Bí Mật Nóng Bỏng

Chương 12: Bí mật đầu tiên: Chiếc váy Dover xẻ ngực



Mơ mơ màng màng, cô nghe loáng thoáng thấy âm thanh của Phong:"... Vậy phán đoán của tôi đúng chứ?", nói đến đây, anh quay sang liếc nhìn cô gái bên cạnh, nhận được câu trả lời khá tốt ở đầu dây bên kia, Phong đáp lại:"... Tốt lắm..." Sau đó lập tức rời đi.

Cạchhhhhhh!!!!...

Âm thanh đóng cửa phòng vang lên, Phong lúc này đã rời đi. Thư chống tay lên giường, phần dưới co rút, đau khiến cô rất khó để thẳng lưng, mất một lúc, Thư bắt đầu quen dần, có thể tiến đến phòng tắm.

...

Róc rách... Róc rách...

Tiếng nước chảy trong bồn tắm đã gần tràn, nhưng dường như cô gái không có ý định đóng lại, chỉ nhìn chính mình trong gương với thần sắc vô hồn. Thư không thể không nhớ lại sự việc đêm qua cố tình chọc giận anh, rốt cuộc là đang trói buộc anh ta hay là trói buộc cô đây?

Lẩm nhẩm cái tên Như Ánh trong miệng:

"Như Ánh ư... Sao lại có thể chọn cái tên nghe chói tai như vậy?..."

Dừng đến đây, cô mặc nhanh bộ quần áo Phong đã bảo người chuẩn bị cho cô, nhưng nghĩ thế nào, cô lại cởi nó ra. Đến tủ quần áo của Phong, lấy 1 chiếc áo sơ mi đen của anh ta mặc. Cái áo này chứng tỏ người mặc nó phải rất cường tráng, mà cô mặc nó chẳng khác nào đang mặc váy, dài tới tận đầu gối của cô, suy nghĩ này làm cô hồi tưởng lại lúc đó, những người khoẻ mạnh cường tráng thường thứ đó rất lớn, vậy mà đêm qua cô lại có thể sống sót qua nổi...

...

May mắn là trong số những đồ hắn chuẩn bị cho cô có quần dài, nếu không chắc chân trần mà chạy mất!

Đến bên cửa sổ mà Phong quên không đóng, cô nhìn xuống dưới. Chắc chắn khu vực này canh giữ rất chặt, khó mà thoát ra, nhưng nếu không thoát ra bây giờ thì còn bao giờ có thể nữa chứ!

Cô vịn tay vào lan can, thả chân xuống dưới trước. Cua đôi vào hoa văn trên cửa sổ tầng dưới, cuối cùng cũng tùm được vị trí để cả hai chân có thể đứng. Người cô ép sát vào tường, ức như nếu có keo ở đây, Thư thậm chí còn muốn dán mình lên tường ấy. Sau khi đứng thăng bằng trên hoa văn được chạm khắc tinh xảo trên bức tường, Thư tiếp tục thả tay phải khỏi lan can, đem tay cầm lấy một chậu hoa trên tường ngay bên trái đám hoa văn bám vào đó, rồi tương tự như tay phải.

Khi chân Thư chạm được vào lan can tầng 2, là lúc tên bảo vệ quan sát trên camera phát hiện cô đang leo xuống. Lưỡng lự không biết có nên báo cáo cho Bình, lại nghĩ đến anh ta đang ở cùng Phong. Nhưng hắn cũng thắc mắc tại sao đội bảo vệ rất hay qua khu vực này,  sao không phát hiện cô đang bỏ trốn?

Cân nhắc lại tình hình, tên đó nhìn qua camera thấy ở một góc phải, đám người bảo vệ đang nằm ngất la liệt ở đó. Nhưng suy nghĩ chỉ dừng ở đây, tiếp theo hắn đã hoàn toàn gục xuống bàn mất ý thức.

Khi chân cô tiếp xúc đến mặt đất, cũng là lúc Thư nghi ngờ bản thân vì sao có thể đến bước này. Ngó ngang xung quanh, không thấy ai, tiếp tục chạy hướng về phía hàng rào nơi có một lùm cây to tướng. Đạp vào đống lá khô dưới mặt đất, Thư sao lại không nghe ra tiếng lá giòn tan bị đạp vỡ nát sau lưng.

Thư lập tức ngồi xuống vừa di chuyển vừa quơ tay dưới đất tìm gậy khô,rồi lợi dụng ánh sáng mờ mờ bị che khuất, nhảy vào lùm cây to lớn bên cạnh.

Nhìn qua đám lá cây, cô thấy bóng dáng một người phụ nữ trông rất quen, và đúng là quen thật, càng giật mình hơn khi Thư liên hệ lại với những việc mình trải qua trước đó. Người đó mặc một áo phông đồng phục dành cho nhân viên cùng với chiếc váy công sở ôm lấy mông cỡ 90 trông vô cùng quyến rũ, cho dù quần áo trên người nhăn nhúm như vừa trải qua một trận đánh kịch liệt và dữ dội, nhưng vẫn không làm mất vẻ đẹp đường cong hoàn mĩ trên người. Chỉ tiếc là... Chậc chậc... Đúng là kẻ ăn không hết người lần chẳng ra, Thư cảm thấy thật phí phạm khi đấng tạo hoá sinh ra người như vậy, trong khi bao nhiêu người con gái mơ ước có một cơ thể như vậy.

Người đó không nhìn thấy cô liền ngó quanh, nhìn rõ khuôn mặt đó, phải đánh giá như thế này:

Chiếc mũi cao nhân tạo nhọn hoắt, đôi mày kẻ đậm như hai miếng rong biển dán lên, da trát phấn đến trắng bệch, còn son môi, nhìn màu cái miếng xúc xích trong siêu thị ấy... Vậy mà lúc ở đó cô lại không để ý người như vậy, dáng vẻ đúng là doạ người.

Kẻ ở trong lùm cây cuối cùng cũng chịu đứng dậy nói với giọng châm chọc:" Ai da! Là người bán chiếc váy tôi mặc tối nay trong hàng ở trung tâm đây mà. Sao cô lại ở đây lúc này nhỉ? " rồi nở một nụ cười vô cùng đáng sợ.

" Là hồi nãy tôi được tin chuyển một số quần áo nữ đến đây, trên đường không may làm rơi bông hoa tai đang muốn tìn lại ấy mà! Còn tiểu thư đây thì sao, cô có biết bảo vệ ở đây đang đi tìm cô nãy giờ không?" Cũng rất nhanh đáp lại Thư bằng một nụ cười khi thấy người khác gặp nạn.

Nhưng cô cũng chẳng hề gì với nụ cười ấy:" Thực ra tôi đang đi dạo, tại có chút phiền lòng ấy mà."

Đi dạo không ra bên ngoài bằng cửa chính mà lại trèo từ cao xuống tầng 1. Dường như nhận ra sự ánh mắt châm biếm vì câu trả lời phi lý của mình, Thư ho nhẹ một cái rồi tiếp tục:" Thực ra cũng không có gì, cha mẹ tôi mất sớm bên chị gái tôi dường như vừa làm bạn vừa làm mẹ của tôi. Mà bố mẹ nào lại muốn con gái mình mặc đồ hở hang, ví dụ như cái váy xẻ ngực mà cô đưa cho tôi vậy, đã thế lại còn vào bar. Nếu chị mà biết kẻ nào cố tình đưa tôi cái váy đó chắc chắn sẽ rất ghét người ấy."

Người phụ nữ đó mắt tối sầm lại, trông vô cùng đáng sợ,hỏi lại:" Ý tiểu thư là sao." Trong giọng nói người phụ nữ này lúc gằn xuống đã lộ ra tiếng khàn đục, âm thanh không còn nghe ra nữ tính. Thư đã thành công làm kẻ đó mất bình tĩnh khiến chip biến đổi giọng nói đặt trong họng của người đó không lọc nổi âm thanh vừa rồi.

Cô vẫn tiếp tục:" Còn cái này nữa, cô biết không chị gái tôi cũng đã lấy chồng nhưng mà..., anh rể tôi còn có sở thích rất lạ, chính là cosplay thành phụ nữ. Anh ấy thích thú đến độ còn đi khoe khoang TRƯỚC MẶT CON EM VỢ NÀY NÃYYYY GIỜ ĐÂYYYYY NÀYYYYYY!!!!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.