Tình cảm của mình với cậu ấy hệt như bông hải đường đỏ tươi nở bung ở góc tường kia, không cách nào che giấu.
—— “Nhật Ký của Tiểu Quái Thú”
Kỳ thật trước khi Tô Bách Tòng gặp Đinh Tiễn lần đầu, anh ta từng nghe Diệp Thường Thanh nói vô số lần rằng mình có đứa cháu ngoại rất thú vị, khi đó Tô Bách Tòng còn muốn nói, thú vị là thú vị thế nào.
Diệp Thường Thanh thành công muộn, ba mươi tuổi mới gặp ân sư đi theo học vẽ, lại nhờ ân sư mà biết được Tô Bách Tòng, hai người hợp nhau, lui tới nhiều thành thân. Diệp Thường Thanh hay nhắc tới cô cháu ngoại có thiên phú với Tô Bách Tòng, riết nghe nhiều, Tô Bách Tòng cũng tò mò.
Lúc học lớp mười có gặp một lần, tiểu nha đầu cũng chỉ vậy, không có chút thú vị nào, là một nữ sinh phổ thông.
Sau đó hai năm không gặp, lúc gặp lại lần nữa là vào năm lớp mười hai, tiểu nha đầu từ chối sự tài trợ của anh, nói mình muốn thi Thanh Hoa, Tô Bách Tòng cảm thấy thú vị, ngược lại cũng không ép cô, để cô tự chịu khổ theo mong muốn, lúc ấy cũng không cảm thấy nha đầu này có điểm gì đặc biệt lắm.
Về sau nữa, là lúc tiểu nha đầu này học lại, thời điểm ăn tết, khi đó anh mới chia tay với Lê Lập Thụy được một tháng, Diệp Thường Thanh dẫn cô đến Thượng Hải cùng ăn tết, cũng có nói chuyện đôi câu với anh.
Tiểu nha đầu vỗ bả vai anh: “Không có chuyện gì đâu, anh còn có tiền mà.” Máy phát nhạc cứ như thế phát lên, không hiểu sao đêm đó anh trò chuyện với cô rất nhiều, cô nói lúc mình thất tình, ngay cả tiền cũng không có, anh cảm thấy buồn cười: “Cô nhóc em mới bao nhiêu tuổi hả, làm gì mà thất tình?”
Cô dõng dạc nói: “Em yêu sớm.”
“Vậy anh cho em tiền sao em không lấy, còn muốn thi vào Thanh Hoa.”
“Bởi vì cậu ấy ở Thanh Hoa.”
Bất chợt anh cảm thấy mình sống còn không bằng một cô bé, anh bước vào xã hội sớm, học tới cấp ba liền thôi học đi làm, việc bẩn thỉu hay mệt nhọc đều đã từng làm, sau đó cuối cùng cũng thành công, xe sang, biệt thự, người đẹp đều có.
Thế nhưng anh cứ bắt đầu nhớ về quãng thời gian đi học đầy đơn thuần trước kia.
Sau lại anh cho người đi kiểm tra tư liệu về cô, từ tiểu học cấp hai cấp ba không bỏ sót một ngóc ngách nào, cũng biết nam sinh kia tên là Chu Tư Việt, là con trai độc nhất của Chu Tông Đường, vẻ ngoài điển trai, thành tích tốt, còn đậu vào Thanh Hoa.
Cầm ảnh lên, Tô Bách Tòng nhìn thêm mấy lần với vẻ không tin, híp mắt lại tự lẩm bẩm, một chàng trai tốt như vậy sẽ thích cô thật sao?
Thư ký ở bên cạnh nói: “Không phải anh…”
Tô Bách Tòng không cảm thấy bản thân mình là đàn ông tốt, cùng lắm là coi như mặt người dạ thú, anh có rất nhiều mặt u ám.
Chẳng hạn như, lần triển lãm khoa học kỹ thuật năm ngoái, danh sách là do anh chọn, tự mình đưa đến tay giáo sư Diệp, mời ông cùng học sinh của mình nhất định phải đến tham gia, vốn chỉ muốn gặp mặt người kia vì nghe nói giáo sư Diệp rất thích học sinh đó, nhưng một năm nay tên nhãi đó bị đã kích thành ra không có thành tích gì, nghe nói ngoại trừ viết chương trình ở phòng thí nghiệm thì chẳng làm gì đi đâu.
Bữa cơm cùng cú điện thoại kia cũng do anh ta sắp đặt.
Cho tới bây giờ anh cũng không phải người quang minh lỗi lạc gì, nếu không thì sao có thể lăn lộn đến mức này được.
…
Trong bữa tiệc, qua ba tuần rượu, Chu Tư Việt đứng dậy đi vệ sinh.
Ngay sau đó, Tô Bách Tòng cũng kết thúc cuộc trò chuyện với Đổng Chính Phi, cởi nút áo, đứng lên đi ra ngoài.
Lâu Phượng lo lắng véo cánh tay đang gặm chân gà của Nguyên Phóng, lập tức chân gà quệt vào mặt Nguyên Phóng để lại dấu đỏ, cậu ta tức giận mắng: “Đừng có táy máy tay chân nữa, em mà còn thế nữa là anh xử lý đấy!”
Lâu Phượng lập tức buông tay ra, “Xin lỗi anh Nguyên, em kích động quá, anh nói liệu hai người đó có đánh nhau không?”
Nguyên Phóng à một tiếng, bỏ chân gà xuống, suy nghĩ một chút rồi nói, “Yên tâm, anh Chu của em có thể đánh thắng.”
Trong nhà vệ sinh.
Lúc Chu Tư Việt cúi đầu rửa tay, Tô Bách Tòng dập thuốc đi qua, mở vòi nước bên cạnh, tiếng nước chảy ào ào, giọng đàn ông trầm thấp bị tiếng nước át đi không chân thật, “Cậu và Đinh Tiễn quen nhau bao lâu rồi?”
Nhưng cậu vẫn nghe rõ ràng.
Chu Tư Việt liếc nhìn cậu, chân mày nhếch lên, bắt đầu bốc phét: “Hai mươi mấy năm rồi.”
Tô Bách Tòng: “Cậu mới hai mươi đúng không?”
Chu Tư Việt đóng vòi nước, buồn cười nhìn anh ta: “Không hiểu à? Hai chúng tôi đã quen nhau từ khi ở trong bụng mẹ rồi.” Sau đó khoanh hai tay trước ngực tựa vào bồn rửa tay, vốn tưởng thấp hơn Tô Bách Tòng, nhưng so ra thì vẫn cao hơn anh ta, cậu cúi đầu cười khẽ, hai tay lại đút vào trong túi, nửa trêu nói: “Sao, tình nghĩa cách mạng* của chúng tôi còn cứng hơn vàng sâu hơn biển, chẳng lẽ anh muốn chen một chân vào?”
(*Ám chỉ người không có quá nhiều dục niệm, có chung lý tưởng cùng mục tiêu phấn đầu.)
Tô Bách Tòng có cảm giác mình đã quá khinh thường tên oắt này.
Lúc cậu nói chuyện, hoàn toàn không giống Đổng Chính Phi tự phụ làm người ta chán ghét, cũng không giống Hình Lộ Phi và Kê hàng nịnh nọt này nọ, càng không giống Nguyên Phóng ngây thơ ngốc nghếch kia, thái độ đúng mực, nhưng lại mang theo vẻ cao ngạo tự tin độc nhất vô nhị.
Ngoài miệng không nói gì, nhưng lòng sáng như gương, nói một câu không nhột không đau, nhưng lại đâm trúng chỗ hiểm.
Tô Bách Tòng cảm thấy mình làm thương nhân nhiều năm vậy rồi nhưng chưa từng gặp ai như thế cả, chẳng qua là còn trẻ tuổi, có vẻ xốc nổi, có điều lại rất kiên nhẫn. Nếu chọn đúng, thì thành công danh toại; còn nếu sai, thất bại thảm hại.
Loại cảm giác kỳ phùng địch thủ này khiến Tô Bách Tòng hưng phấn, đã nhiều năm rồi không có đối thủ nào khiến anh ta cảm thấy phấn khích đến vậy.
“Nhưng em ấy không cho rằng giữa mình với cậu là cách mạng tình nghĩa.” Nói xong, Tô Bách Tòng xoay người dựa vào bồn rửa tay, cúi đầu châm thuốc.
Chu Tư Việt cúi thấp đầu ngậm thuốc lá, nhưng vẫn chưa, nghe được câu này, ngẩng đầu lên nhìn anh ta, bỏ điếu thuốc xuống, cầm trong tay thờ ơ nói: “Nếu như anh biết rồi thì đừng đâm đầu vào nữa.”
Tô Bách Tòng cười cười, bình tĩnh nhả khói thuốc: “Tôi không cho là như vậy, tôi không cho rằng nếu cho tôi thời gian, cô ấy sẽ không động lòng với tôi. Sau khi tốt nghiệp tôi sẽ đưa cô ấy vào công ty, còn cậu? Xuất ngoại du học hay đi làm thuê cho người khác? Hay là cậu có thể ích kỷ đến mức khiến cô ấy từ bỏ công việc lương cao ở chỗ tôi mà theo cậu gây dựng sự nghiệp? Cậu cảm thấy tình nghĩa cách mạng của hai người có thể gánh được những thứ này?”
Chu Tư Việt dụi mạnh thuốc lá trong tay rồi ném vào thùng rác, không nói một lời lập tức rời đi.
…
Khi Đinh Tiễn nhận được tin nhắn của Chu Tư Việt, Lâu Phượng còn đang ôm cô và Nguyên Phóng tôi một câu anh một câu nói liền hồi, điện thoại trên bàn rung lên.
Một tin nhắn mới từ Chu.
Còn chưa đọc tin nhắn mà thái dương cô giật giật, không phải đánh nhau đấy chứ, Đinh Tiễn mơ hồ có thể cảm nhận được tình cảm đặc biệt của Tô Bách Tòng dành cho mình, nhưng dù có tình anh ta vẫn dừng ở mức lễ nghi, điều này khiến cô cũng không có cách nào chủ động nói chuyện được, kỳ thật sau câu nói “Tiễn Tiễn, anh cho phép em không tôn trọng anh” lúc trước của Tô Bách Tòng thì hai người đã giảm bớt liên lạc, Đinh Tiễn cũng không gọi điện cho anh ta, đối xử với anh ta như trưởng bối.
Cô mở tin nhắn ra.
Chu thiếu gia nói ——
“Ra đây.”
Đơn giản mà lại có lực, chuẩn giọng của Chu thiếu gia.
Đinh Tiễn nhắn lại: “Bên này vẫn chưa kết thúc mà?”
Chu thiếu gia lại nhắn tiếp ——
“Vậy cậu cứ cùng anh ta đi.”
Đinh Tiễn giận đến mức thiếu chút nữa ném điện thoại đi, cùng anh ta là cái quỷ gì! Còn có nhiều người vậy kia mà! Nói chuyện có thể không khiến người ta phải ngậm họng được không! Cô ném luôn điện thoại lên bàn, không nhắn nữa, là kiếp trước tôi mắc nợ cậu.
Một bụng cô đầy lời trách cứ, kết quả khi thấy nội dung, da đầu tê rần, dây thần kinh thứ năm bị chập mạch.
Chu thiếu gia nói –
“Gửi sai tin rồi, giờ gửi lại, anh ta hay tôi?”
“Lên cơn à.” Đinh Tiễn cắn răng bấm phím.
Chu thiếu gia trả lời lại: “Không phải nói thích tôi sao? Sao khó lựa chọn vậy?”
Đinh Tiễn nhắn: “Nhiều người thích cậu như vậy, vậy sao cậu không cho các cô ấy chọn?”
Chu Tư Việt: “Ai?”
“Hình Lộ Phi.”
“Tôi thấy hình như cậu ngứa da rồi đấy.”
“Được được được, chờ tớ ở cửa.”
Đinh Tiễn dùng ánh mắt trao đổi với Lâu Phượng, Tô Bách Tòng còn chưa trở lại, cô bèn gửi tin nhắn cho anh ta.
“Giám đốc Tô, cơ thể em không thoải mái, về khách sạn nghỉ trước đây, hôm nay cám ơn anh đã mời.”
Một lúc lâu sau, Tô Bách Tòng nhắn lại: “Ở cửa chờ anh, anh đưa em về trước.”
“Không cần làm phiền anh, anh Chu sẽ đưa em về.”
Sau đó cũng không thấy nhắn lại nữa.
Chu Tư Việt dựa vào đèn đường hút thuốc, người cậu vốn cao, lại còn đứng trên dải phân cách trồng hoa, dựa vào cột đèn đường màu trắng, miệng ngậm thuốc nhả khói.
Lúc Đinh Tiễn đi qua cậu lập tức dập tắt điếu thuốc, quay đầu lại nhìn tiểu cô nương, bước xuống khỏi dải phân cách, rụt cổ, “Lạnh chết đi được, đi thôi.”
Đinh Tiễn nhìn cậu mặc áo tay ngắn, đi theo sau, “Sao cậu ra ngoài mà không mang theo áo khoác.”
Chu Tư Việt nhìn cô, bất chợt duỗi cánh tay ôm lấy cổ cô kéo đến cạnh mình, nơi khuỷu tay chàng trai dư lại hơi ấm nóng rực, đốt cháy khuôn mặt Đinh Tiễn đỏ rần, tim đập thình thịch, cả người cúng nhắc, ngay cả đi bộ cũng không được.
Giờ phút này nhìn cô như một zombie nhỏ, bị cậu ôm cổ kéo đi.
Chu Tư Việt thấp đầu nhìn cô, thuận tay đội mũ sau áo lên cho cô, trùm kín, “Lạnh không?”
Đinh Tiễn chết lặng lắc đầu.
Giờ cô nóng y hệt trái khinh khí cầu, muốn nổ tung rồi! Boom boom boom!
Đi được một đoạn, Chu thiếu gia vẫy một chiếc taxi, mở của, Đinh Tiễn bị cậu nhét vào, sau đó đôi chân dài ấy bước vào, đóng cửa lại, sau đó nghe thấy cậu nói một câu: “Bác tài, đến chùa Linh Cốc.”
Tài xế nhiệt tình đáp: “Được, ngồi vững vào!”
Quả nhiên Đinh Tiễn ngồi rất ổn, ngồi ngay ngắn suốt đường y chang học sinh tiểu học, hai chân chụm lại, hai tay quy củ đặt trên đầu gối, mắt cũng không dám nhìn loạn.
Đèn đường vừa mới lên, ngoài cửa xe đèn điện lập lòe, cây cối hai bên nhanh chóng lùi lại phía sau, tài xế taxi đạp mạnh chân ga, điên cuồng chạy thẳng hướng đến chùa Linh Cốc.
Chu Tư Việt vẫn trước sau như một ngồi đúng chuẩn mực hệt thiếu gia, phanh hai chân ra, bắp đùi đàn ông cường tráng cạ cạ vào cô, cách lớp vải quần áo là nhiệt độ cơ thể cậu, thiêu đốt dục vọng của sinh mạng.