ. Vì suy nghĩ quá lung nên đã quên bước đi như con người mà trực tiếp bay qua. Cô nhìn lên không trung, nơi ấy treo cao một vầng trăng khuyết, vì trời trong nên trăng còn rất sáng.
Dựa theo quan niệm của người thường, hồn thể nếu muốn hiện hình hoặc có thể cảm nhận được thì hẳn là vào lúc âm khí nặng, vì hồn phách thuần âm. Mà ngày có âm khí nặng nhất trong tháng hẳn chính là mùng một và ba mươi âm lịch, hai ngày không trăng.
Hôm nay vừa không phải mùng một, cũng chẳng phải ba mươi, mới rồi cũng chưa đến một giờ, vì sao Thẩm Quyến lại đột nhiên cảm nhận được cô?
Cố Thụ Ca nghĩ mãi cũng không ra. Thật sự là phải tới lúc cần dùng mới thấy mình thiếu kiến thức đến nhường nào. Nếu sớm biết có ngày hôm nay thì cô đã nghiên cứu thêm về tôn giáo và những thứ huyền bí rồi.
Nhưng Cố Thụ Ca vẫn rất lạc quan. Cô đầu tiên là nằm xuống sô pha, thử chợp mắt một chút, sau đó hoàn toàn không bất ngờ khi phát hiện quỷ là không cần ngủ. Vì thế cô lại ngồi dậy, vắt óc nhớ lại những tin tức trước kia từng nghe qua, về các cách để người và quỷ giao tiếp với nhau.
Cứ nghĩ mãi đến tận khi Thẩm Quyến xuống lầu cũng không có manh mối gì. Cô phát hiện những biện pháp mình từng nghe qua chỉ toàn là dạy người phải làm sao để nói chuyện với quỷ, hoàn toàn không có chiều ngược lại. Bởi vì trong những truyền thuyết, chuyện kể kia, quỷ quái, hồn phách đều rất thần thông quảng đại, muốn nói chuyện với ai là cứ việc nói chuyện, muốn hiện hình là hiện hình, muốn hại người là hại người, muốn quấy rối là quấy rối.
Cô chắc là con quỷ vô dụng nhất, cái gì cũng không làm được.
Cố Thụ Ca chìm trong sự chán nản vô bờ, sau đó chính trong nỗi chán nản ấy, cô phát hiện được một kỹ năng mới. Cô có thể bay lượn trong không khí mà không bị trọng lực ảnh hưởng, hệt như đi cầu thang hay đi trên cọc hoa mai trong phim võ hiệp. Cô điều chỉnh tư thế và phương hướng trên không trung, khống chế lực dưới chân, bay lên trần nhà, dần làm quen với kỹ năng mới này.
Thẩm Quyến bước xuống lầu đúng vào lúc ấy.
Cố Thụ Ca hụt chân, suýt ngã chỏng vó. Cô vội bay xuống, bước đến bên cạnh Thẩm Quyến.
Lúc này mới là năm giờ sáng, Thẩm Quyến mặc đồ đen, áo khoác bên ngoài cũng cùng màu, tóc búi lên, mặt trang điểm nhẹ để che đi đôi mắt sưng đỏ. Có quần áo tối màu làm nền, làn da chị trông càng tái nhợt.
Chị rất ít khi mặc cả bộ màu đen. Cố Thụ Ca đột nhiên nhớ đến hai năm trước, lúc đưa tang anh trai, Thẩm Quyến cũng mặc như vậy, lấy thân phận góa chồng mà ôm hủ tro cốt, đi trong mộ viên. Mưa mịt mờ, ô che đen, hòa cùng nỗi bi thương đè nén.
Khi ấy cô hết sức đau khổ, lại càng vì lòng riêng không muốn ai biết mà tránh né không ở cùng, thậm chí không đối mặt Thẩm Quyến, cố hết mức không nhìn vào chị. Cô vẫn luôn cho rằng mình làm được. Nào ngờ giờ đây khi nhớ lại, mỗi một vẻ mặt của Thẩm Quyến hôm ấy vẫn hiện hữu trong trí nhớ cô vô cùng rõ ràng.
Thẩm Quyến đến nhà ấm trồng hoa, chọn năm nhánh cúc bách nhật kết hợp với hoa lưu ly, dùng dây lụa cột lại thành một bó rồi tự lái xe, một mình đến bệnh viện.
Lúc này hẵng còn sớm, đèn đường vẫn chưa tắt, có thể nhìn thấy những người chạy thể dục buổi sáng trên vỉa hè cùng ánh đèn pha xe buýt hắt lên trong cái tờ mờ của trời rạng sáng. Bệnh viện đã bắt đầu tấp nập. Người nhà mua đồ ăn sáng, bác sĩ vừa thực hiện xong ca phẫu thuật, cả tiếng còi xe cứu thương, tất cả khiến buổi sáng sớm trở nên càng bận rộn, hối hả.
Thẩm Quyến bước vào bệnh viện, đến trước nhà đại thể. Nơi đó có hai bác sĩ trực, thấy cô bước đến vội đứng thẳng người. Thẩm Quyến gật đầu với họ rồi đẩy cửa bước vào.
Thi thể Cố Thụ Ca đã không còn nằm trên giường mà được chuyển vào một tủ đông. Chiếc tủ đông kia vuông vức, rất dài, trông như quan tài. Cố Thụ Ca quan sát căn phòng một lượt. Tủ đông nằm ngay chính giữa, ngoại trừ mặt tường có cửa thì ba mặt còn lại là những ngăn kéo lớn hình chữ nhật xếp thẳng hàng. Cố Thụ Ca biết những ngăn kéo ấy hẳn chính là những tủ đông nhỏ để chứa di thể.
Thẩm Quyến bước đến trước tủ đông, đặt bó hoa mang đến bên gối di thể. Di thể còn chưa được rửa sạch sẽ, vẫn vô cùng nhơ nhuốc, nhưng có bó hoa bên cạnh, vẻ mặt dính đầy máu khô của thi thể dường như cũng bớt đáng sợ phần nào.
Cố Thụ Ca đứng bên cạnh Thẩm Quyến. Thẩm Quyến cúi người, vuốt ve tóc thi thể Cố Thụ Ca.
Ra khỏi bệnh viện thì đã chừng bảy giờ rưỡi. Thẩm Quyến lái xe, nhận hai cuộc gọi. Cô trả lời mấy câu, sau đó dừng lại bên đường, trước một công viên nhỏ. Cố Thụ Ca ngồi trên ghế phụ, rảnh rỗi không có chuyện gì làm.
Chỉ lát sau, có người gõ lên cửa sổ phía ghế phụ. Là Lâm Mặc.
Cửa sổ hạ xuống, Lâm Mặc đứng bên ngoài nói: "Chủ tịch, anh Lưu đang ở ngay đây, chị có muốn gặp không?"
Thẩm Quyến đáp: "Bảo anh ta đến đây."
Cố Thụ Ca nghi hoặc, anh Lưu nào?
Cô còn chưa thắc mắc xong thì cửa ghế phụ đã mở ra, một người đàn ông mặc áo khoác, đội mũ ngồi vào xe, đè lên hồn thể Cố Thụ Ca.
Cố Thụ Ca: "..."
Quỷ phải rộng lượng một chút, không nên tính toán với người làm gì. Cô đành đứng dậy, bước ra ghế sau ngồi xuống.
Trên người anh Lưu còn mang theo hơi lạnh từ bên ngoài, thấy Thẩm Quyến cũng không bắt tay mà đi thẳng vào màn tự giới thiệu: "Chào cô, cô Thẩm. Tôi là người điều tra vụ án của cô Cố, tôi tên Lưu Quốc Hoa. Nếu hiện tại cô có thời gian thì tôi sẽ báo cáo một chút tiến độ điều tra."
Cố Thụ Ca biết rồi, người này chính là thám tử tư hôm qua vừa tìm.
Thẩm Quyến đáp: "Anh nói đi."
Thám tử tư bây giờ cũng không phải chỉ một cá nhân mà là cả một đội nhóm chuyên nghiệp, sử dụng nhiều thiết bị, cách phá án cũng rất hiện đại. Lưu Quốc Hoa lấy từ túi hồ sơ ra một chiếc máy tính bảng, mở lên, đưa cho Thẩm Quyến: "Đây là video theo dõi lấy từ tiệm bánh. Tổng cộng có tám camera, sáu cái trong tiệm, hai cái bên ngoài. Cô xem, từ lúc bước vào tiệm bánh thì cô Cố đã có mục đích rất rõ ràng. Cô ấy đi thẳng đến quầy, nói chuyện với nhân viên cửa hàng. Nhân viên gật đầu, còn tươi cười đáp lại một câu gì, sau đó lấy từ trong ra một hộp bánh kem. Cô Cố nhận lấy hộp bánh, bước ra khỏi tiệm. Cô ấy đi hướng bên phải dọc theo vỉa hè chừng năm sáu mét, sau đó rẽ trái, đoán chắc là muốn bước ra bên đường gọi xe.
Phỏng đoán của anh ta rất chính xác.
Cố Thụ Ca về nước không thông báo cho bất kì ai. Từ sân bay đến tiệm bánh này, phương tiện giao thông cô chọn là xe taxi. Cô lấy bánh kem, sau đó dùng ứng dụng trên điện thoại gọi xe, chuẩn bị ra ngoài chờ. Nào ngờ mới vừa bước đến bên đường thì chiếc xe gây tai nạn đã bất ngờ lao tới, đụng vào cô.
"Từ những hình ảnh này, có thể xác định thần trí của cô Cố hết sức tỉnh táo. Tôi đã đến tiệm bánh kia hỏi thử, nhân viên cửa hàng còn có ấn tượng với cô Cố, nói bánh kem đã được đặt sẵn từ hai ngày trước, giọng nói lẫn vẻ mặt của cô ấy đều rất bình thường. Cho nên loại trừ khả năng cô Cố lúc đó bị người bỏ thuốc, thần trí mơ hồ."
Suy nghĩ của Lưu Quốc Hoa hết sức rõ ràng. Nói về nạn nhân xong, anh ta lại nói đến tài xế gây tai nạn: "Tài xế gây tai nạn họ Trương, tên Trương Mãnh, là một nhân viên công vụ. Gia đình rất bình thường, nhưng ông ta có một đứa con gái bị bệnh tim bẩm sinh. Có cái động không đáy ấy, tiền lương của ông ta hoàn toàn không đủ để lấp vào. Nhà đã bán, giờ đang ở nhà thuê. Bình thường hễ rảnh còn phải đi kiêm thêm việc khác. Hôm qua ông ta tan ca giữa trưa, dùng thời gian nghỉ trưa đến nhà ga gần đó chạy taxi kiếm khách."
"Chúng tôi đã tìm được người khách cuối cùng ngồi trên xe của ông ta hôm qua. Lên xe ở nhà ga, đến đường Hoài Hải thì xuống. Vị khách kia không phải người địa phương mà là đến du lịch. Vé xe đã đặt từ một tháng trước. Bước đầu có thể khẳng định lời khai của anh ta không có vấn đề gì. Tôi hỏi anh ta tình huống khi đó, anh ta nói địa điểm là anh ta chọn, đường đi là bản đồ hướng dẫn, Trương Mãnh chỉ phụ trách lái xe. Trả khách ở đường Hoài Hải xong, ông ta định sẽ quay lại nhà ga chạy thêm vài cuốc nữa. Vì lúc đó đường Ngân Huyền kẹt xe, Trung Sơn là đường gần nhất dẫn đến nhà ga, cho nên có thể nói đi đường đó là điều tất nhiên."
Tiệm bánh kia nằm ngay trên đường Trung Sơn.
Nếu vậy thì xem ra tất cả chỉ là trùng hợp.
Lưu Quốc Hoa vừa nói vừa lấy máy ghi âm ra bật lên, là lời khai của vị khách ngồi xe Trương Mãnh. Phát xong, anh ta tiếp tục suy luận: "Thoạt nhìn thì đúng là trùng hợp thật, nhưng đi đến đường Hoài Hải chưa chắc đã là ngẫu nhiên."
Thẩm Quyến hỏi: "Vì sao?"
Lưu Quốc Hoa cười cười, vói tay vào túi rút ra nửa bao thuốc, trông như định rít một điếu. Nhưng anh ta nhanh chóng nhớ ra thân phận của thân chủ trước mặt, vội nhét bao thuốc trở vào, áy náy cười cười rồi nói tiếp: "Cô đã đến nhà ga bao giờ chưa? Trong đó rất đông người, đến từ bốn phương tám hướng. Tài xế taxi thường sẽ tụ lại một chỗ, chặn ngay cửa nhà ga để đón khách. Khi vời khách, các tài xế sẽ kêu 'XX có ai đi không'. Mà lúc này, hành khách sẽ đáp lời, tỉ như 'Tôi muốn đi XX đây, giá thế nào'. Đương nhiên cũng có người không để ý mà đi thẳng luôn. Cho nên rất nhiều lúc, tài xế không phải đợi đến khi khách lên xe mới biết được địa điểm mà là căn cứ vào tin tức khách đưa ra để lựa chọn mình muốn chở ai."
"Hơn nữa, còn có thể dựa vào trang phục, vẻ mặt, giọng nói của khách mà đoán được bọn họ có phải người địa phương hay không, đến Yến Kinh làm gì." Anh ta nói xong lại lấy ra một bức ảnh, đưa cho Thẩm Quyến xem, "Cô xem, vị khách này vừa nhìn đã biết là người phương nam, lại ăn mặc rất thoải mái, đeo một chiếc ba lô nhẹ, kéo vali hành lí, gần như có thể kết luận là đến Yến Kinh du lịch."
"Đường Hoài Hải rất gần hồ Hoài Ngọc, một trong mười danh lam thắng cảnh du lịch nổi tiếng của thành phố chúng ta. Giao thông cũng rất thuận tiện, hai tuyến tàu điện ngầm giao nhau ở đó. Vùng ấy còn có rất nhiều khách sạn bình dân giá cả phải chăng nhưng dịch vụ tốt. Rất nhiều cẩm nang du lịch trên mạng đều đề cử đường Hoài Hải."
Lưu Quốc Hoa nói đoạn lại mở máy tính bảng, tìm mấy bài hướng dẫn du lịch Yến Kinh, quả nhiên gần như bài nào cũng nhắc đến con đường này.
"Nói cách khác, rất có thể Trương Mãnh vừa nhìn thấy vị khách kia đã biết anh ta muốn đi đâu. Nguyên nhân chính vì biết đích đến là đường Hoài Hải nên mới lựa chọn anh ta để chở."
Cho nên chuyện nhìn tưởng như là trùng hợp ngẫu nhiên, thật ra vẫn có rất nhiều nhân tố để thao tác.
Thẩm Quyến nghe xong lại hỏi: "Còn manh mối gì khác không?"
Lưu Quốc Hoa lấy từ túi hồ sơ ra một chồng báo cáo cỡ giấy A4, đưa cho Thẩm Quyến: "Đây là bản sao hồ sơ bệnh án của con gái Trương Mãnh. Cô dặn phải đặc biệt chú ý bệnh tình con bé, chúng tôi đã đổ rất nhiều công sức vào đây."
Cố Thụ Ca liếc nhìn chồng báo cáo kia, rất dày. Hồ sơ của bệnh nhân, bệnh viện sẽ không tùy tiện tiết lộ. Thứ này chỉ sợ không phải dùng cách hợp pháp lấy được.
Lưu Quốc Hoa không giải thích làm sao có được những hồ sơ ấy mà chỉ nói kết luận: "Bệnh tim bẩm sinh có hai vấn đề nan giải. Một là tiền, hai là tim. Tình trạng của con gái Trương Mãnh không được tốt lắm, đã hai lần quanh quẩn trước Quỷ Môn Quan, phải vào ICU. Tiền tuy khó kiếm, nhưng tim lại càng khó hơn. Vốn tim thích hợp đã ít, lại còn có đông đảo người xếp hàng. Rất nhiều bệnh nhân cũng không biết đến khi nào mới được sắp xếp phẫu thuật. Nếu bệnh tình nghiêm trọng, gần như chính là chờ chết. Giết người vì tiền là có khả năng, nhưng tôi đã điều tra rồi, bên phía bệnh viện còn chưa có tim thích hợp."
Không có tim, cho nên Trương Mãnh không có động cơ đột nhiên giết người vì tiền. Bởi vì cho dù có được tiền đi nữa thì cũng không có chỗ tiêu.
Manh mối này quá mơ hồ, phải đợi xem thêm tình huống tiếp theo mới có thể đưa ra phán đoán chính xác.
Từ khi ủy thác đến giờ là khoảng mười bốn tiếng đồng hồ. Có thể tra ra được nhiều như vậy đã chứng tỏ Lưu Quốc Hoa rất có năng lực. Anh ta ngẫm nghĩ rồi lại nói: "Nếu là một vụ mưu sát được sắp xếp tinh vi thì cần phải có một tiền đề. Chính là chuyện cô Cố về nước bị tiết lộ." Như vậy thì người đứng đằng sau mới có thể bố trí vụ mưu sát nhìn như không chút sơ hở này.
Anh ta thở dài, nhìn về phía Thẩm Quyến, nói: "Manh mối quá ít, rất khó điều tra. Tất cả chỉ là phỏng đoán, không có chứng cứ. Nếu người chết nói được thì hay quá rồi. Trong rất nhiều vụ án, nạn nhân biết nhiều chuyện hơn mọi người tưởng tượng. Nếu cô Cố có thể cung cấp một ít nhắc nhở thì vụ án này sẽ dễ dàng hơn nhiều."
Cô Cố đang ngồi băng sau: "..."
Cô cái gì cũng không biết. Không chỉ là quỷ vô dụng nhất mà còn là người chết thất bại nhất.
Nhưng Thẩm Quyến nghe lọt.
_____________
Mỗi chương này làm lâu ghê. Mà chuốt nó sướnggggg.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.