Cậu thật sự rấy mệt, tựa cả người vào Đinh Tiễn không nhúc nhích, chỉ còn lại tiếng thở trầm trầm.
Khi nói để tớ ôm một lúc, giọng cậu quá đỗi nhẹ, vừa trầm thấp lại yếu hơn so với bình thường nhiều, Đinh Tiễn nghe xong thì bao nhiêu tức giận đều bay biến, thả bịch rác xuống, đưa hai tay ôm lấy eo cậu.
“Cậu đang làm nũng với tớ đấy hả Chu Tư Việt?”
Cậu chôn trong ngực cô, tùy ý lại lười biếng nói: “Cậu nói phải thì phải.”
Đinh Tiễn nghe ra được có gì đó không đúng, “Cậu sao thế? Sao lại mệt mỏi như vậy?”
Chu Tư Việt lại hít một hơi nặng nề, “Ba ngày không ngủ rồi.”
Cô kinh ngạc đưa hai tay ôm lấy mặt cậu, định đẩy ra khỏi ngực mình nhìn kỹ, nhưng không biết là cậu cố ý không cho cô nhìn, hay là vì con trai quá nặng, rốt cuộc cũng không nâng lên được, chỉ có thể ôm lấy đầu cậu, dịu dàng hỏi: “Có phải trong nhà xảy ra chuyện gì không?”
Giọng cô êm dịu, là tia ấm áp trong ngày đông giá rét, cũng là ánh nến duy nhất trong đêm tối.
Là chốn về duy nhất để cậu tiến bước.
Chàng trai cũng không còn bao nhiêu sức lực, chỉ đơn giản thuật lại đầu đuôi câu chuyện.
Đinh Tiễn im lặng, trong lúc nhất thời không biết nên an ủi cậu như thế nào.
Ánh đèn ngoài cửa sổ mờ nhạt, dưới đèn bông tuyết bay lượn, nóc nhà chìm vào trong bóng tối, ẩn chứa bóng dáng hai người.
Cuối cùng Chu Tư Việt cũng ngẩng đầu lên, trong bóng tối, cậu dựa vào bức tường sau lưng, hai tay tùy ý khoác lên vai cô, khom người đối diện với mắt cô, đôi mắt mê ly đen nhánh ấy nhìn cô, cúi đầu tự giễu cười một tiếng.
“Cậu thấy đấy, chàng trai đang đứng trước mặt cậu đây, cậu ta chẳng có gì cả, cam tâm tiếp nhận bất kỳ quyết định nào của cậu.”
Cậu đã từng không buồn không lo, ưu tú hơn hẳn đại đa số người khác, cũng cố gắng hơn rất nhiều người khác, thắng cũng cười, thất bại cũng cười, không quan tâm gì hết, không sợ vận mệnh, vì ước mơ mà cố gắng toàn lực.
Nhưng cậu của hôm nay, mệt mỏi cực kỳ.
Đinh Tiễn muốn nói, mệt mỏi ư, vậy thì dừng lại đi, đừng làm gì cả, cũng đừng miễn cưỡng bản thân nữa.
Nhưng lại cảm thấy, cậu, không phải như vậy.
Cậu là người có nhiệt, phát ra ánh sáng xua tan hết mọi mây mù, cũng có thể đứng thẳng tắp trong bóng tối.
Là cờ hiệu của cô.
Cô vòng hai tay qua lưng cậu, trượt đến lưng cậu rồi ôm chặt, kề sát đầu vào ngực cậu, ở nơi đó có nhiệt huyết sôi trào.
“Đời người thì có đến tám chín phần đều không như ý mình, Chu Tư Việt à, tớ không biết lúc nào hạnh phúc sẽ đến, nhưng tớ tin chắc nó nhất định sẽ đến, bởi vì cậu đã từng nói rồi mà, vinh quang ở phương xa.”
Vận mệnh thật bất công đối với cậu, cô rất đau lòng.
Vô cùng đau lòng.
“Tớ nói cái gì là cậu tin cái đấy à?” Trong bóng tối, giọng khàn khàn của chàng trai vang lên.
“Cậu lừa tớ?”
“Không.”
“Vậy không được.”
Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười khẽ, Chu Tư Việt cúi thấp đầu nhìn cô, đưa tay vuốt ve mái tóc mềm như nhung của cô, “Được.” Mới vừa dứt lời thì cửa tầng hai mở ra, trong khe cửa lộ ra ánh sáng, ngay lập tức nghe thấy tiếng của Diệp Uyển Nhàn, “Đinh Tiễn, mày té trong đống rác chết đâu rồi!?”
Chu Tư Việt phản ứng rất nhanh, kéo người xuống khúc rẽ cầu thang, đè lên tường, một tay chống tường, Đinh Tiễn nhìn cậu không lên tiếng.
Mượn ánh sáng yếu ớt của ánh trăng, chàng trai cúi đầu nhìn cô, “Sau này có còn tùy tiện nói chia tay không?”
Lắc đâu, lắc đầu.
Cậu cười, đổi tư thế, hai tay khoanh trước ngực, cúi đầu đối mắt với cô, “Có phải Tô Bách Tòng đang ở trên nhà không?”
“Làm sao cậu biết?”
Chàng trai hừ một tiếng, “Chiếc xe rách ấy chặn ông Thẩm mở sạp bán vỉa hè, giờ ông ấy còn đang xách gậy đứng đầu hẻm tìm người kia kìa.”
Ông Thẩm sống ở đây ba mười mấy năm, mọi người đều biết ông ấy thích mở sạp bán đồ lặt vặt buổi tối, không phải để kiếm tiền sống qua ngày, mà chỉ đơn thuần ôm ấp tình cảm, dù là ngày lễ hay tết cũng không ngoại lệ, đúng giờ thì ra đây bán.
Mọi người quen trong con hẻm này đều biết, chỗ đó cũng chính là địa bàn của ông ấy, ai nói cũng không được, ông ấy chính là thuốc nổ, cũng không ai dám bắt nạt, con trai ông ấy cũng chính là thuốc nổ loại nhỏ, không có công việc gì đàng hoàng. Bình thường mà rảnh không có chuyện gì làm thì sẽ ra giúp ông ấy một tay, ai mà muốn tranh giành chỗ làm ăn này, lập tức xoay tay đánh nhau với người ta.
Ban đầu mọi người đều rất bất mãn, cảm thấy hai cha con nhà này không hiểu chuyện, sau đó lại nghe ông lão trong hẻm nói.
Lần đầu tiên ông Thẩm gặp vợ mình là tại sạp bán vỉa hè kia, sau khi kết hôn không bao lâu, bà ấy bị một căn bệnh hiếm gặp, tên nghe rất lạ, thường xuyên quên đi việc mình đã từng làm, khi nghe được chuyện này Đinh Tiễn còn cảm thấy kì quái, đây là loại bệnh gì chứ, Chu Tư Việt giải thích cho cô, đấy là hội chứng Alzheimer.
Rồi vào một buổi chiều nào đó, vợ lão Thẩm mắc chứng Alzheimer đi lạc, từ đấy không bao giờ quay lại nữa.
Ông Thẩm liền trông coi mảnh đất đó, ngày ngày chờ mong, đêm đêm nhớ thương, ai muốn chiếm mảnh đất ấy thì sẽ nổi nóng với người ta, vừa rồi ở ngay giao lộ, lúc Chu Tư Việt đi tới, ông Thẩm còn đang cầm cây gậy đập vỡ cửa kính xe Porsche.
Chỉ cần liếc qua là cậu biết ngay đấy là xe của Tô Bách Tòng.
Con hẻm này, đã lâu lắm rồi Chu Tư Việt chưa quay lại, nhìn thấy cậu ông Thẩm liền mừng rỡ, nhiệt tình gọi, “Tư Việt, tiểu tử cháu đi tới đâu rồi hả!!”
Ngay cả Tiểu Thẩm nghe được cũng chạy tới, “Fuck, Chu Tư Việt?”
Cậu ngược lại lễ phép cười cười, chỉ vào chiếc xe: “Lại có người chiếm địa bàn của ông ạ?”
Ông Thẩm vừa tức vừa nói, “Đúng vậy, không biết là kẻ nào nhắm tịt hai mắt như thế nữa, lại dám đậu xe ở đây, ông đang thảo luận xem nên đập tiếp từ đâu đây? Sao nào, cháu biết chủ xe à?”
Chu Tư Việt bày tỏ: “Không biết ạ.”
“Vậy ông đập tiếp.”
Chu Tư Việt liếc nhìn cửa kính xe, “Đập đi ạ.”
Đinh Tiễn nghe đến đây thì ây da một tiếng, xoay người định đi, nhưng lại bị người ta ngăn lại, “Đi làm gì?”
“Tớ đi nói với anh ấy mà, ngộ nhỡ bị đập nát thật thì sao ông Thẩm của cậu đền nổi xe tốt vậy —— “
Một giây kế tiếp, cả cơ thể liền bị người ta đè lên tường mà hôn.
Chu Tư Việt không nhịn được bắt lấy hai tay cô, kéo về phía sau, đè cả người cô lên tường, nụ hôn càng thêm sâu, “Tài xế của Tô Bách Tòng ở ngay trên xe, tớ nói xong, anh ta liền lái đi rồi.”
Tiểu cô nương bị hôn đến ý loạn tình mê, ấp úng hỏi: “Vậy anh ta đậu… ở đó… làm gì?”
Mỗi lần ngắt quãng là lại bị cậu mượn cơ hội xâm nhập sâu hơn.
“Anh ta tưởng ông Thẩm ăn cướp, không dám xuống xe.” Chu Tư Việt nắm cằm cô khẽ nhấc lên, Đinh Tiễn bị buộc phải ngước đầu, ngay sau đó nghe thấy trên đầu truyền đến một câu mất kiên nhẫn: “Được lắm, nhịn cậu quá lâu rồi đấy, còn dám nhắc đến anh ta tớ sẽ trở mặt.”
Cánh cửa trên tầng bị mở ra, Diệp Uyển Nhàn thò đầu nhìn ra ngoài hai lần, không thấy bóng dáng ai thì lại trở về chỗ ngồi.
Dưới cầu thang, hai người hôn nhau khó mà tách ra được.
Cửa không hề đóng lại, tiếng nói chuyện truyền ra ngoài.
Diệp Uyển Nhàn: “Không biết nha đầu chết tiệt kia đi đâu rồi!”
Tô Bách Tòng cười một tiếng, “Tiểu nha đầu vẫn còn ham chơi lắm.”
“Thật là đã để giám đốc Tô chê cười rồi.”
“Bác gái không cần khách khí, gọi tôi là Bách Tòng là được rồi.”
“Sao có thể không biết xấu hổ như vậy được?”
“Tôi cũng không dám giấu giếm gì chị, tôi thật sự rất thích Tiễn Tiễn, nếu như chị đồng ý, tôi sẽ chính thức theo đuổi Tiễn Tiễn.”
…
Đinh Tiễn phát hiện Chu Tư Việt lại tăng thêm lực, dường như vẫn chưa hết giận mà lại cắn môi cô, Đinh Tiễn nóng nảy, chợt vỗ ngực cậu, “Khốn khiếp!”
Cậu không nhúc nhích, tiếp tục hôn cô, không chút để ý nói: “Tớ khốn khiếp đấy, cũng không phải là lần đầu tiên cậu biết.”
Nghĩ cho kỹ thì Chu Tư Việt thật ra rất xấu, rốt cuộc Đinh Tiễn cũng lĩnh giáo được rồi.
“Hối hận không?” Cậu hỏi.
“Cái gì?”
“Porsche.” Cậu lại càng thâm dò sâu hơn vùng lãnh địa thuộc về cậu.
“…”
“Phòng VIP.”
“…”
“ Phu nhân giàu có.”
“…”
“Công ty niêm yết.”
“…”
Mỗi câu được nói ra, cậu lại hôn sâu thêm một chút, lần sau sâu hơn lần trước, Đinh Tiễn thở gấp, không khí trong phổi ở mức cấp báp, gần như đã bị cậu xâm chiếm sạch sẽ, hô hấp càng ngày càng hỗn loạn, thở không ra hơi, mặt đỏ tới mang tai, lại nghe cậu nói tiếp:
“Những thứ này, tớ cũng có thể cho cậu, chỉ là vấn đề thời gian thôi.”
“Cậu chưa từng nghe nói à, những lời cam kết của đàn ông lúc đang hôn là không đáng tin.”
“Cậu nhớ nhầm rồi.”
“Cái gì?”
Cậu cười, “Đàn ông cam kết lúc trên giường mới không đáng tin.”
Mặt Đinh Tiễn đỏ bừng, cô chưa từng nghĩ qua có một ngày, mình lại trốn dưới lầu hôn nhau với Chu Tư Việt, lại còn thảo luận chuyện giường chiếu cùng cậu, dường như chàng trai học cấp ba ấy đã trưởng thành.
Chu Tư Việt biết cô xấu hổ, một lần nữa kéo cô vào ngực mình, xoa đầu, “Được rồi, tớ đi đây.”
“Một mình cậu thôi à?”
“Nếu không thì?”
Lúc mọi người đang tận hưởng hạnh phúc, thì chỉ có cậu là chịu đựng đau khổ, nhà nhà thắp đèn sáng trưng, nhưng lại không có chốn dung thân của cậu.
“Nếu không thì, cậu ở lại đi, lên với tớ.”
Chu Tư Việt xoa đầu cô, “Tớ biết cậu nghĩ gì, nhưng không phải lúc.”
Đinh Tiễn nhìn bóng lưng cậu dần hòa vào gió tuyết, mỏng manh gầy yếu, có vẻ gầy hơn trước, cũng may là, cậu vẫn kiêu ngạo như vậy.
Chu Tư Việt đi đến đầu hẻm, không vội rời đi mà dựa vao tường, đốt điếu thuốc.
Điện thoại rung lên.
Cậu lấy ra khỏi túi.
“Đoạn văn này là tớ đọc sách thấy, lúc ấy cảm thấy khá hay nên học thuộc.
Thác nước chảy ngược dòng,
Bồ công anh phiêu đãng,
Trôi từ đằng xa đến,
Tụ nên hình chiếc ô.
Mặt trời mọc đằng tây,
Rồi lại lặn đằng đông.
Đạn nằm về nòng súng,
Vận động viên quay về đường chạy,
Tớ nhận được thư báo trúng tuyển,
Quên đi mười năm gian khổ học tập.
Cậu ngồi xuống bên cạnh tớ,
Cửa phòng học năm xưa bỗng khép lại,
Cậu vẫn là dáng vẻ ấy, vẫn còn ở bên mình.
Mấy thứ cậu nói đấy tớ không cần.
Tớ cảm thấy, người dũng cảm là người sau khi thất tình vẫn tiếp tục yêu, dù bị người ta lừa gạt vẫn tiếp tục tin tưởng, dù thất bại vẫn tiếp tục mang theo ước mơ tiến về phía trước.
Vừa hay, cậu là như thế, vậy là đủ rồi.”
Cậu ngậm điếu thuốc mỉm cười, cả buổi cũng không rút ra làm tàn thuốc tích tụ rơi xuống đất, rồi cậu lấy xuống, ngẩng đầu lên, gáy chạm vào bức tường, yết hầu lăn lên lăn xuống.
Cậu mỉm cười nuốt tất cả tâm tình vào.
…
Cuộc so tài vòng loại Châu Á – Thái Bình Dương diễn ra, Đinh Tiễn xem như người nhà đi tham dự cùng với đội, chăm sóc Chu Tư Việt nghỉ ngơi lúc ở trong phòng, mấy thành viên trong phòng thí nghiệm đều đồng loạt đưa mắt nhìn cô.
Đinh Tiễn bị nhìn tới nỗi mất tự nhiên, chọt chọt Chu Tư Việt.
Cậu ngẩng đầu lên liếc một cái, những người khác cấp tốc dời mắt đi.
Đợi đến khi cậu cúi đầu, mấy người đó lại đưa mắt tới.
“…”
Bầu không khí nơi đây giằng co mấy phút, thì ở cửa bỗng nhiên truyền tới tiếng nói.